Monday, April 26, 2021

Tuệ Sỹ | Thuyền Ngược Bến Không - Nguyễn Thụy Đan dịch Anh: A Boat Flowing Against The Harbor Of Emptiness

 

Nguyễn Thụy Đan (阮瑞丹), Tự Việt Thạch

Hiệu: Hồng sơn ngoại sử
Dưỡng chuyết trai chủ nhânKhoái Ông.
Nghiên cứu sinh Tiến sĩ ngành Việt Nam học, Trợ giảng khoa Ngôn ngữ và Văn hóa Đông Á Đại học Columbia, New York
PhD student at Columbia University in the City of New York:
Graduate Teaching Assistant at Columbia University in the City of New York
Photo: Uyên Nguyên

“Scattered rain against the roof; a soul sifting water,
A small boat lets go, against the harbor of Emptiness”
I was born when the Second World War was coming to an end. Just a little after I reached the age of reason, hearing stories told by grownups about this and that battle fought here and there was as interesting as fairy-tales. In fact, it seemed that throughout my childhood I more often heard such stories instead of fairy-tales. Every now and then, a grownup would disappear from my family. Stories would be whispered in hushed tones. Uncles and cousins who had held me in their arms would suddenly become characters in such fairy-tales. The way that grownups told these stories made them even more mysterious.
By the time I was able to read a little foreign language, stories about war suddenly turned into reminiscences. Or rather, it seemed that they were merely reminiscences – for they were a past that I neither saw nor heard. However, it was impossible to erase them from my memory. Past and present had already been confused in entanglement. When I understood that past, it was filled with so much loss. Those who had left never returned. In turn, people my own age began to leave. I was fortunate to remain. Looking around the classroom, the chalkboard, the schoolyard. Life continued to relentlessly drag men forward along with struggle and toil.
War, hatred, and, somewhere from the very depths of longing and thirst, Love and Death are a haunting shadow, the very material for awareness of existence. Of these there is a separate world of poetry and song reserved for sensitive souls, for those captivated and shocked senseless by a painting of a dead bird. However, its language is transformable. Love, disappointment, passion – these are the fervent waves on the surface; who knows what could be hidden in the depths?
“Distant waters flowing away to the distant ocean
Deep within my thoughts, a few drops remain close by”
Lines of poetry such as these are truly rare in a busy life. But how was activity and distraction to be avoided when, all around, one’s friends began to steadily depart one by one. Some crossed rivers and streams, entering into the jungle. With hearts kindled by the fire of heroism, they followed the summons of hatred, of blood and fire. They left the city with a song: “They have left, left to the high mountains…” A few others left, leaving behind choked sobs, crazed and chaotic: “Tomorrow I go to receive my husband’s corpse; Let me drink that I will not recognize myself”. Love and hatred suddenly became a dichotomous dialectic.
Several decades later, like equatorial sunlight taking over the flickering torch of the past, a new generation began to mature. Occasionally, with difficulty I would search for a few lines of poetry here and there in order to reflect on a past time – a time in which I had lived, had thought, had worried, had gone through the reckless foolery of youth. Old acquaintances, fearing vague dangers lying in wait, avoided me; stories of the wide ocean, of long rivers, existed only in paintings, in memory. Once again, a refrain of vaguely melancholic reminiscence.
I can’t predict what impression these four lines of poetry would make on a young lover of poetry, should he today chance upon them. However, for those who grew up in war, in whose hearts love and hatred were in restless conflict, these lines bring back memories of a particular time, or rather, of a particular impression, even if only flashing by in a fleeting instant.
“Evening returns on part of the river
Around me, muddy waters weave about
The rippling water’s depth unfathomable,
My sadness cries out within the furnace of human existence”
This is a dying breath, sunlight barely touching the water’s surface, without the silent profundity of the great sea. A few blades of green grass, oblivious to the surrounding desiccation of fields burnt dry by fire. But who can critique a few blades of non-sentient grass? Such is the impression of one reading poetry within the heartless destruction of war.
Then peace came to the nation. The people rose from the smoke of war, letting hatred transform into love. Simultaneously, a generation of writers was rejected. Their understanding of love did not conform to the defining dialectic, in which love could only mature out of hatred and destruction – “The blood of men brings forth love”.
Sitting atop the hills of Trại Thủy, in the midst of Nha Trang, below I saw a group of young schoolchildren coming out from the village. They shouted slogans welcoming the Revolution, crying “down with corrupt reactionary culture and education”. I knew I was being rejected. And the rejection was real. First I was a parasite, then a danger, then degraded to being the refuse of society. A death sentence was temporarily lifted, that I might receive the gracious blessing of living the remainder of my life. Once again, old friends followed one another in departing. During the war, there were those who entered the jungles. During peace time, there were those who went out to sea. The people suddenly reverted to the myth of the nation’s founding. Those who followed Mother, at times despising and reviling their brothers, retreated to the jungles. After a period of time, those who had followed Mother into the jungles returned to the city. Terrified, others fled, returning to the ocean.
“The king met Âu-Cơ when traveling by water
With her, stirring the waters of eternity
Bonds dissolved, she forced her children into the mountains
Those who followed their Father have suffered till this day”
For thirty years, one half followed Father, the other followed Mother. However, the epic of this poet has still forgotten some of those were orphaned. With Father nowhere in sight, they were abandoned by their very brothers on the soil of their Motherland. Fatherless, motherless, I followed the traces of the Trường Sơn mountain range: “Your homeland is atop the Trường Sơn mountains, let me send along an everlasting lament”.
I speak not of hatred. But a certain injustice causes my words to appear delirious. Old friends are still around, still close as before, a period of both sadness and joy. Perhaps old friends are wary – afraid of hearing those things that others think I will say. In truth, I am not permitted to say anything at all. I am still limited to standing outside of a society in the process of integrating into civilization. Other past acquaintances, or rather old friends, have now scattered to the four corners of the sky. I have no idea what they are doing, what they are thinking. Each follows his own style in a wide and multicultural world, so I have heard.
Whether here or there, regardless of two separate fronts of literature sharing the same Mother tongue, countless skeletons remain in the depths of the sea.
“Desolate river deltas by the East Sea
Piles of charred bones like those of beasts from deserted jungles
But there is no jungle, and hence no beasts
Men die, their corpses sinking into a watery grave”
Hatred and enmity is easily erased. However, the inscrutable still haunt our conscience. The living still forever carry the love of the dead, whether in the jungles or beneath the sea, whether for personal enmity or for love of the people. In former times, the Funeral Lament for the Ten Classes of Living Beings by Nguyễn Du was not simply written as debt to literature – it was a desperate cry echoing back from the dead. I read the poem “Calling the Souls” in the Thủy Mộ quan collection in a similar condition:
“On the Sea of Blood, a single boat floats back
The evening bruised black, the sky brilliant with pain
Bodies sink into frigid streams, now parting
White waves surge forth, covering the vast seas”
(…)
“In green algae appears shadows of the countryside
Crossing the sea to return under the sky of the old country”
(…)
The poem does not carry a rhythm that brings about an instant feeling of unease. However, impressions scattered here and there within the Thủy Mộ quan poetry collection create an atmosphere of phantasmal terror and horror:
“A virgin, unjustly drowned, floating amidst the current
Her pure body, across a thousand miles returns to the river
Around there is not a single person to mourn
Only the fish of the sea accompany her”
Regardless, the country is reviving. Those people who left are steadily returning together. Enmity and hatred between brothers remains an aching wound. Literature now remains a choice, or rather, a personality. “Poetry expresses the will”. Everlasting literature, the heart-mind of the universe. From the very depth of his heart, every poet shares in the same eternal feelings, despite the fact its manifestation has bitter hatred and enmity. I wish to fit the description of Viên Linh:
“Where were you born that you wandered everywhere,
Speaking and laughing with a hundred tongues
Tomorrow should you return to your old home,
I hope we will still share the same sound of crying”
Tue Sy
Saigon, Winter 2004
Thầy Tuệ Sỹ 

