Showing posts with label translation.. Show all posts
Showing posts with label translation.. Show all posts

Tuesday, October 10, 2023

Tuệ Sỹ: HẠ SƠN - DESCENDING THE MOUNTAIN TRAIL

Ảnh Tâm Nhiên.

HẠ SƠN


Ngày mai sư xuống núi
Áo mỏng sờn đôi vai
Chuỗi hạt mòn năm tháng
Hương trầm lỡ cuộc say

Bình minh sư xuống núi
Tóc trắng hờn sinh nhai
Phương đông mặt trời đỏ
Mùa hạ không mây bay

Ngày mai sư xuống núi
Phố thị bước đường cùng
Sư ho trong bóng tối
Điện Phật trầm mông lung

Bình minh sư xuống núi
Khóe mắt còn rưng rưng
Vì sư yêu bóng tối
Ác mộng giữa đường rừng
    -- Tháng 9/1983

DESCENDING THE MOUNTAIN TRAIL
 
Tomorrow, the monk is descending the mountain
His thin kasaya faded at his shoulders
His prayer beads worn out with time
The ambrosial incenses stave off inebriation
 
At dawn, he descends the mountain
His gray hair sulkily pouting at life
In the east, the sun is turning red
A summer without lingering clouds
 
Tomorrow the monk is descending the mountain
Stopping at the end of town
He coughs in darkness
The Buddha temple is looming in the dim distance
 
At dawn, the monk descends the mountain
Tears still welling up in his eyes
Since he loves the darkness,
the nightmare amongst the forest paths.
-- September, 1983


Poetry by Tuệ Sỹ

Translated by Bạch X. Phẻ

Edited by Nguyễn Văn Thái.


Thursday, October 5, 2023

Neil Amas | Tâm Quảng Nhuận dịch Việt: Những phẩm chất cần tìm kiếm ở một nhà giáo dục Phật giáo | What Qualities to Look for in a Buddhist Educator

 


Neil Amas là nhà giáo dục toàn thời gian và nhà văn bán thời gian. Ông là người sáng lập Hiệu trưởng của một trường tiểu học Phật giáo đổi mới ở Thái Lan và hiện đang đào tạo giáo viên và viết về việc tích hợp các nguyên tắc Phật giáo trong trường học.

Khi tôi tuyển giáo viên cho một trường tiểu học Phật giáo cách đây vài năm, tôi không quan tâm lắm đến trình độ chuyên môn, phương pháp giảng dạy hay kỹ thuật của họ. Tương tự, tôi không muốn biết liệu họ có nghĩ họ là một ‘Phật tử thuần thành’ hay thậm chí là một Phật tử nào đó. Các cuộc phỏng vấn của tôi cố gắng tìm hiểu những phẩm chất cá nhân của ứng viên, trên hết là sự sẵn lòng và cởi mở để học hỏi và không ngừng học hỏi của họ. Một giáo viên biết tất cả thường không muốn học thêm.

Khi đến thăm một trường Phật giáo khác ở Thái Lan trong khuôn khổ nghiên cứu của tôi về giáo dục Phật giáo, hiệu trưởng trường đó tự hào nói với tôi rằng đại đa số giáo viên của ông chưa từng theo học tại trường cao đẳng đào tạo giáo viên. Điều này phần nào phản ánh những bất cập của hệ thống giáo dục công dân, nhưng quan điểm của ông là ông thích tuyển dụng những người thuộc các tầng lớp xã hội khác nhau. Ông tìm kiếm những người truyền cảm hứng, những nhà sáng tạo, những nhà tư tưởng đột phá và những người hành nghề tận tâm. Miễn là họ thực sự quan tâm đến Pháp và sẵn sàng học hỏi, việc đào tạo giáo viên có thể diễn ra ở trường, tại nhà.

Vào những năm 1930, nhà giáo dục Phật giáo Nhật Bản Tsunesaburo Makiguchi đã từng nói:
“Vậy thì mục đích của giáo dục công dân là gì? Thay vì đưa ra những giải thích mang tính lý thuyết phức tạp, tốt hơn hết bạn nên bắt đầu bằng cách nhìn đứa trẻ đáng yêu và tự hỏi: Tôi có thể làm gì để đảm bảo rằng đứa trẻ này sẽ có thể có được cuộc sống hạnh phúc nhất có thể?”

