Showing posts with label Publised. Show all posts
Showing posts with label Publised. Show all posts

Monday, May 12, 2014

Tâm Tình Của Một Người Con

Book cover is designed by Uyên Nguyên

THAY LỜI BẠT
Tâm Tình Của Một Người Con

Hai chúng tôi sinh ta từ hai vùng quê nghèo khổ nhất của Quận Tuy Phước, Tỉnh Bình Định, miền Trung. Phẻ lớn lên ở vùng biển, cực Đông, xã Phước Lý. Tôi sinh ra ở vùng núi, cực Tây, xã Phước Thành. Tuổi hai chúng tôi cách nhau gần 2 con giáp, lưu lạc và tình cờ gặp nhau ở xứ người. Cả hai đều có những điểm chung: theo đạo Phật, học khoa học, thích thơ văn thi phú, thích giao du với bằng hữu, và nhất là rất quan tâm đến tình hình và nên giáo dục ở quê nhà. Phẻ làm nghề giáo, cái nghề mà tôi đã chọn nhưng không theo được từ những năm còn ở Việt Nam. Tôi làm việc nghiên cứu khoa học. May mắn nhờ có nhiều cơ hội ở xứ người, cả hai được đi trọn con đường học vấn, thì giờ rảnh chúng tôi nói chuyện thơ văn. Phẻ viết rất khỏe, viết văn, làm thơ, nghị luận cả tiếng Việt, tiếng Anh. Tôi thì lười hơn, chỉ thích đọc thơ văn bằng hữu. Đấy là lý do tôi xin phép Phẻ để được viết những lời tâm tình này cho tuyển tâp Tưởng Niệm và Tri Ân, với một mục đích duy nhất: tôi muốn khen em một lời.

Tôi không khen em ở văn tài, vì trong toàn tuyển tập, không thấy bóng dáng của những câu chữ bóng bẩy, sử dụng những điển tích khó hiểu hay nói bóng gió để đánh đố người đọc. Phẻ lại càng cố gắng không viết theo đúng một thể loại nào, thích gì viết nấy, nghĩ sao viết vậy, viết như hơi thở, như bước đi, như đang tâm tình, như đang kể chuyện. Phẻ kể chuyện nhà, chuyện nước. Em quan tâm đến những người tù lương tâm, những người dân cùng khổ, những cảnh sai trái bất công, tương lai mịt mù bao trùm thế hệ trẻ quê nhà, và trong văn phong đậm chất thật thà, không trau chuốt đấy, Phẻ đã làm cho người đọc rơi nước mắt. Phẻ viết không phải để khoe, hay để che. Em bộc bạch viết như để thay cho lời nói.

Tôi cũng không khen em ở cách hư cấu câu chuyện để mua vui, vì em kể chuyện thật, câu chuyện nhà, những câu chuyện lần đầu em đưa lên trang sách cho mọi người xem: gia đình em là thế đấy, con người em là thế đấy, bạn bè em là thế đấy... tất cả là một tấm lòng giải bày thật trong sáng mà không cần đánh bóng.

Em không là nhà văn, lại không là một thi sĩ. Viết với em là kể chuyện bằng con chữ, gởi gắm những tâm tình cô đọng, trong sâu thẳm Phẻ muốn nói, nhưng không nói được bằng lời, hay ghi lại những lời nói ấy để cho người ở xa không nghe mà biết, không nhìn mà thấy, không chứng kiến mà hiểu hết, vì em không dấu điều gì.

Qua tuyển tập Tưởng Niệm và Tri Ân này, tôi muốn khen em: Em đã làm đúng bổn phận của một người con: con của đất nước, con của gia đình và con của Nhà Phật. Em đã đóng trọn vai người sĩ phu thời đại qua tâm tình và mơ ước. Bút thay cho đao kiếm, câu văn thay cho súng đạn, em kêu gọi bao dung lượng thứ, em đòi công lý bình đẳng cho mọi người. Em muốn dùng lời dạy của Phật Tổ để cảm hóa con người, con người đang đắm chìm trong bể khổ của tham, sân, si và ngụp lặn trong thế giới ta bà, hỗn mang đầy tội lỗi. Với lý tưởng thanh cao, trong sáng, Phẻ luôn tìm những giải pháp đẹp nhất cho mọi tình huống, mọi vấn đề. Vấn đề nào, khó khăn mấy, nếu ta có lòng, có tâm, có tài là đều có thể giải quyết được hết một cách tốt đẹp.

