Showing posts with label Mẹ. Show all posts
Showing posts with label Mẹ. Show all posts

Thursday, November 12, 2015

MOTHER LETTING GO OF HER HAIR -- LOVING HER FOREVER (Mẹ Xả Tóc )




MOTHER LETTING GO OF HER HAIR -- LOVING HER FOREVER

Mother always lives her life the way it should be:
Caring, loving, with devotion, and tolerance.
All mothers' love mortifies The Cradle by Berthe Morisot:
It is the embodiment of

Poetry,
Landscape,
Seascape,
Soundscape.
Mother's life is packed with compassionate heart and mind.

Today, letting go of her hair, she lets go of all negativities;
The seed of Bodhi sprouts awaken, in homage to Buddha.
Oh! Mother, may you live so our lives undergo less suffering.
Even though we understand impermanence,
mother's shore is beckoning
this human realm always, dreamable nonetheless unpredictable.

We wish to still have you,
Mother! Even so thin and skinny you have turned out to be,
We wish to still have you, Mother, 
in order for us to understand the ups and downs of this human realm.
Let go of this hair – let go of this realm

with love and peace.



 For Vietnamese version of this poem, please click here: MẸ XẢ TÓC--TRỌN ĐỜI THƯƠNG MẸ!

For Vietnamese song of this poem, please click below.
Music by Nguyên Quang, singer: Huy Hoàng
https://www.youtube.com/watch?v=v693V6Sxk0w

Tuesday, November 3, 2015

Bài Học về Sự Sống và Cái Chết - A Lesson from Life and Death


Thơ Tiễn Thầy Phổ Hoà - Thư Pháp Uyên Nguyên

Bài Học về Sự Sống và Cái Chết
   Viết để tưởng nhớ Mẹ và Thầy Hạnh Tuấn

            Có lần chúng tôi ngắm hoa Quỳnh nở, trước vẻ đẹp thanh tao, hương thơm quyến rũ nhưng phảng phất lẽ vô thường trong cõi phù sinh kiếp người. Chúng tôi thầm hỏi, phải chăng sự sống bắt đầu từ lúc hoa Quỳnh nở và kết thúc khi hoa tàn? Điều đó tất nhiên, nhưng ý nghĩa quan trọng hơn là: Mình đã hay đang làm được gì trong khoảng thời gian hoa nở đó?

           Những năm trước, nhân đọc một bài pháp thoại, một vị Thiền sư hỏi những người đệ tử của mình, cuộc sống dài bao lâu? Có người bảo 100 năm, 75 năm, 50 năm, 25 năm, v.v... Nhưng câu trả lời của vị Thiền sư đó là: “Cuộc sống chỉ dài như một hơi thở”, vì nếu một hơi thở vào, mà không thở ra hoặc ngược lại, tức khắc chúng ta từ giã cuộc đời này. Tự nhiên, khi ngắm hoa Quỳnh nở rồi tàn trong một đêm trăng tròn Mười Sáu, chợt nhớ bài pháp thoại năm nào, tâm cảnh hữu tình mà sáng tác một bài thơ: 

                        Nếu cuộc sống dài như hơi thở,
                        Ta làm gì giữa hơi thở trong ta?

            Thật vậy, cuộc sống chỉ dài như hơi thở mà thôi. Mong manh và vô thường. Giữa sống và chết là một khoảng thời gian quý giá. Mình làm gì trong khoảng thời gian đó mới là điều quan trọng. Vì thế, niềm tin và thái độ về sự chết của chúng ta có một ảnh hưởng rất lớn đến cách sống của chính mình.

            Có thể nói không có nỗi đau buồn nào lớn hơn khi phải chia tay vĩnh viễn với người thân. Mặc dù chúng ta biết rất chắc chắn có sinh có tử, và thời gian của chúng ta với cuộc đời này có hạn và không ai có thể thoát khỏi sự vô thường của cuộc sống. Nhưng chúng ta cũng phải trải qua những cú sốc về cái chết của người thân của mình, nhất là Ba Mẹ. Nói như vậy để chúng ta có thể sống và hành hoạt để chuẩn bị cho một hành trình ra đi vĩnh cữu của chính mình.