Theo cách tiếp cận này, vai trò chính của người giáo viên không chỉ đơn giản là truyền đạt kiến thức mà còn dạy học sinh cách sốngLỗ hổng cơ bản của giáo dục chính thống là nó nhầm lẫn giữa kiến thức – sự tích lũy dữ kiện và dữ liệu – với trí tuệ – việc áp dụng kiến thức với lòng nhân từ, kỹ năng và sự sáng suốt. Giáo viên phần lớn được kỳ vọng sẽ tập trung vào việc giảng dạy kiến thức cơ bản với niềm tin rằng điều này sẽ đủ để tạo ra một cuộc sống thành công và một xã hội tốt đẹp hơn. Tuy nhiên, cũng giống như một nhà đầu tư khôn ngoan có thể lừa gạt khách hàng của mình một cách dễ dàng và làm cho mình trở nên giàu có, kiến thức có thể được sử dụng cho mục đích xấu hoặc thu lợi. Phương pháp giáo dục Phật giáo tập trung vào việc giảng dạy kiến thức để có trí tuệ. Nó định nghĩa một cuộc sống thành công là cuộc sống đưa chúng ta thoát khỏi đau khổ và hướng tới hạnh phúc của chính mình và của người khác. Đây là loại trí tuệ dẫn đến hạnh phúc cho đứa trẻ của chúng ta.

Vậy thì phẩm chất của một giáo viên là gì? Nền tảng của phương pháp sư phạm này là việc trau dồi tâm từ – luôn được dịch là lòng từ, lòng nhân từ hoặc thiện chí vô điều kiện – và ba đối tác của nó trong giáo lý cốt lõi của Phật giáo về Tứ Vô Lượng Tâmtừ bihỷ và xả.

Xây dựng niềm tin

Một giáo viên nghiêm túc tìm kiếm hạnh phúc cho học sinh của mình sẽ tự nhiên xây dựng được niềm tin, sự tôn trọng và sự an toàn vô điều kiện trong lớp học. Việc đầu tiên một giáo viên nên làm là xây dựng mối quan hệ nồng ấm, quan tâm đến học sinh của mình. Việc bạn đúng hay sai sẽ rất ít quan trọng nếu việc đặt chân xuống sẽ làm tổn hại đến cảm giác tin cậy ngày càng tăng nhưng vẫn dịu dàng này. Điều quan trọng là sự kết nối, sự tự tin và học sinh của bạn cảm thấy an toàn, được lắng nghe và cởi mở trong học tập. Điều quan trọng là đặt mối quan hệ lên hàng đầu.

Giống như việc thực hành Bồ tát đ ạo được hỗ trợ bởi niềm tin sâu sắc vào lòng tốt vốn có của con người, với tư cách là những vị thầy, chúng ta phải luôn coi trọng những điều tốt nhất của học trò mình. Suy cho cùng, chúng ta là những vị Bồ Tát đầy khát vọng. Học sinh không có ý định ‘nhấn nút của chúng ta’*. Tại sao chúng ta lại cho rằng họ muốn làm chúng ta không vui? Chúng ta thường không hiểu tại sao trẻ lại làm những việc đó; Giống như người lớn, sự bộc phát đột ngột có thể là kết quả của ý nghĩ thoáng qua về một cuộc tranh cãi xảy ra hàng giờ hoặc thậm chí vài ngày trước. Khi chúng ta giả định điều tốt nhất, trẻ em có nhiều khả năng đáp ứng được những kỳ vọng đó hơn. Giả sử điều tồi tệ nhất đã dẫn đến một hậu quả thiệt hại và thất bại kéo dài và thảm khốc.

Với mong muốn vô điều kiện về hạnh phúc của học sinh như một khối xây dựng, nhà giáo dục sẽ hiểu một cách tự nhiên rằng công việc của mình là giải phóng tiềm năng trí tuệ đang tiềm ẩn trong học sinh của mìnhDạy học sinh của mình cách học và khơi dậy niềm yêu thích học tập vì chính mục đích học tập sẽ đưa họ đến trí tuệ. Sự khao khát học hỏi, trí tuệ và chân lý này được gọi bằng tiếng Pali là chanda, và có thể được so sánh, về mặt giáo dục, với động lực nội tại. Vì chanda phải xuất phát từ trái tim và không thể ‘dạy’ nên điều tốt nhất chúng ta có thể làm là tạo cơ hội cho trẻ phát triển niềm đam mê và sở thích của riêng mình; để giúp họ suy ngẫm về cảm giác khi họ nỗ lực hết mình để đạt được điều gì đó, mặc dù lúc đầu điều đó có thể khiến họ cảm thấy khó khăn hoặc nhàm chán. Điều này khiến họ tạo thêm động lực.