Phẻ trân qúi tình bằng hữu, những cái duyên gặp gỡ ngoài đời hay trong thơ văn. Phẻ đến với mọi người bằng tấm lòng bao dung, rộng mở. Luôn tìm tòi, khám phá để trau dồi học hỏi cho dù em đã là một thầy giáo giỏi. Em vẫn tiếp tục học cho dù việc học ở trường đã đi đến đích. Học với Phẻ không phải chỉ để biết cái mới mà học để bổ túc cho cái cũ, để nhìn thấu vào chân trời xa dù chân trời mọi ngày ta vẫn nhìn thấy. Học để nhìn người, để thấy mình rõ hơn. Học, chỉ vì Phẻ ham học, ham đọc, vì đời là ngôi trường không bao giờ đóng cữa, thế thôi!

Chân trời ấy tưởng đã khép lại khi cậu bé ham học năm 12 tuổi không được cắp sách đến trường phổ thông cơ sở địa phương. Rồi may mắn đến với gia đình, năm 15 tuổi, Phẻ cùng gia đình được đến vùng đất tự do, và con chim đã vỗ cánh đại bàng, tung bay, bay vút lên cao. Nếu năm ấy không được ra đi, không biết giờ này nơi vùng biển nghèo khó đó, người thanh niên 38 tuổi đang làm gì nhỉ? Chắc ngày qua ngày, nhìn những cánh buồm lướt sóng, những chiếc ghe máy đánh cá ngược xuôi, Phẻ có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến giảng đường đại học, những trung tâm nghiên cứu... ở bên kia bờ Thái Bình Dương, vùng đất hứa cho những người có chí, chịu khó, đem hết nổ lực, lợi dụng hết những cơ hội để đi đến đích và được thành danh. Phẻ dành hết những thành qủa đó cho gia đình, cho công ơn của Mẹ, Cha, của gia đình vợ và người đàn bà đã sát cánh bên cạnh qua bao khó nhọc để em đạt được những mơ ước đời người.

Trong tuyển tập, người đọc sẽ thấy bàng bạt trong đó là chắc lọc những tâm tình đậm sâu mà tác gỉa dành cho người thân thuộc của mình. Trong hơn 150 trang sách, mỗi trang chứa không biết bao nhiêu lời thấm đẫm tình yêu thương, ơn sâu, nghĩa nặng. Viết như gợi nhớ cho  chính mình, không cho phép mình quên, cho bằng hữu hiểu con người mình, và gởi lại cho hai đứa con trai biết về cội nguồn, người thân, quê hương và bằng  hữu. Qua những câu văn, câu thơ ta dễ dàng nhận thấy Phẻ là một người con có hiếu, một người chồng có nghĩa, một người cha có tình, và hơn hết là một công dân có trách nhiệm. Với đất nước cưu mang mình, Phẻ dành những lời tri ân cao cả và nguyện đem hết sở tài làm sở dụng để đóng góp phần mình. Với đất nước nơi sinh ra, Phẻ luôn trăn trở suy tư về hiện tại bất trắc và tương lai mờ mịt.  Phẻ đau nỗi đau của hàng triệu người Việt tha phương, ngày ngày mỏi mắt trông về trời Tây nơi có hàng triệu người dân cùng khổ, cố ngoi lên nhưng đã mất hết hy vọng ở ngày mai. Phẻ nghĩ đến những em học sinh nơi quê nhà, cũng như mình năm xưa, không được cắp sách đến trường.

Viết để trước là để Tưởng Niệm, sau là Tri Ân, và như để đánh dấu một cột mốc trong đời mình. Năm nay ông Nghè Phẻ vừa hoàn thành xong học vị cao qúi nhất, cũng là năm kỷ niệm "10 năm yêu em" với người bạn đời. Nhân dịp này, vợ chồng Anh Chị chúc Chú Em tiếp tục đi đến đích con đường đã vạch, cùng với vợ và hai con. Những lời tâm tình trên đây coi như món qùa tinh thần Anh dành tặng cho Phẻ, một người bạn, một người Em, một thân hữu và hơn hết là người đồng hương Bình Định. Trước khi ngừng ở đây anh xin được gởi tặng Em mấy câu thơ anh đã viết trong bài "Con Đường Các Anh Về"  trong cuốn bút ký "Con Đường Trước Mặt" xuất bản 20 năm về trước:

"... Đêm Huế buồn cỏ cây ngậm ngùi, thổn thức
Chiều Qui Nhơn biển gợi sóng ai về
Anh bước đi, đi lại con đường quê
Cứ đi mãi sẽ có ngày anh đến đích..."