            Những câu hỏi như con người từ đâu đến và chết sẽ đi về đâu? Khi chết chúng ta để lại những gì? Thực ra trong quá trình tìm kiếm những giải đáp cho những câu hỏi này, Phật giáo ra đời. Đạo Phật dạy chúng ta không nên thờ ơ với cái chết, chúng ta nên đối diện với chính nó khi những cánh cửa sanh lão bệnh tử từ từ mở ra. Phải chăng văn hóa đương đại là cố gắng tránh né hoặc từ chối nhìn thẳng vào cái chết của con người. Tuy nhiên, khi chúng ta có được nhận thức đúng đắn về sự ra đi vĩnh cữu, chúng ta buộc phải xem xét cuộc sống của chúng ta và tìm cách sống cho nó có ý nghĩa và lợi lạc hơn.  Sự trở về với cát bụi làm cho chúng ta trân quý cuộc sống này; nó có thể đánh thức chúng ta sống tử tế hơn trong từng giây từng phút. 

            Theo quan điểm Phật giáo, sự sống và cái chết là hai giai đoạn của một sự liên tục. Cuộc sống không phải bắt đầu từ lúc chúng ta sinh ra hoặc kết thúc vào khi nhắm mắt. Tất cả mọi thứ trong hoàn vũ - từ sinh vật nhỏ bé vô hình trong không khí (vô sắc giới) mà chúng ta đang hít thở cho đến vòng xoáy của những dải ngân hà - đều đi qua các giai đoạn thành trụ hoại không. Cuộc sống cá nhân của chúng ta có chăng là một phần tử của nhịp điệu hoà hợp trong vũ trụ bao la này. Cuộc sống và mọi thứ trong vũ trụ lệ thuộc nhau, tương quan tương ái. Tất cả như một dòng chảy nó không có khởi đầu và không có kết thúc.

            Thuở ban đầu, giáo lý Phật giáo cho rằng quá trình sinh-tử là một thực trạng không thể tránh khỏi và chúng ta có thể thoát khỏi thực trạng khổ đau này.  Đấng Từ Phụ Thích Ca Mâu Ni nhận thức rằng sự ham muốn cho cuộc sống này được tái diễn đã buộc chúng ta luôn ở trong vòng sanh tử luân hồi. Nhưng nếu chúng ta loại bỏ được sự ham muốn (ly ái – diệt tham luyến ái), chúng ta có thể cắt đứt các nguồn năng lượng của nghiệp lực đã đưa ta vào vòng xoáy của sinh-tử. Hay nói một cách khác, chúng ta thoát khỏi vòng sanh tử luân hồi, đạt đến cảnh giới Niết bàn là mục đích tối hậu của giáo lý Phật Đà. Ngày nay, có những truyền thống Phật giáo cũng cho rằng cuộc sống là một chu kỳ của khổ đau và từ đó chúng ta có thể giải thoát.

            Tuy nhiên, trong kinh Pháp Hoa (Lotus Sutra) đã chiếu sáng một tư duy hoàn toàn mới mẻ mang tính cách mạng cho con người, đó là khẳng định mục đích sâu sắc trong cuộc sống của chúng ta trên thế giới này. Đức Phật Thích Ca nhấn mạnh rằng "tất cả chúng sanh đều có Phật tánh", và bản chất thiết yếu trong cuộc đời này, chúng ta có thể sống và trang trải tất cả những phẩm chất và hạnh nguyện của một vị Phật đang hiện hữu. Khi chúng ta tỉnh ngộ với sự thật là Phật tánh vốn sẵn có trong mỗi chúng ta, con người sẽ khám phá ý nghĩa cơ bản quan trong về mục đích, và cuộc sống mang một chất lượng hoàn toàn khác nhau, lạc quan, an vui và vô giá.

            Vậy, Phật tánh là gì và làm thế nào chúng ta làm sống lại? Về bản chất, Phật tánh là khả năng trở thành Phật, là sự thúc đẩy vốn có trong cuộc sống để giảm bớt đau khổ và mang lại hạnh phúc cho người khác. Nó được cô đọng trong kinh Pháp Hoa bằng tuyên bố: "Một là tất cả, tất cả là một”.

