Monday, December 31, 2012

Nghiệm cửa thứ Ba trong Đời--Như đã xỉn say.


                                         The day I faced my fear - photo Herman Chan, RN.

For English version, click here:

Nghiệm cửa thứ Ba trong Đời--Như đã xỉn say

Hôm nay như bao ngày khác, một ngày thật đẹp
Sáng có chút sương mù bay lãng đãng
Rồi những tia nắng mặt trời êm dịu làm ấm cả không gian
Người vợ hiền đưa tôi vào bệnh viện để làm Escophagogastroduodenoscopy (EGD).
Đây là phương pháp trong y học để xem ruột có bị lở loét hay không
Lần đầu tiên trong đời được trải nghiệm như vậy, mặc dù trước kia đã
có những lần chứng kiến Ba Mẹ đã trải qua.
Oh, thì ra mình cũng đã bắt đầu già.
Tôi sợ nhất là bị chích kim và lấy máu, nhưng nay tôi phải đối đầu rồi
Chàng y tá Herman chăm sóc tôi và đưa mũi kim IV vào da thịt của tôi.
Hít và thở--sâu và mạnh--là phương pháp tôi đã thực hiện trong mọi tình huấn
và rồi nó cũng có hiệu quả trong trường hợp này.
Cây kim IV đã xoáy vào trong da thịt và nước biển đang truyền vào người
Cánh tay phải bắt đầu tê tê (a burning sensation) và nóng lên
Tôi có cảm giác như là nghe được tiếng ầm ỉ và êm ả của sóng biển
Thế là tôi thanh thản nằm chờ đợi trên dường bệnh trước khi làm thí
nghiệm (endoscopy exam)
Vào phòng thí nghiệm lại được tiếp thêm bởi hai người y tá,
trong đó có anh y tá người Việt Nam, tên Lân Cao và cô y tá người Phi.
Bác sỹ Yasser Al-Antably cho thuốc gây mê (sedatives medication) vào tôi bắt đầu “xỉn”
Tôi chỉ còn nhớ là họ đút cái ống gì đó vào miệng để cho khỏi ngậm lại
và dường như là họ đút cái "camera/endoscope" vào... và tôi thiếp đi...
Nhớ xưa cụ Nguyễn Du có dạy:
“Khi tỉnh rượu, lúc tàn canh.
Giật mình mình lại thương mình xót xa”
Uống rượu là khổ lắm cho mình và cho người để rồi xót xa cho nhau.
Vậy về sau
đừng quá nồng hơi men bạn nhé!
Về nhà thức dậy, vẫn còn miên man.... không có ai hết...
chỉ có người Mẹ hiền, yêu thương âm thầm ngồi dưới dường đứa con yêu, dõi mắt lo lắng nhìn
Trong quá trình "say xỉn" đó, tôi nhớ rất mơ hồ là mình đã về nhà bằng cách nào
Chỉ biết là Lê Minh Tuệ đã chở dùm tôi về
vì trước đó họ không chịu cho nhập viện nếu không có người lái xe
và chuyện gì đã xảy ra trong quá trình "xỉn say" đó
Tôi nhớ không rỏ.
Hèn chi bác sỹ bảo là không được lái xe trong vòng 24 tiếng.
Thế đấy đừng có uống rượu và lái xe bạn nhé vì mình không kèm chế được mình.
Những buổi bình minh
Những người thân bên cạnh
Hay những cơn gió lạnh
Và mọi sự chung quanh
Hiện hữu - là những gì thật đẹp.
Lần đầu tiên "trên giường bệnh" như đã nghiệm được cái "lão" của cuộc đời.
Dù sao
Cõi đời còn lắm long đong
Lòng ta thanh thản thong dong tháng ngày.

Sacramento December 29th, 2012.