Thuyền Ngược Bến Không

Dưới hiên mưa vắng hồn khua nước
Thả chiếc thuyền con ngược bến không
(Thơ Viên Linh, Thủy mộ quan)

Tôi sinh ra thì thế chiến II đang hồi kết thúc. Lớn lên chút nữa, khi biết nghe và hiểu, những chuyện vãn người lớn về việc đánh nhau đâu đó, lúc nào đó, bao giờ cũng hấp dẫn như chuyện cổ tích. Mà hình như đó lại là những chuyện mà tuổi con nít của tôi được nghe nhiều hơn là chuyện cổ tích. Trong gia đình tôi, thỉnh thoảng thấy vắng đi một người lớn. Rồi lại nghe những câu chuyện thì thầm. Mấy chú, mấy anh lớn, đã từng ẳm bồng tôi, bỗng chốc họ trở thành nhân vật trong truyện cổ tích. Cách mà người lớn kể chuyện, lại làm cho không khí của chuyện cổ tích ấy càng trở thành huyền bí.

Cho đến khi lai rai đọc được tiếng nước ngoài, chuyện kể về chiến tranh bỗng thành hoài niệm; hay chỉ hình như là hoài niệm thôi, vì đấy là quá khứ mà mình không thấy, không nghe. Có điều, hoài niệm ấy không làm sao mờ đi được. Vì nó đã trộn lẫn quá khứ với hiện tại. Quá khứ ấy, khi chợt biết, nó đã có quá nhiều mất mát. Vì những người đã đi, chưa thấy ai trở lại. Rồi cả những người cùng trang lứa cũng lần lượt ra đi. Mình thì may mắn được ở lại. Nhìn quanh, bảng đen, lớp học, sân trường. Sự sống vẫn băng băng lôi người đi tới, với những cạnh tranh vất vả.

Chiến tranh, thù hận, và đâu đó, từ sâu thẳm của khát khao, tình yêu và sự chết là nỗi ám ảnh, và như chất liệu cho ý thức sinh tồn. Có một cõi thi ca riêng biệt như vậy. Dành cho những tâm hồn nhạy cảm. Nhìn con chim giãy chết trong tranh mà ngơ ngẩn, bàng hoàng. Nhưng ngôn ngữ của nó cũng biến hình. Tình yêu, thất vọng, đam mê, như những con sóng nồng nhiệt trên mặt nước, mà dưới đáy sâu ai biết ẩn chứa những gì.

Nước xa cuồn cuộn ra khơi
Sâu trong tâm thể có đôi giọt gần
(Dư tập, Thủy mộ quan)

Những câu thơ như vậy thật hiếm hoi cho một đời bận rộn. Không bận rộn sao được, khi quanh mình những bạn bèn trang lứa lần lượt ra đi. Một số người vượt suối, vô rừng. Đi theo tiếng gọi của hận thù, máu lửa, trong trái tim đang bốc cháy bởi chủ nghĩa anh hùng. Để lại cho thành phố khúc hát “Người đã đi, đi trên non cao…” Một số khác ra đi, để lại tiếng khóc nghẹn ngào, điên loạn: “Ngày mai đi nhận xác chồng. Say đi để thấy mình không là mình.” Tình yêu, thù hận, bỗng trở thành mâu thuẫn biện chứng.

Mấy chục năm sau, một thế hệ đang lớn, như nắng trưa xích đạo che lu ánh đuốc quá khứ lập lòe của mình; thỉnh thoảng tôi đi tìm lại một vài câu thơ đâu đó, mà cũng không dễ gì tìm được, để cho hoài niệm quay lại một thời, trong đó mình đã sống, đã suy nghĩ, ưu phiền, và cả đến những dại dột ngông cuồng của tuổi trẻ. Trong tình trạng mà người cũ lánh xa, vì hiểm nguy rình rập mơ hồ, thì chuyện biển rộng sông dài chỉ có trong tranh, và trong trí nhớ. Lại vẫn điệp khúc hoài niệm bâng quơ.