            Từ quan điểm giác ngộ của Đức từ Phụ Thích Ca Mâu Ni, chúng ta có đầy đủ nhân duyên, sinh vào thế giới này. Chúng ta phải quyết tâm đánh thức Phật tính của mình và của người khác (Tự độ, độ tha). Chúng ta hãy tự giác, giác tha, rồi mới đến giác hạnh viên mãn. Khi chúng ta tỉnh táo với mục đích này, các nguyên nhân và tác động trong cuộc sống của mình trở thành những đức tính của Phật.  Tất cả những hoàn cảnh, kinh nghiệm trong cuộc sống, từ những khổ đau tột cùng đến hạnh phúc viên dung đều là phương tiện để chúng ta chứng minh sức mạnh của Phật tánh và tìm về với bến giác. Vì tánh bình đẳng của Phật tánh, nên chúng ta sẽ sống tử tế hơn, tôn trọng nhau hơn và tìm cách làm dịu những cơn đau và làm tăng thêm hạnh phúc cho mình, cho người và cho mọi loài.

            Nói tóm lại, việc sanh tử là trọng đại, chúng ta sống để chuẩn bị cho cái chết. Ai có sự chứng nghiệm thì mới hiểu. Tháng trước Mẹ của mình vẫn còn tỉnh táo và minh mẫn. Thế rồi bị bệnh cảm, chuyển sang viêm phổi, tuổi già sức yếu, Mẹ đã thanh thản ra đi chỉ vỏn vẹn trong một tuần. Chiều nay, nghe tin Thầy Hạnh Tuấn thâu thần thị tịch, lòng băn khoăn, day dứt. Nỗi buồn này chồng chất nỗi buồn khác. Qua những chứng kiến hoặc trải nghiệm về sinh lão bệnh tử, chúng ta trở nên ý thức hơn về phẩm chất và giá trị của cuộc sống, chúng ta có lẽ sẽ dễ dàng thông cảm với những đau khổ của kẻ khác và làm cuộc sống này ngày càng có ý nghĩa.

            Sống và chết. Đến và đi. Có chăng chỉ là lý thuyết và niềm tin. Điều quan trọng là chúng ta có lối sống, nhận thức và biết trân quý giá trị của cuộc đời này. Xin hãy nhớ và quán chiếu, Ta đang làm gì trong khoảng thời gian chúng ta hiện hữu trong cõi đời này. Xin hãy làm lợi mình, lợi người, trong hiện tại và luôn cả tương lai. Xin hãy bắt đầu bạn nhé.

        Cuối cùng xin chia sẻ hai bài thơ mới viết, một để tưởng niệm Mẹ, bài kia để tưởng niệm Giác linh Thầy Hạnh Tuấn để kết thúc bài viết Bài Học về Sự Sống và Cái Chết

MẸ - TÌNH THƯƠNG BAN ĐẦU
Ngày Mẹ mất, tiếng Nam mô vang vọng
Mẹ đến đi tự tại thong dong.
Mẹ hiện thân của cõi vô song.
Con nối tiếp, nguyện sống đời tao nhã.


THẦY - CÂY TRÚC VÀNG
Tưởng niệm Thầy Hạnh Tuấn

Ngày Thầy mất, vía Quán Âm Bồ Tát
Hiện thân Thầy cũng Bồ Tát Quán Âm
Thầy lắng nghe đời vô thường đau khổ
Đem Từ bi, Trí tuệ gieo bốn phương
Thầy - sống vị tha hoá độ khôn lường
Nay xả bỏ báo thân về Cõi Tịnh
Thầy - Hoàng trúc nhẹ lay
in hình mặt đất
vô sanh.

Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật
Tâm Thường Định
Sacramento, tuần thứ 5 cúng Mẹ.

Tuesday, October 20, 2015

Bàn Tay Mẹ - Our Mom's hand

Tuesday, October 13, 2015

VẦNG TRĂNG MẸ


VẦNG TRĂNG MẸ


Cánh nhạn xa rồi bảy tầng mây

Vầng trăng thanh tròn khuyết
Nguyệt thực có còn không?
Ngân hà thu giọt lệ!

Thursday, October 1, 2015

Our Mother's Biography until the Age of 75 (2008)


 

My Mother - MẸ TÔI 

To celebrate her 75th birthday 75 (2008)


     My mother’s birth name is Tran Thi Ai; her Buddhist name is Nguyen Ai. She was born on December 20, 1934 in Vinh Hoi Village, An Nhon, Phu My District, in the Binh Dinh Province. She spent her youth in this beautifully romantic coastal province located in the central region of Vietnam. This area is now known as Vinh Hoi Village, Cat Hai Commune, Phu Cat District, Binh Dinh Province. 