Sunday, December 30, 2012

Nén Hương Lòng cho Người Mẹ ĐẶNG THỊ KIM LIÊNG


                                                                   Photo from: Diễn Đàn CTM 

Hôm nay, đọc báo bbc trên nét có bài "Y án với Điếu Cày và Tạ Phong Tần", theo bbc:
"Tòa phúc thẩm ở TPHCM y án với hai blogger Điếu Cày (Nguyễn Văn Hải) và Tạ Phong Tần trong phiên xử sau khi họ không nhận tội 'tuyên truyền chống nhà nước', luật sư của ông Hải cho BBC biết.

Phiên kháng án hôm thứ Sáu 28/12/2012 kết thúc lúc 5h30 chiều với án tù không đổi sau vụ xử sơ thẩm tháng 9 năm nay cho blogger Điếu Cày và bà Tạ Phong Tần trong lúc quốc tế tiếp tục yêu cầu thả tự do cho họ."

Tự nhiên cảm thấy buồn cho đất nước Việt Nam vì "Miến Điện cho phép có báo chí tư nhân"còn dân ta chỉ làm blog riêng không mà cũng bị kết tội. Xin được đăng một bài viết cũ để tuyên dương tinh thần hy sinh cao cả của bà Mẹ yêu dấu của blogger Tạ Phong Tần.


Nén Hương Lòng cho Người Mẹ ĐẶNG THỊ KIM LIÊNG
    Xin chia buồn cùng blogger Tạ Phong Tần và gia quyến

Mẹ là nguồn cội yêu thương vô bờ bến.
Mẹ suốt đời tận tuỵ hy sinh
vì con vì cháu.  Lại một bà Mẹ quê
Đặng Thị Kim Liêng
đã đốt lên ngọn đuốc thiêng liêng.
Hy sinh thân mạng mình
hầu cứu vớt đứa con thấp cổ bé họng - Tạ Phong Tần
người sắp ra toà chỉ vì muốn nói lên lời chân thật.
Em đã bị bắt và kết tội: "tuyên truyền chống nhà nước".
Mẹ biết làm sao hơn.
Lo lắng cho số phận của con.
Ăn không yên, ngủ không ngon
đã bao tháng năm trời.
Giờ chỉ còn hy vọng
cuối cùng
là đem thân mình
làm ngọn đuốc soi đường
cho những con người và những nơi tăm tối
Trong đó có chính quyền tỉnh Bạc Liêu,
hầu đem lại
công lý cho con mình.
Mẹ là suối nguồn từ bi dào dạt
Mẹ là bản trường ca nhân gian luôn hát.
Tấm gương Mẹ bao la và bất diệt
Vẳng đâu đây bài hát
"To see you through and that is true
They would die for you, if they must see you live."
hay  là
"Để cho con mình được qua khỏi và đó là sự thật
Ba Mẹ sẽ chết cho bạn, nếu họ phải nhìn thấy con cái mình được sống. "
Đêm nay một nỗi chờ mong
Cho đất nước được thật sự được tự do và hạnh phúc
và cho những người ở tù lương tâm
sớm được trở về quê, trong đó có Tạ Phong Tần
để em được về lo cho đám tang của Mẹ.
Còn đây, nơi xa
xin gởi chút hương lòng hướng về quê nhà
cầu mong cho Bà mẹ Đặng Thị Kim Liêng sớm được siêu thoát.

Tháng 7 năm 2012


Cũng theo bbc: "Hồi tháng 9/12, ba blogger được nhiều người biết tới, Điếu Cày (ông Nguyễn Văn Hải), bà Tạ Phong Tần (chủ blog Công lý & Sự thật) và Anh Ba Sài Gòn (ông Phan Thanh Hải) bị kết án tổng cộng 26 năm tù giam."

                                 Bà Tạ Phong Tần từng là công an ở tỉnh Bạc Liêu - photo from bbc

Friday, December 28, 2012

ÁO ĐỊNH


                                                Ngày thăm Ôn Viện trưởng TV Kim Sơn, 12-25-27

ÁO ĐỊNH *

Kính tặng Thầy Thiện Duyên nhân kỷ niệm 
10 năm về Chùa Kim Quang và sinh nhật 43rd tuổi.