Tôi không đoán được bạn trẻ yêu thơ ngày nay, nếu tình cờ đọc được bốn câu thơ dưới đây sẽ gợi lên ấn tượng gì. Nhưng người đã sinh ra và lớn lên trong chiến tranh, mà tình yêu và thù hận là những xung đột, khắc khoải trong lòng, những câu thơ ấy gợi nhớ một thời, hay đúng hơn là một ấn tượng, có thể thoáng qua chốc lát:

Chiều về trên một nhánh sông
Bên tôi con nước đỏ lòng quanh co
Nước loang dưới đáy trời dò
Buồn tôi thánh thót trên lò nhân sinh
(Một Nhánh Sông, Dư Tập, Thủy Mộ Quan)

Đó là một chút hơi thở tàn sinh, như bóng nắng là đà trên mặt nước, không có những trầm mặc thăm thẳm trong lòng đại dương. Một nhúm cỏ xanh nhởn nhơ trên cánh đồng khô cháy. Nhưng ai có thể phê bình nhúm cỏ vô tình? Ấn tượng của một người đọc thơ từ trong hủy diệt bạo tàn của chiến tranh là như thế.

Rồi đất nước hòa bình, dân tộc đang trở mình từ trong khói lửa, để cho hận thù hóa thân thành tình yêu. Và cũng là lúc bắt đầu một thế hệ cầm bút bị khước từ. Vì đã không thể nhận thức tình yêu theo định nghĩa của biện chứng. Trong đó, tình yêu chỉ có thể trưởng thành bằng hận thù và hủy diệt. “Máu của người đem lại tình thương.”

Ngồi trên đỉnh đồi Trại thủy, giữa thành phố Nha trang, nhìn xuống bên dưới, từ trong làng kéo ra một đoàn thiếu nhi Tiểu học, hô vang khẩu hiệu chào mừng cách mạng, đả đảo văn hóa giáo dục phản động, đồi trụy. Tôi biết mình đang bị chối bỏ. Và bị chối bỏ thật. Từ chỗ là thành phần ăn bám, rồi trở thành phần tử nguy hiểm, và được liệt xuống hàng cặn bã xã hội, tạm tha tội chết để được ân huệ khoan hồng sống hết kiếp sống thừa. Lại một lần nữa, những người cũ của tôi theo nhau lần lượt ra đi. Thời chiến tranh, một lớp bạn lên rừng. Thời hòa bình, một lớp bạn xuống biển. Dân tộc chợt quay trở lại với huyền thoại mở nước. Những người con theo Mẹ, đã có lúc khinh ghét anh em mình, bỏ lên rừng. Một thời gian sau, những người con theo Mẹ lên rừng nay quay trở về đô thị. Lại những người anh em khác sợ hãi, vội bỏ trốn theo, tìm về biển:

Vua gặp Âu Cơ lúc thủy du
Cùng nàng rung động nước thiên thu
Duyên tan nàng bắt con về núi
Những đứa theo cha khổ đến giờ
(Thủy Mộ Quan)

Ba chục năm, một nửa theo Cha, một nữa theo Mẹ. Nhưng huyền thoại của nhà thơ này vẫn còn quên một số anh em trở thành côi cút. Cha thì ở đâu không thấy, mà tự thân thì bị ruồng rẫy bởi chính anh em mình ngay trên đất Mẹ. Không Cha, cũng không Mẹ, ta đi tìm dấu tích Trường sơn, “Quê người trên đỉnh Trường sơn. Cho ta gởi một nỗi hờn thiên thu.” (Thơ Tuệ Sỹ).

Tôi không nói đến hận thù. Nhưng một nỗi oan khiên nào đó, khiến cho lời nói của mình như trong cơn mê sảng. Bạn cũ ở quanh đây thôi, vẫn gần như những ngày nào, một thời buồn vui. Có lẽ bạn cũ ngại ngùng, ngại nghe những điều được giả thiết là tôi sẽ nói. Thật sự, tôi chẳng được phép nói gì cả. Vẫn được chỉ định phải đứng bên lề xã hội đang hội nhập văn minh. Còn những bạn khác, hãy gọi là cố nhân, bấy giờ mỗi kẻ một phương trời. Tôi chẳng biết họ đang làm gì, đang nghĩ gì. Mỗi người một phong cách, trong một thế giới mở rộng, đa văn hóa. Tôi nghe nói như vậy.

Dù ở phương này hay phương kia, dù có hay không có hai trận tuyến văn chương cùng chung loại hình ngôn ngữ của Mẹ, vẫn còn hàng vạn nắm xương dưới lòng biển:

Lưu vực điêu tàn ở Biển Đông
Xương bầy như thú cháy rừng hoang
Nhưng rừng không cháy nào đâu thú
Người chết thân chìm Thủy Mộ Quan.
(Viên Linh, Thủy mộ quan)

Hận thù có thể xóa được dễ dàng thôi, nhưng u uẩn của những hồn oan đáy biển vẫn ám ảnh tâm tư. Người sỗng vẫn mang mãi ân tình của người đã chết, dù trên rừng hay dưới biển, vì oan nghiệt riêng tư hay vì tình chung dân tộc. Xưa Nguyễn Du đã làm “Văn tế thập loại chúng sinh”; không chỉ là món nợ văn chương cho người đã chết, mà đó còn là tình tự thiết tha từ cõi chết vọng về. Tôi đọc bài “Gọi hồn” trong Thủy mộ quan cũng với tâm trạng tương tợ:

Trên Huyết Hải thuyền trôi về một chiếc
Chiều bầm đen trời rực rỡ đau thương
Thân chìm xuống băng tuyền giờ tận biệt
Sóng bạc đầu hối hả phủ trùng dương.
(…)
Trong rêu xanh ngân ngật bóng sơn hà
Lướt hải phận về dưới trời cố quốc.
(…)

Bài thơ không mang tiết nhịp gây cảm xúc bàng hoàng tức khắc, nhưng những ấn tượng rải rác trong cả tập Thủy mộ quan làm cho bài thơ phảng phất nỗi kinh sợ, rùng mình:

Trinh nữ trầm oan nổi giữa dòng
Thân băng ngàn hải lý về sông
Xung quanh không một người than khóc
Chỉ cá trùng dương theo hộ tang.