My mother was the sixth child in a family of ten children. Her father, Trần Hoành, was a leader of the village. Her mother’s name was Trần Thị Nhĩ. My mother was born into a family with Confucius beliefs, which was also infused with principles of Buddhism. In her childhood, her parents took her and her siblings to the Linh Phong Buddhist Temple where they took the Three Refuges and Five Buddhist precepts. The Dharma seed was instilled in her through words, actions, and examples. She was always soft spoken, gentle, patient, modest, and willing to make sacrifices. Growing up, she helped take care of the family, did housework, and tended the garden. She went to the village school until second grade, after which she stopped attending in order to help her family. She was well-known in the village for her gentle ways, kindness, and beauty. Like many other girls in the village, she worked strenuously in the fields. Through it all, my mother was embraced in the loving teachings of her parents and absorbed rustic viewpoints, such as “A clean fast is better than a dirty breakfast” (Đói cho sạch, rách cho thơm), to “Other’s success is your own success (Ta nên tất thị mình nên)”, and “Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân; Điều gì mình không muốn thì đừng nên làm cho người (The Golden Rule).” Her parents also instilled in her basic principles of Buddhism such as karma and reincarnation of causation. 

         My mother recalled that when she was a young girl, the young men in the village would ride by on horseback and tease her. She would always look away shyly, thinking the handsome young guys wouldn’t win her heart, since at the time, her viewpoint was believing in ‘arranged marriage’ (Ba Mẹ đặt đâu con ở đấy). The love story between my parents is a beautiful one. One day my father (her future husband), my paternal grandfather, Mr. Ba Ước, and Mr. Bốn Kha sailed over to buy firewood; but in actuality they were coming to see my mother. My mother brought water to the invited guests while still wearing her farming (work) clothes. My father and paternal grandfather instantly loved her for her honesty and impartiality. On the surface my mother and father appeared to be opposites. He was 5'3'', muscular, and the eldest son in a family with nine siblings. He grew up with the sea and resembled it in passion and boisterousness. My mother was tall, beautiful, and compassionate. They were more similar in character; both gentle and hardworking. In 1953, when she was nineteen, my mother married my father.

         My mother was resourceful, kind, and lenient. In the early years of their marriage, she worked tirelessly on behalf of her husband’s family. In their sixth year of marriage my mom would have her first child. Over the next 21 years, my parents would have five daughters. In an effort to give my father, the eldest son, a son of his own, my mother became pregnant a sixth time. This pregnancy was very unusual, so my mother thought with great happiness that this would be the son to carry on the Bach family. But this was not so and my mother delivered a sixth daughter, Bach Thi Xoa. Despite their hopes for a son, my parents loved their daughter very much.

         By this time, my parents were both over the age of 40 and decided not to have any more children, but instead adopt a boy from an orphanage in Quy Nhon. Their son, Tho X. Bach, was the child of an American soldier and Vietnamese mother. Not long after the adoption, they discovered their young son suffered from epileptic symptoms. This was very hard on my parents but they continued to love and raise their handsome child. They were content with their family and so were happily surprised when my mother became pregnant. Their youngest son was born on the day of the full moon in July, in the year of the Dragon Year (1976). They named him Phe X. Bach; a name meant to bring him much health. Phe X. Bach would be the grandson of the sixth generation of the Bach family from the Phước Lý fishing village.

         In Phuoc Ly (now known as Nhơn Lý hamlet), everyone thought highly of my mother because she was always considerate of her family and thought of others. She was good at cooking; often doing so for weddings and special occasions without any complaints of being tired. Even though she was from “Nhà quê” (the countryside), she knew the best ways to ferment fish and squid. She worked hard and saved every penny to help build a house for her husband’s family. She helped take care of her sister and brothers-in-law. She was involved in every aspect of her husband’s family and was able to support them immensely. 

        My parents were not formally educated, but they worked hard and made sacrifices to ensure that all of their children were given the opportunity to pursue an education. My mother sold her possessions and at one point even had to borrow rice from her neighbors. Sometimes, she would cry in silence without letting her husband and children know. She constantly dealt with hardships in order to feed her children. Her daughters would be the first among the women in the village to study at the university in Quy Nhon City. 