Thầy về Chùa bổng hồi sinh
Vung bồi pháp hữu trọn tình ơn trên
Nhận áo Định, thệ nguyện đền
Tuệ hương đang toả bồng bềnh quyện-tan
Thầy về "Kim địa chủng đàn...
Quang đăng huy Mỹ..."** vô vàn thong dong
Cõi đời dù lắm long đong
Niệm-Định-Giới-Tuệ Tánh-Không Chơn-Thường.

* Lấy hai từ trong bài Thầy Trao Áo Định của Thầy Thiện Duyên

** Hai câu đối của cố Hoà thượng Thích Thiện Trì
Kim địa chủng đàn hoa hương biến thập phương giới
Quang đăng huy Mỹ quốc đức hoá ngũ đại châu.


               Đêm Cầu Nguyện của GĐPT Bắc California - Photos Quang Thiện Võ Bruce Thiên

Monday, December 24, 2012

A Modest Garden and the Preview of poetry book - AWAKEN: Buddhism, Nature, and Life


                       The gift from a beautiful heart - Photo BXK

A friend, Helen Alexander, once wrote a A BOOK REVIEW for me.  We meet each other at the Toastmaster club, named Bits ‘N Speeches - the best club in District 39. We often learn and respect  each other.  This pass week, I got a surprise check from her in supporting of me, especially to buy supplies for my chemistry classes.  Her thoughts and supports are greatly appreciated.  I just want to take this opportunity to post an old poem that I wrote about her to thank and honor her.  Happy holidays to all of you. 

A Modest Garden 
             To Helen

A garden of azalea
vibrant and brilliant color
like beautiful thoughts and words
that you're presenting to your friends, families and others
whatever and whoever it might be.
It must be a humble and honored experience
to receive such gift.
a gift from a compassionate heart 
and a light-spirited soul.
With me
it is indescribable.


                         A BOOK REVIEW by Helen Alexander

AWAKEN: Buddhism, Nature, and Life

     From a young man who began life in Vietnam and matured in America, we receive a precious gift.   Phe X. Bach, a high school teacher in Sacramento, CA, has written a book of poetry.  This book is the synthesis of his background in Buddhism, his observations of two distinct cultures, and his life in two families.

     From his background in Vietnam, we see through the eyes of a growing boy in a loving family. He sees garbage on the streets.  He learns Buddhism as he grows.  He comes to America.

     Here, he develops his own family, with wife and child(ren).  He sees injustices and inequality.  He also sees the beauty of nature, and the love of people.  He notes the distinctions between the heights of Buddhist ideals and the daily lives of himself and others he loves. 

     Regardless of our faith backgrounds, we, too, can see through Phe’s eyes.  Regardless of our ethnicities, we, too, can see the unity of all persons.  We share his ideals of universal compassion, family love, and appreciation of the simple beauties of nature.  We want to share the simple, loving, viewpoint from which he centers his life.

       Read this book of poems.  You will be entranced by their simplicity.  You will be spellbound by their beauty.  You will be encompassed by their love.  Whatever your faith or your position in life, these poems will speak to you!

Helen Alexander
4-16-12

Bio: Helen Alexander

Helen Alexander met Phe Bach in a community speaking group, Bits ‘N Speeches.  The two shared their joys and trials in learning to improve their public speaking skills.

They found they also shared their love of Buddhism, education, social justice, and community service.  Helen is honored to comment on this book of poetry written by her esteemed friend. 





                                      INTRODUCTION

Phe X. Bach is the living reflection of the Bodhisattva, in both his daily life, and in his poetry.  In life, he is an unassuming man.  He meets with others socially: his face eager with anticipation to interact with them, his smile encouraging to others, and his hug a warm welcome to them.

            When Phe lectures or teaches, his topic is often Buddhism.  He lets others know about the basics of Buddhism, as well as the importance of leadership, and the value of a lifelong education.  Phe actively educates in his high school teaching job, as well as in his guidance of young Buddhist students, and in his lectures to adults in the community.

