Hòn Cỏ nhìn từ Eo Gió. Ảnh - Trần Thưởng
Những dòng tư tưởng đứt đoạn về BIỂN
Bồ
Đề Tâm. Biển ngàn đời vẫn dào dạt, biển
mênh mông, biển êm ả và ầm ỉ. Biển thiêng liêng và huyền bí. Biển mượt mà và quyến rủ. Biển không của riêng ai; trăm sông cũng về biển.
Biển như tình thương của mẹ: bao la và huyền diệu.
Vô
Sự. Hồi còn thơ ấu, cứ mỗi chiều tà.
Xuống biển nhìn ra khơi, tiễn ba đi đánh cả.
Tôi chỉ biết biển nuôi sống gia đình tôi, nuôi sống
làng tôi, và là nơi cho trẻ thơ tung tăng vui đùa hồn nhiên trong lòng biển.
Những đêm trăng thanh gió mát, chúng tôi chơi và
ngủ trên bãi cát trắng. Sóng vỗ vào
bờ tạo những bài tình ca ngân nga như lời ru của mẹ. Chúng tôi đùa với sóng,
chơi diều với gió, ngủ với ngàn sao, mơ màng với hát Bội.
Trùng
trùng duyên khởi. Đôi khi biển cũng ầm ĩ phẫn nộ, những đợt sóng bạc đầu
đua nhau đập vào bờ làm bọt tung trắng xóa. Biển cũng cướp đi những sinh mạng xấu số.
Nhưng biển cũng nuôi lớn muôn người. Ở gần với
biển mới biết biển là biển, mà biển cũng không phải là biển.
Vô
Ngã. Khi chiêm nghiệm cảnh sanh
con, vợ đau quằn quại. Nàng nhẫn nại; không một lời than. Khi con chào đời, mẹ là người đầu tiên âu yếm con, mớm
sữa, và vỗ về con. Tình thương của
người mẹ sao bao la quá. Tôi nghĩ đến
biển. Ôi! thì ra biển là em, là mẹ,
là tất cả.
Vô
Thường. Lớn lên với biển, xa biển,
vào ở gần bên biển, lại mong ước về với biển. Biển của hôm qua hay biển của ngày mai, ra sao chưa
rõ, nhưng biển của ngày hôm nay thanh bình và thật tuyệt.
Sacramento,
mùa Phật Đản Sanh 2008.
No comments:
Post a Comment