Thân qúi,

Nguyên Lương

Horsham, PA, ngày 30 tháng 4 năm 2014

Monday, November 4, 2013

THU

Vàng Thu Màu Nhớ - Photography - Uyên Nguyên
Nhìn những hình ảnh đầy nghệ thuật của anh bạn Uyên Nguyên trong Vàng Thu Màu Nhớ album, thật phục tài nghệ nhiếp ảnh của anh.  Vẫn là mây, là lá, là vạt nắng ban mai, nhưng với những người giầu tình cảm, tâm tư, và sáng tạo, mọi sự trở nên nghệ thuật và hoàn thiện hơn.  Xin mượn bài thơ rất cũ để cùng hoài niệm với bạn Uyên Nguyên.

                    THU

Tĩnh mịch trời thu sao lành lạnh
Ngồi tựa vai kề đã mấy canh
Trăng mờ huyền ảo bên dòng suối
Người đẹp bên mình ngỡ trong tranh
 
Tôi vuốt tóc em đến ngang lưng
Thì thầm khẽ bảo tóc em mềm
Nhìn đôi môi mọng màu phượng thắm
Rạo rực trong tôi... một mối tình
 
Trời thu thu lại trở về thu
Hình dáng năm xưa bỗng mịt mù
Tóc xưa như một làn mây trắng
Tình mãi như là những lá thu.

Autumn, 1998

Friday, April 5, 2013

HAPPINESS - Có Những Niềm Vui


Vườn Xuân - họa sĩ Xuân Thi -  SPQN khóa 13
HAPPINESS 
  
There are tiny sources of happiness 
like the falling leaves of the autumn, 
or the smells of the wild flowers, 
or an early sunrise, 
or a late full moon night, 
or the song of the cardinal, 
or observing the young get his milk, 
or the way the mother loves her kids, 
or the wind blowing by the windows 
or the clear evening once the rain stops. 
Oh, once the soul is at peace, 
happiness arises 
To have all the great joys. 
They start with these tiny sources of happiness; 
And to have great success, 
It must come from small achievements; 
and to have a long lasting peace in the world, 
it must come from the peace of mind of each individual. 
From the red lips to the sound of the forest, 
There is a source of happiness. 

Natomas, Sacramento - Fall, 2006.



Có Những Niềm Vui

có những niềm vui nhỏ

như lá rơi cuối mùa
thoang thoảng mùi hoa dại
như mặt trời ban mai
những đêm trăng bát ngát
hay tiếng hót hồng y (cardinal)
nhìn con yêu mớm sữa
nhìn vợ hiền cưng con
gió lạnh lùa qua cửa
hay mưa tạnh cuối chiều
thấy tâm hồn an ổn
niềm vui dâng lâng lâng
có những niềm vui lớn
từ niềm vui cỏn con
hay những thành công lớn
từ thành đạt tí hon
muốn hoà bình rộng lớn
hãy bắt đầu từ sự an lạc của tâm hồn
từ những nụ môi hôn
hay tiếng vọng núi rừng
(là những niềm vui nhỏ).

Natomas, Sacramento - Fall, 2006.

Trích từ tập thơ Hương Lòng (2007), trang 17 và 156

Tuesday, February 12, 2013

Em - Sự Biểu Hiện (Our 9th Anniversary)


                                                  Thơ Bạch X. Phẻ; Nhạc Nguyễn Văn Quang

Em - Sự Biểu Hiện
            Tặng vợ hiền Thanh Trang.

Em yêu hỡi ! lá thư tình anh viết
Lễ tình nhân, anh lại nhớ về em
Anh lữ khách dừng chân nơi hoang dã
Đời có em sương lạnh vẫn đông đầy
Từ thuở đó, ta cùng chung lý tưởng
Phục vụ đời và phụng sự nhân sinh
Em dòng nước mát, ngọt ngào, êm dịu
Em áng trăng vàng lồng lộng thanh tao
Em kiêu sa và từ tốn tựa ngàn sao
Là biểu hiện của những gì trân qúy
Tùng có vững cũng nhờ nguồn nước đó
Ta thong dong như hạc nhé em yêu.