Dù sao thì đất nước cũng đang hồi sinh. Những người ra đi, lần lượt kéo nhau về. Ấy thế, hờn giận giữa anh em vẫn còn là vết thương nhức nhối. Văn chương bây giờ vẫn là một lựa chọn, hoặc một nhân cách. Thi ngôn chí. Thiên cổ văn chương thiên địa tâm. Trong tận đáy sâu tâm khảm, mỗi nhà thơ vẫn chung một tình tự nghìn đời, dù biểu hiện có hận thù cay nghiệt. Tôi mong được như lời Viên Linh nói:

Sinh ở đâu mà giạt bốn phương
Trăm con cười nói tiếng trăm giòng
Ngày mai nếu trở về quê cũ
Hy vọng ta còn tiếng khóc chung.

T.S
Saigon, đông 2004

Saturday, April 24, 2021

BBT Sen Trắng Hoa Kỳ: ĐIỂM TIN TRONG NGÀY 24 THÁNG TƯ, 2021

Đạo Sinh: Câu Chuyện Thầy Trò | Kỳ 35 | Quy Y Tăng

 

Tăng-già là một tồn tại vượt thời gian và không gian, lấy thánh tính làm thể, lấy sự hòa hợp không gì có thể phá vỡ làm tướng; và dụng là “lên đường vì lợi ích của chư thiên và loài người”, như đức Phật đã từng nhắc nhở tất cả các hành giả sau khi đã thực chứng quả vị A-la-hán dưới thời ngài. Chính từ một nội hàm như thế mà Tăng-già trở thành một trong 3 ngôi báu, làm nơi nương tựa cho hết thảy chúng sinh khổ đau trong ba cõi. | https://sentrangusa.com/2021/04/24/dao-sinh-cau-chuyen-thay-tro-ky-35-quy-y-tang/



Cái gì rồi cũng sẽ qua đi, chưa từng có cái gì tồn tại vĩnh hằng trong cuộc đời vốn vô thường sinh diệt; nhưng mấy ai chấp nhận cái lẽ đơn sơ mất – còn này để sống không bám chấp, không câu nệ, không giận hờn nhau… Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, có ai đếm được mình đã bao lần cười, bao lần khóc, bao lần vinh, bao lần nhục, bao lần hạnh phúc, bao lần khổ đau…, tất cả ấy đến với tất cả chúng ta, trên thân phận con người và muôn loại hữu tình, rồi tất cả ấy cũng lần lượt ra đi không để lại tỳ vết gì trong tiến trình sinh diệt vô cùng của trường thiên sinh tử. Ấy vậy mà, nhiều người sống chỉ bằng cái buồn vui thoáng hiện thoáng mất và ganh ăn ghét ở với đời. Ai đã từng cau có với người thân, bạn bè, đồng nghiệp, người dưng… hãy nghĩ là cuộc đời này ai rồi cũng chết; mà chết là bỏ lại tất cả sau lưng những gì mình đang có, ngay cả cái ghét và thương đang hiện hữu này. Nghĩ như thế, ta sẽ nhẹ nhàng bỏ lại những gì không thuộc về ta, những gì hết duyên với ta… Ta sẽ giải thoát khỏi sự cau có, chấp chặt trong lòng mình. Ta sẽ thong dong. Ta sẽ đi qua cuộc đời này không sầu muộn. Lòng ta sẽ rộng hơn để bao dung nhân thế, muôn loài. | https://sentrangusa.com/2021/04/24/thich-hanh-tue-hanh-tue-con-duong-may-trang/

BÀI MỚI CẬP NHẬT 24 THÁNG 4, 2021

Andrew Olendzki | Insight Journal | Barre Center for Buddhist Studies: No Hatred for Anyone | https://sentrangusa.com/2021/04/24/andrew-olendzki-insight-journal-barre-center-for-buddhist-studies-no-hatred-for-anyone/

Jake Davis | Insight Journal | Barre Center for Buddhist Studies: What Feels Right about Right Action? | https://sentrangusa.com/2021/04/24/jake-davis-insight-journal-barre-center-for-buddhist-studies-what-feels-right-about-right-action/

John D. Ireland | Translated from the Pali: Parable of the Blind Men and an Elephant | https://sentrangusa.com/2021/04/24/john-d-ireland-translated-from-the-pali-parable-of-the-blind-men-and-an-elephant/

Bhikkhu Bodhi | Nguyên Nhật Trần Như Mai dịch Việt: Những Người Mù Sờ Voi | https://sentrangusa.com/2021/04/24/bhikkhu-bodhi-nguyen-nhat-tran-nhu-mai-dich-viet-nhung-nguoi-mu-so-voi/

Đức Đạt Lai Lạt Ma: Thông điệp của Thánh Đức Đạt Lai Lạt Ma nhân Ngày Trái Đất năm 2021 | https://sentrangusa.com/2021/04/24/duc-dat-lai-lat-ma-thong-diep-cua-thanh-duc-dat-lai-lat-ma-nhan-ngay-trai-dat-nam-2021/