Giảng dạy bằng làm gương

Yếu tố quan trọng khác tạo ra niềm yêu thích học tập là niềm đam mê học tập và trí tuệ của chính giáo viên. Khi giáo viên và học sinh trở thành đối tác trong quá trình khám phá, được khơi dậy bởi tình yêu đích thực đối với môn học, niềm khao khát học hỏi đương nhiên sẽ được khơi dậy trong lòng học sinh.

Nỗ lực chân thành để học hỏi và cải thiện được truyền từ người này sang người khác, từ giáo viên đến học sinh. Do đó, sự trưởng thành bên trong của một giáo viên, mong muốn tha thiết của chúng ta là trở thành một người tử tế hơn, khôn ngoan hơn, tròn vẹn hơn, sẽ góp phần trực tiếp vào hạnh phúc và thành công trong giáo dục của học sinh.

Là người lớn hướng dẫn trẻ em, chúng ta luôn làm gươngChúng ta đang mô hình hóa sự nhiệt tình, lòng tốt, sự chuẩn bị, khả năng phục hồi, tính xác thực, sự đồng cảm và khi mọi thứ không suôn sẻ, thì những điều ngược lại! Điều quan trọng mà học sinh của chúng ta cần thấy là chúng ta, cũng giống như họ, đang trong quá trình hoàn thiệnĐó là một hành trình học tập suốt đời và chúng ta đang nỗ lực hết mìnhMột trường học sống hay chết tùy thuộc vào mức độ nó đã phát triển thành công văn hóa phát triển cá nhân.

Con đường Phật giáo về cơ bản là đầy khát vọng. Là những hành giả, chúng ta không mong đợi mình nắm vững được giáo lý một cách dễ dàng và rất có thể sẽ không làm được điều đó trong kiếp này. Nhưng để đi theo con đường này đòi hỏi phải nỗ lực, quyết tâm và sẵn sàng học hỏi, phát triển và cải thiệnĐó là sự học tập suốt đời theo nghĩa chân thật nhấtmột chương trình phát triển cá nhân áp dụng vào mọi khía cạnh của cuộc sống con người: học tập, làm việc, vui chơi, gia đình.

Những phẩm chất này của một giáo viên không thể đạt được thông qua sự thay đổi quan điểm, thông qua triết lý cá nhân hoặc sự tích lũy kiến thức. Và rất có thể không qua trường cao đẳng đào tạo giáo viên. Sự phát triển nội tâm của một giáo viên trong một trường phái Phật giáo phải được tìm kiếm thông qua việc thực hành Phật giáo. Khóa đào tạo phát triển chuyên môn có lợi nhất mà tôi từng trải qua là khóa tu thiền Phật giáo kéo dài một tuần dành cho các nhà giáo dục, do một giáo viên Giáo Pháp giàu kinh nghiệm hướng dẫn. Được thực hiện ít nhất mỗi năm một lần bởi tất cả thành viên, việc rèn luyện tâm chuyên sâu như vậy sẽ hỗ trợ sự phát triển của tâm từ và chanda một cách đích thực và bền vững, khơi dậy những mầm non của trí tuệ bẩm sinh. Những phẩm chất này rất sâu sắc và sâu sắc và do đó, chỉ có thể được trau dồi thông qua công việc nội tâm sâu sắc.

Nhiệm vụ cơ bản của giáo dục Phật giáo – và tất cả nền giáo dục liên quan đến vấn đề đó – là đảm bảo rằng những gì được dạy trong lớp học sẽ phục vụ cho mục đích nâng cao hạnh phúc, trí tuệ và hòa bình của con người. Giáo dục là sứ mệnh cao cả Những người cống hiến hết mình cho sứ mệnh này thực sự đáng được chúng ta tôn trọng. Trở thành một ‘Phật tử tốt’ là tùy chọn.

* Khơi dậy hoặc kích động phản ứng ở ai đó.