Valentine Day, 2008.

Friday, November 16, 2012

THE CRY OF WAR - Nghẹn Ngào


                      Israel-Palestinians-Conflict: Photo from http://www.cleancutmedia.com

May peace spread to the Palestinians and Israel.
May all be less suffering
May all be safe.

THE CRY OF WAR

The other day on channel 89.3FM, National Public Radio
Listening to an anguished cry of a Lebanese woman
who just lost her husband and kids to Israel’s bombs.
Oh, the suffering cry like that.
It was harsh to the listeners,
and I cried with her.
Suddenly I found myself in that anguished cry of the young woman.
I realized that I am a victim of the war.
It’s all about death, suffering, and endless separations and shattered lives.
I see that I am a young Lebanese woman
Who is angry and demonstrates hatred.
She cries for the loss of her family.
I also see myself as an exhausted Israel
which defends its people from the endless ray of missiles,
and I see myself as an arrogant American
who sells destructive and deadly weapons to Israel.
Oh, with many differences, “selfish” came from the “self-love” or ego-ness.
Oh, that tiny ego;
Oh, ignorance - inconceivable.
Hatred should not pay back with hatred, but with true love.
There is nothing to lose by sitting down with one another.
Why don’t we understand each other?
Your loss is also my loss;
Your anguish is also my anguish;
Your suffering amounts, mine is no less.
Same with religion and in real life:
Deep down, we are all no different
Our blood is all red, and the sweat is salty.
So, we must understand one another.
From the suffering of war,
May we find the source of happiness.

Mira Loma H.S. 
May, 2006


Nghẹn Ngào

Một ngày nọ, trên băng tầng 89.3FM, National Public Radio
nghe tiếng khóc nghẹn ngào nức nở của người quả phụ Lebanese
chồng con chết bởi bom rơi đạn lạc của  những người Do Thái bên kia
những tiếng khóc thảm thương như thế 
làm đau lòng kẻ thính giả hôm nay
và tôi đã khóc
tự nhiên tôi tìm mình trong tiếng khóc của người quả phụ tuổi còn xanh.
Tôi thấy tôi là nạn nhân của chiến tranh
là chết chóc, chia lìa, và tan vỡ.  
Tôi thấy tôi là người phụ nữ Lebanese 
đang tức tưởi khóc cho chồng, cho những đứa con mới chết
Tôi cũng thấy tôi là người Do Thái mỏi mệt
chống lại những hoả tuyến vô minh đổ xuống dân lành,
và tôi cũng thấy tôi là người Mỹ mạnh
đang hiên ngang cung cấp vũ khí tan thương cho người Do Thái.
Ôi  những dị biệt, tranh chấp khởi đầu từ sự tự ty nghiệt ngã
Hỡi cái ngả nhỏ nhoi
Hỡi vô minh  che lấp
Ôi chua chác!
Hận thù đừng trả hận thù mà đổi bằng tình thương chân thật.
Có mất gì khi ngôi lại với nhau?
sao không hiểu sâu?
Anh tan tóc cũng làm tôi tan tóc
Chị khổ đau cũng làm tôi đau khổ
Em khốn cùng, tôi cũng khốn cùng chung
Ðạo cũng vậy, mà đời kia cũng vậy
Anh và tôi có khác gì không?
khi máu đỏ, nước mắt kia cùng mặn
Thì anh ơi, hãy hiểu cho nhau !
Từ những cơn đau...
Hãy tìm nguồn hạnh phúc !

Mira Loma H.S. 05/06

Trích từ tập thơ Hương Lòng.

Tuesday, November 13, 2012

Cõi Tình Ta

                                                                  Kings Beach, Tahoe from google image.

Cõi Tình Ta

Chiều thanh lành lạnh
Mặt hồ lung linh
Nắng vàng óng ả
Lòng người buông th
Tahoe bát ngát
Ngàn thông reo ca
Ru mãi tình ta
Lòng ai buông - thả.

Kings Beach, Lake Tahoe
November 2005.