Phúc Trung Huỳnh Ái Tông: Lược sử Gia Đình Phật Tử Việt Nam | Thời kỳ hình thành Gia Ðình Phật Tử Việt Nam | https://sentrangusa.com/2021/04/24/phuc-trung-huynh-ai-tong-luoc-su-gia-dinh-phat-tu-viet-nam-thoi-ky-hinh-thanh-gia-dinh-phat-tu-viet-nam/

Hồi Ký Nguyễn Xuân Thu: Chương 3: Làm việc tại miền Nam | Chapter 3: Working in the South | https://sentrangusa.com/2021/04/24/hoi-ky-nguyen-xuan-thu-chuong-3-lam-viec-tai-mien-nam-chapter-3-working-in-the-south/

Nguyên Không Tuấn Khanh: “Sự trở lại của văn học đô thị miền nam”: Đi đâu mà trở lại? | https://sentrangusa.com/2021/04/22/nguyen-khong-tuan-khanh-su-tro-lai-cua-van-hoc-do-thi-mien-nam-di-dau-ma-tro-lai/

Thursday, April 22, 2021

BBT Sen Trắng Hoa Kỳ: ĐIỂM TIN TRONG NGÀY 21 THÁNG TƯ, 2021

Thích Minh Châu: Phương pháp giáo dục 

trong Gia đình Phật tử

 


Quả thật, tinh thần trọng hình thức đã chi phối và ảnh hưởng sâu rộng đến nội dung các hoạt động sinh hoạt và cả trong lãnh vực tổ chức điều hành của đoàn thể. Riêng, những cải sửa cần thiết đối với hệ thống tổ chức phức tạp, cồng kềnh và những hậu quả bất lợi của nó là điều cần được phân tích, thảo luận thấu đáo. Trong khuôn khổ thư này, tôi có suy nghĩ ban đầu là cơ cấu tổ chức nên dựa vào nhu cầu thực tế. Một bộ máy gọn nhẹ nhưng thích nghi vẫn có thể đạt được hiệu quả cao như mong muốn. | https://sentrangusa.com/2021/04/22/thich-tu-luc-thu-goi-anh-quang-ngo-dao-duy-huu/


... Trong một ngàn năm Bắc thuộc, các tín ngưỡng cổ truyền đã giúp bảo tồn một hồn tính dân tộc và nuôi dưỡng niềm tự tin và tự hào về truyền thống tâm linh sẵn có từ lâu đời. Các vị thần thánh mà người Việt quen thờ phượng trước khi người Hán tới, trong hàng ngàn năm, đã dần dần biến thành những vị thần “hộ quốc,” nuôi dưỡng óc đề kháng.

Lại thêm một tôn giáo mới giúp dân Việt thêm tự tin và hãnh diện về trình độ văn hóa của họ, là Phật giáo. Đạo Phật tới nước ta theo đường biển, trước khi vào miền Nam Trung Quốc. Trong một ngàn năm Bắc thuộc đạo Phật đã phát triển về tín ngưỡng, tổ chức và tư tưởng. Dân Việt có thể tự hào họ đã có sẵn một nền văn minh tinh thần, với các quy tắc đầy đủ cho cuộc sống hàng ngày, không thua kém gì hệ thống luân lý Khổng giáo do người Hán mang tới. Không những thế, các chùa chiền còn trở thành môi trường đào tạo lớp người có học trong xã hội Việt Nam; một số người biết chữ sống bên ngoài và biệt lập với hệ thống giáo dục do các quan cai trị người Hán đặt ra. Chính những người này sẽ góp phần lãnh đạo trong các cuộc vận động khởi nghĩa cũng như trong việc quản trị việc quốc gia mỗi lần dân Việt giành được quyền tự chủ.

Bài Mới Cập Nhật 21 tháng Tư, 2021

1. Thích Minh Châu: Phương pháp giáo dục trong Gia đình Phật tử | https://sentrangusa.com/2021/04/21/thich-minh-chau-phuong-phap-giao-duc-trong-gia-dinh-phat-tu/

2. Tuệ Sỹ: Thuyền Ngược Bến Không | https://sentrangusa.com/2021/04/22/tue-sy-thuyen-nguoc-ben-khong/

3. Quảng Pháp: 70 Năm, từ Danh Xưng “Gia Đình Phật Tử” đến Danh Xưng “GĐPT Việt Nam trên Thế Giới” | https://sentrangusa.com/2021/04/22/quang-phap-70-nam-tu-danh-xung-gia-dinh-phat-tu-den-danh-xung-gdpt-viet-nam-tren-the-gioi/

4. Đức Thương: Nhìn lại vấn đề Nam Phật tử trong giai đoạn hiện tại | https://sentrangusa.com/2021/04/21/duc-thuong-nhin-lai-van-de-nam-phat-tu-trong-giai-doan-hien-tai/

5. Đạo Từ thâm thiết của Hòa Thượng Bổn Sư và buổi học nghi thức Chuông Trống Bát Nhã của BHT Pháp Vân, Pomona | https://sentrangusa.com/2021/04/19/dao-tu-tham-thiet-cua-hoa-thuong-bon-su-nhan-buoi-hoc-nghi-thuc-chuong-trong-bat-nha-cua-bht-phap-van-pomona/

6. Tịnh Nhân Lê Quốc Kỳ | Tiểu Luận Kết Khóa Vạn Hạnh I: Nhận Định Đạo Phật, Nhật Định Tuổi Trẻ và Kết Luận | https://sentrangusa.com/2021/04/22/tinh-nhan-le%cc%82-quoc-ky-tieu-luan-ket-khoa-van-hanh-i-nhan-dinh-dao-phat-nhat-dinh-tuoi-tre-va-ket-luan/

7. Quang Ngộ Đào Duy Hữu: Thông Báo Bậc Lực: Kinh Trung A Hàm | Kỳ 1 | https://sentrangusa.com/2021/04/22/quang-ngo-dao-duy-huu-thong-bao-bac-luc-kinh-trung-a-ham-ky-1/