Source:

What Qualities to Look for in a Buddhist Educator

by Neil Amas

When I was hiring teachers for a Buddhist primary school a few years ago, I was not very interested in their qualifications, teaching methods or techniques. Equally, I didn’t want to know if they thought they were a ‘good Buddhist’ – or even a Buddhist at all. My interviews tried to get to the candidate’s personal qualities and, most of all, their willingness and openness to learn and keep learning. A teacher who knows it all is unlikely to want to learn more.

When visiting another Buddhist school in Thailand as part of my research on Buddhist education, the head of school there proudly told me the vast majority of his teachers had not been to teacher training college. This partly reflects the inadequacies of the national education system, but his point was that he preferred to recruit people from different walks of life. He sought inspirers, creatives, out-of-the-box thinkers, and dedicated practitioners. As long as they had a genuine interest in the Dhamma and were open to learning, teacher training could happen at school, in-house.

Mainstream education’s fundamental flaw is that it confuses knowledge – the accumulation of facts and data – with wisdom – the application of knowledge with benevolence, skill and discernment.

Writing in the 1930s, Japanese Buddhist educator Tsunesaburo Makiguchi said:

“What then is the purpose of national education? Rather than devise complex theoretical interpretations, it is better to start by looking at the lovely child on your knee and ask yourself: What can I do to assure that this child will be able to lead the happiest life possible?”

According to this approach, a teacher’s main role is not simply to impart knowledge, but to teach her students how to live. Mainstream education’s fundamental flaw is that it confuses knowledge – the accumulation of facts and data – with wisdom – the application of knowledge with benevolence, skill and discernment. Teachers are largely expected to focus on the teaching of bare knowledge in the belief that this will be enough to create a successful life and a better society. But, just as a shrewd investor can defraud his clients as easily as make them rich, knowledge can be used for ill or for gain. A Buddhist education approach focuses on the teaching of knowledge for wisdom. It defines a successful life as one which takes us away from suffering and towards the happiness of ourselves and others. This is the kind of wisdom which leads to the happiness of the child on our knee.

What, then, are the qualities of a teacher? The building block for this kind of pedagogy is the cultivation of metta – invariably translated as loving kindness, benevolence or unconditional goodwill – and its three partners in the core Buddhist teaching of the Four Immeasurables: compassion, sympathetic joy and equanimity.

Building Trust

A teacher who earnestly seeks her students’ happiness will naturally build unconditional trust, respect and safety in the classroom. The often-quoted advice to new teachers in the West, ‘Don’t smile until Christmas!’ – in other words, be unfeeling and fearsome until your students’ respect has been ‘won’ – is as misguided as it is harmful. The very first thing a teacher should do is build a warm, caring relationship with her students. It matters very little if you are right or wrong if putting your foot down will damage this growing, but still tender, sense of trust. What matters is connection, confidence and that your student feels safe, listened to and open to learning. What matters is putting the relationship first.

We often don’t understand why children do things; like adults, a sudden outburst could be the result of the flashing thought of an argument that happened hours or even days ago. When we assume the best, children are more likely to live up to those expectations. Assuming the worst has resulted in a long and catastrophic history of damage and failure.

Just as the practice of bodhisattva is supported by a profound faith in the inherent goodness of people, as teachers we must always assume the best of our students. We are aspiring bodhisattvas, after all. Students don’t set out to ‘push our buttons.’ Why would we assume they want to make us unhappy? We often don’t understand why children do things; like adults, a sudden outburst could be the result of the flashing thought of an argument that happened hours or even days ago. When we assume the best, children are more likely to live up to those expectations. Assuming the worst has resulted in a long and catastrophic history of damage and failure.

With the unconditional wish for his student’s happiness as a building block, the educator will naturally understand that his job is to release the wisdom potential that lies dormant in his students. Teaching one’s students how to learn and igniting a love of learning for its own sake will lead them to wisdom. This thirst for learning, wisdom and truth is known in Pali as chanda, and might be likened, in educational terms, to intrinsic motivation. Because chanda has to come from the heart and cannot be ‘taught’, the best we can do is create opportunities for children to develop their own passions and interests; to help them reflect on how it feels when they put good effort into achieving something, even though it may have felt difficult or boring at the outset. This leads them to generate further motivation.

Teaching by Example 

The other key factor is generating a love of learning is the teacher’s own passion for learning and wisdom. When teacher and student become partners in the process of discovery, fired by a genuine love of the subject, the desire to learn will naturally be ignited in the heart of the student.

Sincere effort to learn and improve is conveyed from one human being to another, from teacher to student. Consequently, a teacher’s inner growth, her earnest wish to be a kinder, wiser, more rounded person, will directly contribute to her students’ happiness and educational success.