Friday, July 6, 2012

HUẾ TRONG TÔI

                       Cầu Trường Tiền (Tràng Tiền), Huế  - Ảnh: từ vietdethuong.com
HUẾ TRONG TÔI
  Riêng tặng Trang và những người con xứ Huế
Chưa đến Huế mà hồn tôi rất Huế
Tâm khảm tôi cũng có núi Ngự Bình
Có Trường Tiền sáu vài mười hai nhịp
Có sông Hương và núi Ngự hữu tình
Có chùa cổ tên thật linh Thiên Mụ
Đây Từ Đàm, kia Từ Hiếu nên thơ
Có màu Lam, ôi tuyệt đẹp như mơ.
Màu Lam đó đã quyện trong chùa cổ
Màu mộc mạc, đơn sơ như thố lộ
Nét e ấp của người, Huế vấn vương...
Lam từ bi hỷ xả lại thân thương
Lam thanh tịnh làm quê hương dịu khổ
Ơi hỡi Huế! một lần tôi được đến
Sẽ cùng em trầm lặng nỗi niềm riêng
Ơi hỡi Huế! một đời tôi thầm mến
Huế trong tôi từ lúc nón em nghiêng!

Trích từ tập thơ "Mẹ, Cảm Xúc và Em." (xb 2004) trang 101.
                           Cầu Trường Tiền về đêm, Huế  - Ảnh: từ http://www.huefestival.com/

                                                        Ảnh - Hoa Lộc Vừng lấy từ www.lieuquanhue.vn


Hoa Lộc Vừng - Chùa Từ Hiếu

Hoa Mưng* đỏ thắm mặt hồ
Dệt thành tơ lụa đôi bờ sắc không
Kiếp người sao hết long đong
Tiếng chuông 
               chợt tỉnh 
                       vừa xong giấc nồng.

*Còn gọi là Hoa Lộc Vừng or Chi Lộc vừng (tên khoa học: Barringtonia acutangula) là một chi thực vật có hoa trong họ Lecythidaceae. Tên gọi phổ biến trong tiếng Việt là lộc vừng. Source - wikipedia.org



ĐI VÀ VỀ VỚI HUẾ
     Thân tặng những người con xứ Huế xa quê

Hương giang nước chảy lững lờ
Tinh mơ hư ảo đôi bờ khói sương
Tha phương nhớ Huế vấn vương
Ngày đi chín nhớ mười thương chưa tròn

Đông Tây chân đã mỏi mòn
Ngày về còn nhớ nước non của mình?
Cuộc đời dâu bể phù sinh
Ra đi chỉ để chữ tình sắc son.

Tuesday, June 19, 2012

Biển Thuận An; ĐƯỜNG VỀ QUÊ




                            Biển Thuận An và Biển An Dương - photo google images

 Biển Thuận An

Cửa Thuận An sao rộng dài bát ngát
Gió lộng, trăng thanh biển cát muôn trùng
Hàng dương xanh vi vu ngàn tiếng hát
Khúc ca buồn, nếp sống đẹp vùng quê.
          Làng An Dương, Thuận An, Huế, Việt Nam – Mùa hè 2005.

Trích từ tập thơ Hương Lòng, 2007.

                                    Chênh vênh - bấp bênh - ảnh BXK
                                          Mò Hến - ảnh BXK
ĐƯỜNG VỀ QUÊ

Đường về ngoại có lũy tre xanh ngát
Có kênh xanh, biển cát, gió ngàn
Có trẻ thơ bán dạo lúc chiều sang
Có quán xá nhiều hơn hãng xưởng ở
Có lăng mộ đẹp hơn nhà dân ở
Có tình người nồng thấm duyên quê
Có trăng thanh, gió lộng những vầng thơ
Nhưng có những chuyện, ôi sao mà khó thở
Kênh xanh đẹp làm nơi rác đỗ
Những hẽm không đèn là nơi hò hẹn bình dân
Những cái canh tân dường như là lạc hậu
Nhưng dù sao thì còn có hơn không
Những câu nói rỗng không                                                                               Như: “Nhân dân.... (_________)
    quyết tâm xây dựng môi trường xanh, sạch, đẹp”
Nhưng sao mà…, rác ơi là rác!
Rác nhiều hơn sau cơn Đại Hồng Thủy Á Châu năm 2004.
Rác ngỗn ngang như tâm sự người mang
Mong rác đó hoá thành hoa trong mai một.     
                              
Mùa Hạ, năm 2005.

Trích từ tập thơ Hương Lòng, trang 28, 2007.