8. Stanford/CTA’s ILC Professional Development Workshop – MINDFULNESS FOR EDUCATORS: This is Your Mind: An Owner’s Manual | https://sentrangusa.com/2021/04/21/stanford-ctas-ilc-professional-development-workshop-mindfulness-for-educators-this-is-your-mind-an-owners-manual/

8. Winnie Nazarko | Interview | Insight Journal: The Buddha’s Teachings on Social and Communal Harmony | https://sentrangusa.com/2021/04/22/winnie-nazarko-interview-insight-journal-the-buddhas-teachings-on-social-and-communal-harmony/

10. Jonathan Wolf: Parenting a Teenager Made Easier in 5 Steps | https://sentrangusa.com/2021/04/22/jonathan-wolf-parenting-a-teenager-made-easier-in-5-steps/



Wednesday, April 21, 2021

Quảng Pháp: 70 Năm, từ Danh Xưng “Gia Đình Phật Tử” đến Danh Xưng “GĐPT Việt Nam trên Thế Giới”

 

Niên Trưởng Nguyên Tín Nguyễn Châu

Lời thưa: Tôi đặt tay gõ xuống những dòng chữ này, đầu tiên nghĩ tới người đọc, là Niên trưởng Nguyên Tín Nguyễn Châu. Tôi mong những điều trình bày ở đây, Anh đọc được, cách gì, mà không phải qua bất kỳ một trung gian nào khác. Tôi không biết anh còn nhớ đứa trẻ năm nào, đã từng ngồi cạnh Anh ở tư thất thuộc thành phố Northridge, California. Buổi đó anh đã ân cần nhắn nhủ: “Anh rất trông cậy vào thế hệ tuổi trẻ các em…”. Tất nhiên, đó là lời huấn từ không phải cho riêng tôi, mà cho một thế hệ, và nhiều thế hệ tiếp nối. Thêm nữa, chiếc nón Tứ Ân màu xanh dương anh đang đội bây giờ, cũng là của đứa trẻ năm đó kính tặng Anh ở Trung Tâm Tu Học Thích Quảng Đức, San Bernardino… Ngần ấy nhân duyên, kỷ niệm tha thiết, đủ để tôi không ngần ngại bộc bạch bao điều ấp ủ đã lâu, trước sau cho, vì một Đức tin-Lý tưởng chưa bao giờ mai một, dù thời gian bao thế hệ các Anh-Chị tiếp nối đi qua, hút sâu vào lòng sinh tử. Càng ngày tôi càng thấm thía, Tình Lam không phải là mỹ từ mượn để thao túng mọi hoạt động của tổ chức, Bi-Trí-Dũng không phải là khẩu hiệu để tụng ca, mà để Sống! Thế hệ các Anh-Chị, là ngọn hải đăng, nhưng thế hệ các em tiếp nối đi tới mới là người thắp sáng và giữ cho ngọn hải đăng được miên tục sáng mãi. Tinh Tấn, trước hết là con đường, chúng ta tiếp bước không phải chỉ nhắm đến đích để dừng lại. Đó phải chăng là lời huấn thị sâu sắc, sinh động Anh đã trao truyền. Làm sao để chúng ta thấy được ở đó là thế giới rộng mở, ảnh chiếu từ ánh sáng của một que diêm nhỏ nhoi, từ trong bóng đêm, niềm kỳ vọng tiếp sáng mãi mãi…

 

“Đoạn trường ai có qua cầu mới hay”
– Nguyễn Du

Những ngày qua, trên các kênh truyền thông cộng đồng, đặc biệt nhất là Facebook, một diễn đàn mở, ta thấy nhiều biểu tượng “Kỷ niệm 70 năm, danh xưng ‘Gia Đình Phật Tử’”, tính từ thời điểm 1951 nhân Đại Hội Gia Đình Phật Hóa Phổ.

Nhiều tài liệu lịch sử ghi nhận dấu mốc này được xem là Đại Hội GĐPT Việt Nam đầu tiên. Đến nay danh xưng GĐPTVN không còn khu trú một vùng miền, mà vượt ra phạm vi một quốc gia để có mặt tại nhiều quốc gia, châu lục, trở thành một tổ chức tầm quốc tế.

Cần có nhiều nghiên cứu chuyên đề và sâu rộng về tính lịch sử phát triển của phong trào từ trong nước ra đến hải ngoại, kết thành một thực thể lớn rộng về mặt địa lý của tổ chức hôm nay, nhưng không phải bám víu trên nền tảng của những danh xưng điển hình là hải ngoại hay thế giới. Sự phát triển phải được nhìn thấy cụ thể trong những thành tựu đạt tầm thời đại và thiết thực ở mỗi giai đoạn biến thiên xã hội, từng nơi.

Đại dịch Covid-19 tạo ra bao sự xáo trộn bất an, nhưng đồng thời giúp cho ta những bài học thực tiễn giá trị, khi nhìn xuyên suốt từ quá khứ đến hiện tại, và có cơ may định hướng vào tương lai. Từ điểm đứng của phong trào có danh xưng tầm thế giới… v.v, thực chất chúng ta đã và đang phát triển-ổn định và đến đâu? Đã có những chuẩn bị như thế nào trong toàn cảnh thế giới đầy giao động, trên mọi mặt đời sống? Hiện tại chỉ là những liệu pháp tạm thời, chiến thuật mà chưa chiến lược? Trong khi vai trò của các Ban Hướng Dẫn xây dựng ngày càng lên cao, càng mở rộng không gian, thì tự đã và đang gánh lấy trọng nhiệm trước tập thể để có những phương án, hoạt động đúng tầm, đúng với danh xưng của mình.