          In 1988, my parents decided to apply to participate in the Vietnamese Amerasian Homecoming Act program. At first the family only had enough money to send Thảo to the United States, but due to his illness, the US Embassy would not allow him to travel alone. My mother made the decision to borrow money in order to take the whole family to Saigon and prepare for the journey to the US. While in Saigon, Thảo and Mother stayed at the Amerasian Transit Center in the Tan Binh district in order for Thảo to receive treatments for his illnesses. To survive, she sold items on the street next to the Đầm Sen theme park or bought fruit and other items to trade. One day, the police arrested her for selling fruits “illegally” and they locked her in a tiny toilet overnight. Feeling self-pity and scared, she cried all night. We, her children, cannot count how many times her tears have fallen for us and we can’t help but cry when recalling those moments now. It was a very difficult period for my mother, but luckily some aunts and uncles at the Amerasian Transit Center were able to come to her aid - Uncle Tùng, Auntie Tâm, Thu, and Uncle Hoàng.

          Eventually the US Embassy allowed my whole family to immigrate to the US, except for those who were of more than 25 years of age. We were lucky enough to have an American doctor sponsor the family. The sponsorship allowed us to take a direct flight to Thailand and then to the United States of America, bypassing the usual six-month stop in the Philippines. My family happily yet ruefully left Vietnam on June 9th, 1991. While on the 18-passenger plane from Minneapolis, MN to Lincoln, NE, my mother became tearful when she saw a vast area of rice fields in the center of America. With mixed feelings of curiosity, anxiety, and hope, we arrived in the US on June 18th, 1991; first in San Francisco, California and then settling down in Lincoln, Nebraska. After six months of government assistance, my parents were able to secure their first jobs, working in a laundry. Their daughter Phượng studied during the day and worked at night to support the family and allow her siblings to go to school. The family is deeply grateful for her sacrifices, as well as those of Chi Hai’s. In Lincoln, my parents were very happy and proud to see their children growing up, graduating from universities, and starting families of their own. In addition, our parents found peace and contentment at Linh Quang Temple. Everyone admired them for their merit, virtue, and faithfulness in practicing Buddhism with all their heart and soul. 

         My mother has spent her life living and caring for her husband and children. On her shoulders she carried the burden of supporting relatives left behind in Vietnam. In 2000, the family moved to California and it was time for her to enjoy her golden years. She took great pleasure in caring for her grandchildren and watching them grow. As my parents began to approach their 80’s, they spent more time meditating and surrounding themselves with calmness. They often visited and practiced their meditation at Kim Quang Temple.

         It seems impossible to fully describe how much my mother has loved and cared for us. Her love is a sweet miracle. My mother is a pure stream, as shiny as a thousand stars, as peaceful as the sounds of bells and praying. She is a Bodhisattva, as vast as a rice field, as great as the taste of fish sauce from our homeland. She is as wonderful as the scent of herbs, and as beautiful as a Vietnamese lục bát poem. My dear Mother! We don’t have enough words to describe you! Your love is immense and it overwhelms our lives.


Our Dearest Mother*
Hôm nay mừng tuổi Mẹ/ Today we celebrate your birthday
Các con lạy đền ân/ We bow to show gratitude and repay
Ơn Mẹ hơn trời biển/  Your merit is more than ocean and sky
Ơn Mẹ thật vô biên/  Your love is borderless
Mẹ ơi, con thương Mẹ! / Oh our dear Mother, we love you!
Sacramento, December 20th, 2008.

Phe Bach

*This poem was written to celebrate my mother’s birthday

For Vietnamese, please click here - Mẹ Tôi

Điện Thư Phân Ưu

 Điện Thư Phân Ưu 

Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật 

Thầy nhất tâm cầu nguyện hương linh Bác Gái sớm siêu sanh Lạc cảnh. Thầy xin chia buồn với Huynh Trưởng Tâm Thường Định và tang quyến. 

Thầy  Minh Dung.

Tuỳ tùng Phật hậu
“Tất cả pháp hữu vi đều vô thường ”
Với Trí tuệ thấy vậy

Ðau khổ được chấm dứt;

Chính con đường thanh tịnh.”