As adults caring for children, we are always modelling. We are modelling enthusiasm, kindness, preparedness, resilience, authenticity, empathy and, when things are not going so well, the opposites of those! The crucial thing that our students need to see is that we, just like them, are works in progress. It is a lifelong learning journey and we are putting in our best effort. A school lives or dies on the extent to which it has successfully developed a culture of personal growth. Sincere effort to learn and improve is conveyed from one human being to another, from teacher to student. Consequently, a teacher’s inner growth, her earnest wish to be a kinder, wiser, more rounded person, will directly contribute to her students’ happiness and educational success.

The Buddhist path is fundamentally aspirational. As travellers, we are not expected to master the teachings very easily and quite probably will not in this lifetime. But to take to the path requires effort, resolution and a dedicated willingness to learn, grow and improve. It is lifelong learning in the truest sense; a personal development programme that carries over into every aspect of one’s life: study, work, play, family.

These qualities of a teacher are not to be achieved through a shift of perspective, through personal philosophy or accrual of knowledge. And most likely not through teacher training college. The inner growth of a teacher in a Buddhist school must be sought through Buddhist practice. The most beneficial professional development training I have encountered is a week-long Buddhist meditation retreat for educators, led by an experienced dharma teacher. Undertaken at minimum once a year by all staff, such intensive heart training will support the development of metta and chanda authentically and sustainably, untethering the shoots of innate wisdom. These qualities are deep and profound and, as such, can only be cultivated through in-depth inner work.

The fundamental task of Buddhist education – and all education for that matter – is to ensure that what is taught in the classroom serves to further the cause of human happiness, wisdom and peace. Education is a noble mission. Those who dedicate themselves to this mission are truly worthy of our respect. Being a ‘good Buddhist’ is optional.

Neil Amas | Tâm Quảng Nhuận dịch Việt: Trí huệ Phật giáo là nền tảng cho giáo dục | Buddhist Wisdom as a Foundation for Education

 

Khi tôn giáo được nhắc đến cùng với giáo dục, sẽ gợi lên rất nhiều suy nghĩ và quan điểm. Đối với những người không theo tôn giáo, giáo dục tâm linh thường bị coi là tiêu cực cho công việc giáo dục trẻ em, một sự tiếp cận ngoan đạo và chuyên quyền đòi hỏi phải tuân theo các quy tắc đạo đức và thờ phượng một cách mù quáng. Đối với các bậc cha mẹ thuộc tầng lớp trung lưu ở các nước đang phát triển, các trường tôn giáo – đặc biệt là các trường Thiên chúa giáo – thường được coi là dấu hiệu đặc trưng của chất lượng học tập; một nền giáo dục kiểu phương Tây hứa hẹn đạt điểm cao để đổi lấy sự cam kết với Chúa. Ở các vùng nông thôn Đông Nam Á, việc học đọc và viết ở chùa làng, cho đến gần đây, là nơi duy nhất trẻ em nghèo có thể được học hành, vì vậy việc học tôn giáo cũng có mục đích là phúc lợi xã hội cũng như việc truyền bá.

Tại sao Phật giáo đứng ngoài cuộc

Mặc dù có thể lập luận rằng các tôn giáo lớn trên thế giới đều có nhiều giáo lý cốt lõi chung, chẳng hạn như những giáo lý liên quan đến đạo đức, lối sống hòa hợp và ‘làm thế nào để trở nên tốt đẹp’, điều khiến Phật giáo khác biệt với các hệ thống tín ngưỡng chính khác, chính vì không phải là điều để tin mà là điều để làmKhông có vị thần hoặc quyền lực cao hơn để tôn thờ. Đúng hơn, sự khuyến khích là hãy tìm hiểu từ sự điều tra và kinh nghiệm cá nhân xem những lời dạy có ý nghĩa hay không. Như vậy, Phật giáo, dưới hình thức thực tiễn và ứng dụng, bản thân là một hệ thống giáo dụcGiáo dục Phật giáo không phải là giáo dục tôn giáo theo nghĩa thông thường của từ này, mà là sự rèn luyện rất thực tế về tinh thần và thể xác và là nền giáo dục bao trùm toàn diện tất cả bốn khía cạnh trải nghiệm của con người: thể chất, xã hội, cảm xúc và trí tuệ. Những chiều hướng đó chia thành hai lĩnh vực: sự tương tác của chúng ta với thế giới vật chất, hay ‘bên ngoài’ – cơ thể, xã hội, môi trường – và mối quan hệ của chúng ta với thế giới phi vật chất, bên trong – các quá trình tinh thần và cách chúng ta quản lý tâm trạng, hiểu biết bản thân và suy nghĩ thấu đáo các vấn đề.