70 Năm Danh Xưng GĐPT, bên cạnh niềm hãnh diện có quyền có của tập thể anh chị em lam viên khắp nơi nơi. Vẫn đâu đó còn bao nỗi chạnh lòng!

*

Sáng nay tôi có hứa với Niên Trưởng Quảng Quý khi anh gọi lại thăm hỏi, rồi dặn thêm mấy điều. Theo sự hướng dẫn của anh, những gợi ý thiết thực là trước mắt là cần tỉnh táo nhìn lại quá trình “sinh hoạt online” của tổ chức mình trong thời gian dịch cúm vừa qua, cần định lượng một cách nghiêm túc thành quả để chuẩn bị những giải pháp hữu hiệu nếu tình trạng này hoặc tương tự kéo dài, rồi cả những bước chuẩn bị hậu Covid nhằm duy trì phát triển của tổ chức để không vấp phải những hậu quả giật lùi lại những ngày đầu xây dựng.

Tất nhiên, công việc đầu tiên tôi nghĩ tới là cần phải làm là “research”. Cái này Thủ Khoa Vạn Hạnh Nguyên Túc Nguyễn Sung, thường hay góp ý với tôi trước khi có ý định đưa ra mọi dự án, kế hoạch nào. Bởi thiếu công đoạn và bộ phận nhân sự làm công việc “nghiên cứu-phân tích-chọn lựa” khách quan để đặt nền tảng thì các đề cương hoạt động ngắn, dài, dù được xây dựng vĩ đại đến đâu cũng chỉ là hào nhoáng. Bấy giờ danh xưng không khác gì một thương hiệu đang được đem ra quảng cáo nhưng người giới thiệu không biết rõ nó là cái gì.

2004, khi chị Tâm Minh Vương Thúy Nga được đại hội công cử chức vụ Phó Trưởng Ban Nghiên Cứu-Huấn Luyện, có đề nghị tôi giữ vai trò Tu Thư thuộc khối của Chị. Tôi đã nhận, và liền sau đó có thưa với chị nếu muốn “san định chương trình tu học”, hay “tu chính Nội Quy-Quy Chế”, hoặc làm gì đi nữa, với tình huống đã tập thành thói quen tiêu cực qua nhiều đại hội một thái độ chung chung là “ủy nhiệm cho tân ban Hướng Dẫn”, thì bước đầu chị phải có những nhân sự am tường việc. Nếu chưa có thì tổ chức đào tạo và thỉnh tuyển một bộ phận chuyên môn như vậy, tôi nhấn mạnh hai từ “chuyên môn”, nếu không sẽ không định hướng và giẫm chân tại chỗ như nhiều nhiệm kỳ của nhiều thập niên qua. Nhất định không thể bám vào Quy Chế Cấp Bậc để xây dựng nhân sự phụ trách những lãnh vực chuyên môn văn hóa-giáo dục, càng không thể dựa trên tiêu chuẩn của những trại huấn luyện Lộc Uyển-A Dục-Huyền Trang-Vạn Hạnh và những bậc học Kiên-Trì-Định-Lực vốn từ lâu bị cắt xén, hạ thấp dần theo thị hiếu của huấn luyện viên trưởng, của trại sinh, học viên huynh trưởng, nhất là khoảng cách ngôn ngữ của các thế hệ 1, 1.5 và 2… càng ngày càng xa. Ngôn ngữ bấy giờ là một mệnh đề lớn, nhưng lại là yếu tố quan trọng để mở ra cánh cửa cải tiến tổ chức trong xã hội mới, giai đoạn mới. Cũng từ điểm này, vai trò sứ mạng của “mỗi đơn vị GĐPT là một trung tâm Việt Ngữ”, chỉ là bộ môn thuần dạy Việt ngữ thôi mà chưa nói đến phạm trù to lớn là “gìn giữ văn hóa truyền thống dân tộc” vô hình trung là nhu cầu, một bộ môn phát sinh ở hải ngoại đóng vai trò hết sức quan trọng, thì đến nay cũng phải cần phải nghiêm túc nhìn lại, chứ không chỉ dựa vào danh xưng hay khẩu hiệu sáo rỗng. Tuy nhiên, có vẻ buổi ấy chị Tâm Minh chỉ thích “làm theo kiểu của chị”, như cách mà anh Tâm Kiểm nói trực tiếp với tôi trong một vài phật sự, tiêu biểu: “ Tr. trả lại cho chị Tâm Minh, để chị làm theo kiểu của chị đi…”. Nhắc lại lời này, không nhằm phê phán cá nhân. Nhưng nó phản ánh tư duy lãnh đạo, vì có thật một thực trạng là chúng ta thường đưa ra những danh xưng rất lớn, những dự án lớn, nhưng thu về trong quyền hạn chỉ cho một vài cá nhân, hay một cá nhân, mà hậu quả ảnh hưởng lên cả một tập thể, khôn lường.

Một vài tháng trước đây, Niên Trưởng Nguyên Hòa Phạm Phước Thuận từ trời Âu cũng có hướng dẫn tôi thử tìm hiểu kỹ hơn về những đoàn thể thanh thiếu niên thế giới nói chung, và Phật Giáo nói riêng, các tổ chức đã có vị thế lịch sử trên trường thế giới. Tất nhiên một trong những phong trào điển hình, như Hướng Đạo, là mô hình mà ta thường hay nghĩ tới đầu tiên. Và trong lịch sử thành lập và phát triển của GĐPT Việt Nam, không thiếu những nhân tố xuất thân từ Hướng Đạo. Vì vậy, tôi chọn tham khảo về phong trào này, nhằm giới thiệu với anh chị em lam viên những mục chú mà có thể, theo tôi thu hóa làm kinh nghiệm cho GĐPTVN, nhất là GĐPT tại Hoa Kỳ, hay GĐPT hải ngoại. Thu-hóa là nghệ thuật, trình độ, bản lãnh và luôn luôn là một thái độ khôn ngoan của người hướng dẫn lẫn của từng anh chị em chúng ta chứ không của riêng ai. Sự phát triển một cách ổn định của tập thể có tính hỗ tương và tác động giữa các nhân tố cá biệt cùng quây quần trong một cộng đồng.