Dhammapada 278

Chào anh Xuân Phẻ. 
Thầy vừa biết tin thân mẫu của anh vừa qua đời. 
Thầy và chư tăng tu viện Đạo Tâm, Big Bear City, California, chia buồn cùng anh và gia đình trước sự đau buồn rất lớn này và nhất tâm cầu nguyện hương linh cụ bà "ĐI THEO SAU PHẬT"
Thầy Tâm Hạnh

Thầy có đọc trên Fb tin buồn của gia đình anh về bà cụ. Thầy tin rằng anh có đủ nghị lực vượt qua sự mất mát mà trong đời ai cũng phải trải qua này. Từ ông bà, rồi đến cha mẹ, anh em, rồi sẽ tới chính mình... lần lượt đến và đi... ta thấy rõ cái vô thường của vạn hữu.
Thầy đồng hộ niệm hương linh bà cụ sớm siêu sinh cõi tịnh.
Thầy Hạnh Viên

Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật
Kính Pháp Hữu Tâm Thường Định

Nhận được tin thân mẫu của Pháp Hữu là Cụ Bà: Trần Thị Ái, Pháp danh: Nguyên Ái, Pháp tự: Tâm Diệu, Thượng thọ 81 tuổi, đã xã báo thân về miền lạc cảnh. Gia đình Như Hùng xin phân ưu cùng Pháp Hữu và Quý Quyến. Nhất tâm nguyện cầu hương linh Cụ Bà Cao Đăng Phật Quốc.
Thành kính phân ưu
GĐ Như Hùng

NGƯỠNG CHÚC
Ngưỡng mong Đức Di Đà dùng tràng phang tiếp dẫn linh hồn
Đức Địa Tạng rung tích trượng khai quang địa ngục
Ngài Quán Âm nhũ lòng từ mẫn, dẫn người về đến cỏi chơn như
Đức Thế Chí ra sức biện tài, dẫn kẻ thác về nơi giải thoát
Chốn Cực Lạc là quê hương an nghĩ, mong người về rỏi bước chân mây
Cuộc trần gian là giả tạm thì đã hay, nay hãy về nghe kinh nghe pháp.

Xin thành kính chia buồn

Tuan Nguyen

LỜI KHUYÊN CHÂN THÀNH / PHẬT PHÁP NHIỆM MẦU


Lời dẫn: Đây là bài viết Thay Cho Lời Cảm Niệm của gia đình trong ngày Tang Lễ của chị Bạch T. Phượng. Bài này đọc trước bài Sơ Lược Cuộc Đời của Mẹ.