Monday, May 7, 2012

Nghẹn Ngào


                       Bích chương/posters by: Uyên Nguyên


Nghẹn Ngào


Một ngày nọ, trên băng tầng 89.3FM, National Public Radio
nghe tiếng khóc nghẹn ngào nức nở của người quả phụ Lebanese
chồng con chết bởi bom rơi đạn lạc của  những người Do Thái bên kia
những tiếng khóc thảm thương như thế
làm đau lòng kẻ thính giả hôm nay
và tôi đã khóc
tự nhiên tôi tìm mình trong tiếng khóc của người quả phụ tuổi còn xanh.
tôi thấy tôi là nạn nhân của chiến tranh
là chết chóc, chia lìa, tan vỡ. 
Tôi thấy tôi là người phụ nữ Lebanese
đang tức tưởi khóc cho chồng, cho những đứa con mới chết
Tôi cũng thấy tôi là người Do Thái mỏi mệt
chống lại những hoả tuyến vô minh đổ xuống dân lành
Và tôi cũng thấy tôi là người Mỹ mạnh
đang hiên ngang cung cấp vũ khí tan thương cho người Do Thái
Ôi  những dị biệt, tranh chấp khởi đầu từ sự tự ty nghiệt ngã
Hỡi cái ngả nhỏ nhoi
Hỡi vô minh  che lấp
Ôi chua chác!
Hận thù đừng trả hận thù mà đổi bằng tình thương chân thật.
Có mất gì khi ngồi lại với nhau?
sao không hiểu sâu?
Anh tan tóc cũng làm tôi tan tóc
Chị khổ đau cũng làm tôi đau khổ
Em khốn cùng, tôi cũng khốn cùng chung
Ðạo cũng vậy, mà đời kia cũng vậy
Anh và tôi có khác gì không?
khi máu đỏ, nước mắt kia cùng mặn
Thì anh ơi, hãy hiểu cho nhau !
Từ những cơn đau...
Hãy tìm nguồn hạnh phúc !

Mira Loma H.S. 05/06
Trích từ tập thơ Hương Lòng, 2007.

Friday, March 30, 2012

Torch of Jamphel Yeshi



                                                                                         Photo: AP 
Torch of Jamphel Yeshi

Yet another Tibetan man, Jamphel Yeshi, died running-burning
in New Delhi
Tibetans protest with their ignited faces
Reflecting the flames of harsh Chinese policies that reduce the Buddha to ashes
Right into the indifferent face of Chinese President Hu Jintao as he arrived
for a one day summit of BRICS building with India

Yeshi wrote as he died

"The fact that Tibetan people are setting themselves on fire in this 21st
century is to let the world know about their suffering."
Many young Buddhist monks and nuns

burn,
voicing in the terrible awareness of the voice of their hot flames
A cry to attract the attention of Western countries
to China's Tibetan genocide.


Another self-immolation of a Tibetan

rings out like the sound of a great bell
Inviting, demanding action NOW

Thursday, March 22, 2012

Leading by Example Leadership



Thư Pháp - Võ Việt Tuấn


Spiritual Leadership - Leading by Example

Leadership,
any leadership model must have guidelines.
Set solid principles and objectives,
then create the standard of excellence.
Leading by Example
is the foundation of life and leadership,
for others to follow
and inspire,
to have a shared common vision,
with abundant enthusiasm and action.
There are many different paths
to our ultimate goals,
but these paths must be built on
the foundation of compassion, wisdom and courage.
We must envision the future,
create a practical ideal,
consider the potential uniqueness of the organization,
persuade and take quiet action
for all to see and follow.
An exciting and wonderful future.
We must take the challenge,
and look for innovative ways
to improve our organization.
Experiment, take risks,
and learn from the mistakes and failures.
They present opportunities for growth
and transformation.
For a better future
we must take action,
promote and support each other.
Cooperation and collaboration for sustainable change.
Positivity,
mutual respect and unity
are all so precious,
like the rhythm of the heart.
Extraordinary effort,
inner values and human dignity
are the key,
my dear Buddhist friends.
Hard work is ahead,
our hopes and dreams
will come true
when we live for the greater good,
and when we contribute to the development of humanity,
to our organization, community or society,

it must build upon the foundation of
mutual respect, great understanding and love,
tolerance and forgiveness.

Phe Bach
Sacramento, March 10th, 2012.

Đọc tiếng Việt ở đây. Lãnh Đạo Bằng Tâm Linh