            The poems you will discover in this book reflect the Phe I know in the world.  He bases his life on the principles of Buddhism.  He follows the example of Buddhist leaders, in his everyday experience.  He explains Buddhist principles to others, at their levels of understanding.  He writes poetry based on Buddhism, as well.  Even the proceeds of this book go toward the furtherance of Buddhist practice and education.

            The poetry reflects Phe’s background in the Vietnamese culture.  Many poems describe aspects of his family, and of his hometown in Vietnam.  Several compare and contrast the virtues and the vices of both cultures.  Phe particularly describes, with exquisite visual imagery in words, his impressions of the two cultures in which he has developed.

            The poems reflect Phe’s encounters with himself within nature.  Phe lets us picture his world through his words.  We see the impermanence of floating clouds, the perfection of a dewdrop, the vision of the full moon.  We see the forest, in its unsullied natural condition, and after humankind has left it less beautiful.

            Phe shows us, through his poems, the worldview of the Bodhisattva: one who rejects the calm of nirvana, in order to assist other people to discover Buddhism in this world.  Phe particularly emphasizes his distaste of our societies, both East and West, as we toss garbage into our environment.  He compares that to the way in which our corporate society treats individuals as garbage, as well.  His abhorrence of this practice is evident, which goes along with his personal development of karuna, or compassion.

            At the same time, Phe is not exclusive in his attitude.  To a Buddhist, he is a member of the sangha.  To a Hindu, he is a householder yogi.  To a Christian, he is a loving and compassionate individual.  To a secular humanist, he is a sensitive man.  These poems can be read by people of any religious persuasion.  Only a few poems will be incomprehensible, due to their emphasis on more advanced Buddhism.

            Enjoy these poems!  They reveal in delicate, visual and tactile imagery the simple but full life of a loving and compassionate man—a man who values family, nature, community, and a desire for unity with life’s source.   By savoring these poems you, too, will appreciate your world more fully!

Helen Alexander, Sacramento, CA

How to buy books:


Thursday, December 20, 2012

MỪNG TUỔI MẸ



                                                                 My mom and chu Han Vo - Photo BXK

MỪNG TUỔI MẸ 

Hôm nay mừng tuổi Mẹ
Nguyện Người nhiều sức khoẻ
Sống đời cùng con trẻ
Nguồn hạnh phúc vô biên.


Sacramento, December 20th, 2012

                                                        Thư pháp Võ Việt Tuấn

Monday, December 17, 2012

MỪNG TUỔI CHỊ BA


                   Wishing you a wonderful 50th birthday sis.

MỪNG TUỔI CHỊ BA

Mừng tuổi Chị năm mươi
Mong Chị luôn vui cười
Sống bao dung hỷ xả
Cho đời càng thêm tươi.

Sacramento, December 16th, 2012.

Friday, December 14, 2012

MAY ALL AT PEACE !




                                      Our treasures Kiet and Khang - Photos BXK

MAY ALL AT PEACE !
Our condolences and prayers to the innocent victims,
families and Newtown, CT community.

As a teacher,
to learn the tragic news of Newtown community in Connecticut,
My heart sinks.

It does not
make any sense, what a sobering and unimaginable.
Sorrow and dreadful
Our hearts and prayers go to the young innocent victims
their loving families
and the caring community.

As I am driving home to pick up, my 4 year-old son, Kiet, I thought about these cutie faces and I expressed my love to him

I love you as much as an ocean.
He replied I love you bigger than the whole wide world
and that he would kiss me hundred millions time.
Once inside the home, as usually, my 6 year-old son, Khang, greeted and kissed me
Their kisses are juicy than ever and so are mine.
Our love and appreciation of life is deeper than ever
May all the victims are in the great hands of God.
May all at peace
May the healing soon take place in the hearts
and souls of the victim families
May peace spread in the hearts of all beings
May peace spread in the world.

December 14th, 2012.

Sacramento, CA.

Thursday, December 13, 2012

ANOTHER DAY PASSED - in different languages



                          My Father-in-law's garden - Another Day Passed - Photos by BXK
For Vietnamese version, click here.