LỜI KHUYÊN CHÂN THÀNH
            Mấy ngày qua Mẹ bị ho khúc khắc. Ăn uống không ngon và đi tiểu tiện khó khăn. Mẹ bị cảm và ho, nên chở Mẹ đi bác sỹ gia đình và đang trị liệu tại nhà. Nhưng chiều ngày 14 tháng 9, Phẻ đi làm về. Thấy mẹ không ổn nên gọi 911. Họ lập tức đưa Mẹ vào bệnh viện Methodist. Sau 4 giờ cấp cứu, bác sĩ cho mẹ nhập viện và chuyển mẹ đến ICU phòng 105. Bác sĩ đã chẩn ra bệnh và điều trị thuốc men. Nhưng gần sáu ngày rồi, bệnh của mẹ lại không thuyên giảm. Bác sĩ đã đưa ống thọc sâu vào miệng để hút đàm từ phổi và cho máy trợ sức để tryền hơi thở. Bụng mẹ bị trương lên và cứng đờ. Bác sĩ cho ống rọi soi vào nội tạng, thức ăn từ tuần trước bị đọng lại y nguyên. Chúng dồn thành một khối cứng dài trong đường ruột. Bác sĩ bảo chỉ còn một cách là đưa ống vào dùng máy phun và hút chúng ra, nhưng vô hiệu cho lần thử nghiệm ban đầu. Trong khi đó, thận của Mẹ bị suy nặng, nên cần phải lọc thận. Sau khi xét nghiệm, bác sĩ thấy tim của mẹ rất yếu, gan cũng suy và sức đề kháng lại quá thấp. Nếu tiến hành lọc thận cơ hội thành công là một trên mười, nhưng phải tiến hành trong ngày vì đường ruột đã quá sức chịu đựng rồi. Bác sĩ muốn gia đình đưa ra quyết định.
            Ba và chúng tôi thương Mẹ vô vàng. Mẹ hiền từ, nhân hậu, đảm đang. Mẹ yêu chồng, thương con và đem lòng từ trải rộng khắp chúng sanh... Chúng tôi mong Mẹ được sống lâu thêm nữa. Ba nói "còn nước còn tác", con nói bác sĩ ráng làm sao để cứu được mẹ nghen con. Mẹ đã ngoài 80, theo sự trình bày của bác sĩ dường như họ đã bó tay. Chúng tôi không muốn Mẹ bị đau đớn qua ca phẩu thuật rồi lại bị chết trên giường mổ thì lạnh lẽo vô cùng. Thật là một quyết định khó khăn. Chúng tôi đã khóc thật nhiều vì sự sống của mẹ ngàn cân treo sợi tóc.
            Chúng tôi yêu cầu cho gia đình một cuộc họp với bác sĩ trưởng, bác sĩ chuyên khoa và Johnny Smith, vị y tá 70 tuổi giàu kinh nghiệm đã chăm sóc cho Mẹ mấy ngày qua với sự chứng minh của Hoà thượng Thích Minh Đạt và hai Ni sư từ Thiền viện Diệu Nhân.  Sau hơn một giờ bàn thảo. Hoà thượng Thích Minh Đạt hỏi bác sĩ trưởng. " Nếu bệnh nhân này là Mẹ hoặc Bà của cô, thì quyết định của cô sẽ như thế nào?
            Ngừng lại một giây, bác sĩ Chung hít một hơi thở thật sâu. Rồi trả lời trong ngấn lệ. “Tôi biết gia đình này thương bà cụ rất nhiều. Họ muốn bà được sống lâu thêm nữa. Và họ muốn chúng tôi cứu lại bà. Đó cũng là nhiệm vụ của bác sĩ chúng tôi. Tuy nhiên, bệnh tình bà đã quá nguy nan. Khả năng cứu vãng thật sự rất thấp.” Bác sĩ trưởng hỏi chúng tôi. Cuộc sống bà ấy có đẹp không? Chúng tôi đều đồng thanh trả lời có. Phẻ cho bác sĩ xem tấm hình Mẹ chụp lúc Người rạng rỡ trong ngày Đại Thọ. Bác sĩ trưởng nói, “các vị hãy giữ gìn những kỷ niệm đẹp về bà. Tôi biết đây là một quyết định rất khó cho gia đình. Nếu bệnh nhân này là Mẹ hoặc bà của tôi, tôi sẽ không nỡ để bà ấy trãi qua cuộc giải phẩu này. Vì như thế chỉ làm bà ấy đớn đau thôi.  Đó là lời nói chân tình từ đáy lòng tôi.”
            Hoà thượng cảm ơn bác sĩ rồi người quay lại nói với chúng tôi. Chuyện sinh lão bệnh tử không ai tránh khỏi. Chúng con hãy đưa ra quyết định cho họ. Từ giây phút này các con hãy tập trung tinh thần lo phần tâm linh cho mẹ. Thầy sẽ đi thăm và khai thị cho bà.
            Chúng tôi cảm ơn Hoà Thượng và bác sĩ trưởng đã cho chúng con lời khuyên chân tình. Chúng tôi trả lời với họ rằng việc giải phẩu đã không cần nữa và sẽ không có th
êm những trị liệu khác. Chúng tôi yêu cầu họ cho chuyển Mẹ đến một phòng rộng và khang trang hơn để chúng tôi mời ban hộ niệm tụng kinh cho Mẹ. Chúng tôi đồng thời yêu cầu, sau khi Mẹ tạ thế, hãy để người nằm thêm ít nhất 8 giờ để chúng tôi niệm Phật vãng sanh. Và đồng thời trong tám tiếng ấy bất cứ vị nào cũng không được chạm vào thân thể của bệnh nhân. Họ hoan hỷ chấp nhận những yêu cầu của gia đình.