Nhiều và nhiều lắm, khi cất công đi tìm những dữ liệu như vậy, tôi thật sự thấy mình đang đứng ở đâu dưới vòm trời này, 70 năm không phải là thời gian để hời hợt hãnh tiến mình là Thế Giới. Dù với tôi, đoạn trường đó là cả một sự thiêng liêng của Tổ Chức và những Người Áo Lam.

Trở lại, qua gợi ý của quý trưởng niên, tôi không dám tham lam, hồ đồ tự gánh vác một mình khi  hoàn cảnh bản thân đức mỏng tài mọn. Tôi vẫn thầm ước ao những anh chị trưởng không để “khái niệm dị biệt” rầy rà, chi phối. Mỗi tiếng nói cất lên giữa cõi lòng thương lo cho tổ chức và đàn em luôn là điều mà những ai còn ưu tư đến tiền đồ của Đạo, mầm non Đạo Pháp, tự sẽ tiếp nhận và lưu nhuận-nhuận hóa cái đẹp trong từng anh-chị-em để chan hòa mở rộng khắp muôn phương, góp thành vẻ đẹp chung cho phong trào ở những ngày vui mới.

Tôi sẽ cố gắng, tiếp theo những bài giới thiệu tổng quan về các sinh hoạt phong trào thanh niên thế giới trước đây như đã có trên trang nhà Sen Trắng, kỳ này cụ thể và gần với ý tưởng của trưởng niên Quảng Quý hướng dẫn đề tài, xin giới thiệu đến quý anh chị các thông tin về nội dung, phương pháp “sinh hoạt online” của tổ chức Hướng Đạo. Mà khi thời cuộc bắt buộc thay đổi, đã chuẩn bị và đáp ứng kịp thời như thế nào? Tất nhiên có nhiều điều sẽ khập khiễng khi so sánh hai tổ chức có những bối cảnh lịch sử tác động chung quanh nội lẫn ngoài tại khác nhau. Nhưng ở đây chúng ta không cần làm công việc so sánh, mà là thu-hóa. Qua đó, chúng ta có thể rút ra những bài học kinh nghiệm gì của mô hình hoạt động như thế, từ phương pháp tổ chức, quản trị cho từng đề mục, cho đến việc định lượng thành quả một cách khoa học và khách quan sau cùng? Đồng thời có những định hướng trên toàn bộ nền tảng xây dựng và phát triển phong trào mang tầm thế giới của anh-chị-em chúng ta, từ thời điểm ta thành thiết nhìn lại này hay không?

Coronavirus & Scouting Activities
Scouting-at-Home Ideas
Digital Safety & Online Scouting Activities

 

Ở những bài tham khảo kế tiếp, chúng tôi sẽ lần lược tìm tòi để trình bày cùng anh-chị-em những điểm ưu, và khuyết ảnh hưởng trực tiếp qua việc áp dụng sinh hoạt online đối với GĐPT; những ý tưởng chuẩn bị cho thời hậu covid để rút ngắn khoảng cách hụt hẫng nếu có của tổ chức chúng ta.

Cuối cùng, nhắc đến cột mốc lịch sử 1951, bảy mươi năm thống nhất danh xưng GĐPT. Nhưng trong lòng GĐPTVN hôm nay, chúng ta có bao giờ tự hỏi, có bao nhiêu “GĐPTVN”, trên cả hai nghĩa thông thường?!

Với tôi, đoạn trường đó là cả một sự thiêng liêng của Tổ Chức và những Người Áo Lam, dù hiện tiền hay đã khuất.

Hiện tiền thì chúng ta có thể biết mình đang nghĩ gì và làm gì, nhưng cõi khuất thì tôi không biết các bậc tiền bối hữu công quá cố đang nghĩ gì, khi nhìn những việc của chúng ta đang làm.

Chúng ta có quyền hãnh tiến, nhưng không nên ngủ say. Về việc ngủ say, tôi xin được tâm tình thẳng thắn trong những dịp tới, xuyên qua những kỳ đại hội Thế Giới, Hải Ngoại ở Thái Lan và Ấn Độ, qua những chuyến đi tưởng chừng “ra thế giới” của nhiều trưởng niên từ quốc nội có điều kiện du lịch nước ngoài. Vì vậy choáng, với lịch sử hôm qua hay với thời cuộc hiện tại đều là một trạng thái mơ hồ. Tôi nhớ trong biên khảo lịch sử GĐPT Việt Nam, cố Huynh trưởng Nguyên Thành Lê Văn Hoàng đã đưa ra nhận xét, một trong những yếu tố quyết định thành công của thế hệ khai sáng phong trào GĐPTVN, đi giữa nhiều khuynh hướng trong xã hội bấy giờ, mà có những khuynh hướng xung đột dữ dội, đó là nhờ ở đặc tính Anh-Chị của chúng ta luôn “tỉnh táo” trước mọi thời cuộc.

Tất nhiên, đứng trước những giao động mang tính tồn-vong, không phải ai cũng đủ kinh nghiệm bản lãnh để tỉnh táo. Đây lại là phạm trù cần nghiên cứu, rút tỉa trên nền tảng lịch sử chứ không phải nói khơi khơi, nói để vuốt ve, an ủi nhau.

Vấn đề, lịch sử cũng có nhiều dị bản, ta trượt dài và đã gây ra biết bao sự dị biệt khác!!!

Nam Mô Thường Hoan Hỷ Bồ Tát Ma Ha Tát!

Mặc cốc, 21 tháng Tư, 2021
Quảng Pháp Trần Minh Triết