ANOTHER DAY PASSED

This early morning, waking up - do we forget to watch mist on the leaf?
or enjoy at the blue sky
Did we miss a chance to look at the oak tree in front of the house?
The road passing by the cemetery,
but to and from where?
The gas station on the left,
little house on the quiet hill
remind a time...

I see a small white cloud
suspending/floating in the blue sky
form and disappear
like the fog
like the rain
like the snowflake
or sources of poetry
as if it is the shadow--presence or absence;
there is or there is not
Do you think so?

Another day passed
do we not use it effectively? is it stolen or forgotten?
Why did I write a poem without beginning or ending
no rhythms or flow
there is nothing wrong with it
(if one) not to mention
pleasure / happiness
right / wrong
white / black
pain / suffer
or sadness / melancholy

The time is passing
and we look at our lives
clearly
as as-is
dew is still clinging on the leaf
air--chilly.

Phe Bach
Sacramento, November 26th, 2012.

Прошел еще день


Этим ранним утром, просыпаясь – забываем мы посмотреть на туман на листе?
или насладиться синим небом?
Упустили мы шанс посмотреть на дуб перед домом?
Дорога мимо кладбища -
но куда и откуда?
Заправочная станция слева,
маленький домик на тихом холме
напоминают о времени...

Я вижу, как маленькое белое облако,
плавающее в синем небе,
появляется и исчезает,
как туман,
как дождь,
как снежинка
или источник поэзии.
Как будто это тень – наличие или отсутствие;
есть или нет.
Вы так думаете?
Прошел еще день.
Разве мы эффективно его использовали?  Он украден или забыт?
Почему я написал стихотворение без начала и окончания,
без ритма и плавности?
Нет ничего плохого в нем
(если), не говоря уже об
удовольствии / счастьи,
правильном / неправильном,
белом / черном,
боли / страдании
или грусти / тоске.

Время идет,
и мы смотрим на нашу жизнь
отчетливо,
как отчетлива
роса, все еще держащаяся на листе
на холодном воздухе.

Phe Bach
Сакраменто, 26 ноября 2012 года.
(Translated by Oleg Petrik)
又一天過去

清晨醒來 - 我們忘葉片上的霧嗎?
或享受看那蔚藍的天空
我們是否錯過了屋前的的橡樹?
一條經過墓地的道路,
來自何方去向何處?
左邊的加油站,
的山上的小房子
提醒時間的流逝...
我看到一白色的小雲
暫停/漂浮在蔚藍的天空
形成和消失
像霧
像雨
像雪花
的起源
彷彿它的影子 - 存在或不存在;
有或沒有
也如此認為嗎?
又一天過去
我們不能用它嗎?它是被盜是被遺忘了?
為什麼我寫了一首詩,沒有開始也沒有結束
無韻律也不
卻又一無不妥
倘若有的話),無妨
快樂/幸福
/
白色/黑色
疼痛/痛苦
或悲傷/憂鬱
歲月流逝。
我們期待的生活
明確地
一如是
水依然附著在葉上
冷風蕭瑟 -

(Translated by Bih-yuan Yang)

又一天过去

清晨醒来 - 我们忘了看那叶片上的雾吗?
或享受看那蔚蓝的天空
我们是否错过了屋前的的橡树?
一条经过墓地的道路,
来自何方?去向何处?
左边的加油站,
静谧的山上的小房子
提醒着时间的流逝...
我看到一朵白色的小云
暂停/漂浮在蔚蓝的天空
形成和消失
像雾
像雨
像雪花
或像诗的起源
仿佛它的影子 - 存在或不存在;
有或没有
你也如此认为吗?
又一天过去
我们不能善用它吗?它是被盗了或是被遗忘了?
为什么我写了一首诗,没有开始也没有结束
无韵律也不流畅
却又一无不妥
(倘若有的话),无妨
快乐/幸福
/
白色/黑色
疼痛/痛苦
或悲伤/忧郁
岁月流逝。
我们所期待的生活
明确地
一如是
露水依然附着在叶上
冷风萧瑟 -
(Translated by Bih-yuan Yang)