                  PHẬT PHÁP NHIỆM MẦU
            Sau khi hoà thượng khai thị cho Mẹ. Phẻ tiễn người về. Sau đó thầy Đạo Chí và vợ chồng anh chị Năm, Hoa đến thăm. Cùng lúc ni sư Thuần Tuệ, ni sư Chân Tịnh cũng vừa đến. Thầy Đạo Chí và quý Ni Sư đã khai thị cho Mẹ. Rồi sau đó tụng kinh sám hối, và tụng kinh Bát Nhã.
            Khoảng sáu giờ chiều, mẹ được chuyển qua phòng 120.  Bạn Chính, Mai Trâm, và Sư chú Nam hướng dẫn chúng tôi nghi thức tụng niệm vãng sanh. Chúng tôi có được hồng duyên được Ban Huynh Trưởng và Đạo tràng Kim Quang trợ giúp. Tối ngày 21 tháng 9, chúng tôi trưng bày ảnh Phật A Di Đà và bắt đầu tụng niệm.
            Ngoài trời ánh trăng vàng soi sáng với ngàn sao. Bên trong tiếng kinh cầu cất lên tha thiết. Tôi đã cố gắng giằng cơn xúc động để ráng cầu Phật A Di Đà  cùng tứ chúng. Nhưng nước mắt dâng trào, tôi phải chạy thật nhanh ra ngoài. Tiếng kinh cầu tiếp tục vang lên không ngừng nghỉ suốt đêm.
            Khi tôi trở lại, gương mặt Mẹ đã chuyển từ xám sang hồng. Thầy Thích Thiện Duyên, trụ trì chùa Kim Quang đã đến khai thị cho Mẹ. Tất cả các thân bằng quyến thuộc khi đến thăm đều cũng nhất tâm nhất niệm tụng kinh sám hối, vãng sanh. Trong đó có vợ chồng Tùng. Anh hai Liên, Diệp.Vợ chồng: anh Xuân, chú thiếm Công, chú Sơn, chị Hồng, Hà, Cúc, chú Mệnh,vợ chồng cô Hoan, chú thiếm Bảy, vợ chồng anh hai Dựng, anh chị Sơn Sương, anh Quang và nhiều vị nữa không kể hết...Chú Sơn khen Mẹ đẹp như đang nằm ngủ. Chú tụng kinh sám hối thật hay. Anh hai Dựng bị cảm thăm xong vội ra về. Chị hai còn nán lại cho đến giây phút cuối.
            Tám giờ tối, thầy Thích Thiện Nhơn, chị Thu cùng gần hai mươi vị từ Đạo tràng Kim Quang đến. Sau khi thầy khai thị, tất cả đều nhất tâm nhất niệm tụng "Nam Mô A Di Đà Phật". Ba, và tấc cả chúng tôi tụng theo tứ chúng.Thảo đứng gần bên Mẹ tụng liên hồi. Đôi mắt em nhìn Mẹ. Miệng vang tiếng Nam Mô. Giữa đôi chân mày của Mẹ ánh lên một vết hồng. Chân mày của Mẹ thường ngày rất nhạt. Hôm nay bỗng dưng đậm đà hơn như có ai đang vẽ. Một giọt nước mắt ngà đọng trên khoé mắt bên trái của Mẹ. Máy đo hơi thở, tim và huyết áp tăng lên trong tiếng kinh cầu, rồi tất cả tiếp tục giảm xuống đến số không. Đến 8:45PM Mẹ trút hai hơi thở nhẹ cuối. Máy tự nhiên ngừng hẳn. Nước da Mẹ từ hồng đã chuyển thành xanh. Đến 9:00PM Thầy và Phẻ đắm mềm Quang Minh lên cho Mẹ. Chúng tôi lui ra, Ban huynh trưởng tiếp tục tụng kinh A Di Đà Phật. Cứ ba mươi phút nhóm này tiếp sức cho nhóm kia. Đến 5:15 sáng ngày 23 tháng 9 mới hoàng toàn ngưng lại. Chúng tôi tụng kinh hồi hướng, và ngồi tĩnh tâm xung quanh giường Mẹ đến 5:30  am. Chúng tôi đồng lạy Mẹ hai lạy đền ơn công sinh thành dưỡng dục của người. Rồi tin cho y tá mọi sự đã hoàn mãn.
            Vợ chồng bác Minh, xui gia của gia đình và cũng là Bác Gia trưởng chùa Kim Quang. Người cùng đồng hành với chúng tôi từ phút đầu đến cuối đã xem lại tay chân của Mẹ sau hơn tám tiếng băng hà ra sao. Chú nói tay chân mẹ các con mềm mại. Thái dương ửng hồng, đầu nóng. Có nghĩa là Mẹ của các con đã được vãng sanh. Phật A Di Đã tiếp dẫn Mẹ con. Đó là phước báu cho gia đình. Hãy mừng cho Mẹ.
              Chúng tôi rời bệnh viện lúc bảy giờ sáng. Trước mặt chúng tôi, hai bầy chim nhỏ nghiêng cánh tung bay. Chúng quần tụ lại, rồi rẽ ra hai đàn. Cứ hợp rồi tan lập lại nhiều lần. Tiếng chim thánh thót vang lừng bên sáng sớm. Phía đằng đông ánh bình minh vừa hé mở. Chúng tôi ra về trong tiếng niệm Nam Mô A Di Đà Phật.