Đức Đạt Lai Lạt Ma đã nói: “Giáo dục hiện đại tập trung vào các mục tiêu vật chất và coi thường các giá trị nội tâm là không đầy đủ. Cần phải biết về hoạt động của tâm trí và cảm xúc của chúng ta. Nếu chúng ta bắt đầu ngay hôm nay và nỗ lực giáo dục những giá trị nội tâm cho thế hệ trẻ hiện nay, họ sẽ thấy một thế giới khác, hòa bình và nhân ái hơn trong tương lai.”

Một cách tiếp cận toàn diện

Một nền giáo dục sử dụng các nguyên tắc Phật giáo làm khuôn khổ không bao giờ làm mất đi tầm quan trọng của việc học các môn học cốt lõi như Toán, Ngôn ngữ, Khoa học, Nghệ thuật và Nhân văn; trên thực tế, có thể lập luận một cách thuyết phục rằng việc áp dụng những nguyên tắc như vậy sẽ nâng cao khả năng vượt trội của chúng ta trong những lĩnh vực đó. ‘Giá trị gia tăng’ quan trọng của Phật giáo đối với hệ thống giáo dục chính quy là tập trung vào sự phát triển của tâm trí và cảm xúcĐây chính là điều tạo nên một nền giáo dục toàn diện. Một thuật ngữ có lẽ bị lạm dụng quá mức, “toàn diện” theo nghĩa này có nghĩa là một hệ thống học tập tích hợp mà các thành phần của nó vừa bổ sung vừa có giá trị như nhau hoặc được nhấn mạnh. Hoạt động của trí óc từ lâu đã bị nền giáo dục chính thống bỏ qua, đặc biệt là ở phương Tây. Tuy nhiên, phần lớn tài liệu giáo dục hiện đại về trí tuệ cảm xúc và khả năng phục hồi tinh thần chứng minh rằng chính sự tập trung vào kỷ luật tinh thần, giá trị đạo đức và sự phát triển tinh thần này dẫn đến loại ‘trí thông minh hoàn chỉnh’ mà nhiều người cho rằng còn thiếu trong giáo dục hiện đại.

Phát triển mạnh mẽ trong thế giới hiện đại

Một chuyên gia giáo dục Phật giáo, cũng là một tăng sĩ Thái Lan, Hòa thượng Ajahn Jayasaro, chỉ ra thêm rằng cách tiếp cận như vậy cũng phù hợp với nhu cầu của nơi làm việc hiện đại. Các nhà tuyển dụng hiện đại đang ngày càng nhìn xa hơn các kỹ năng học thuật truyền thống để tìm kiếm những bộ óc trẻ sáng tạo, những người có thể thích ứng với các ngành công nghiệp đang thay đổi nhanh chóng.

“Để phát triển trên thế giới, vấn đề không chỉ là tích lũy một khối kiến thức mà là trau dồi một trí tuệ mạnh mẽ nhưng dẻo dai và khả năng phát triển các kỹ năng sống như giao tiếp khéo léo, khả năng làm việc theo nhóm, kiên nhẫn, kiên cường (khả năng phục hồi sau những thất vọng), khả năng quản lý tâm trạng của một người và bảo vệ tâm trí khỏi sự kiêu hãnh, kiêu ngạo, tham lam, hận thù, trầm cảm, lo lắng và hoảng loạn. Những khả năng này ngày càng được công nhận là hữu ích và cần thiết hơn về lâu dài để có một cuộc sống làm việc thành công hơn là bạn phải có một bằng cấp cụ thể nào đó. Ngày càng trở nên rõ ràng rằng sự thiếu trưởng thành về mặt cảm xúc và sự hiểu biết về bản thân của những người ở các vị trí quyền lực sẽ làm suy yếu những lợi thế mà họ lẽ ra có, từ một trí tuệ được trau dồi.”

Theo giáo lý Phật giáo, sự kết hợp giữa sự trưởng thành về cảm xúc và sự hiểu biết về bản thân này được phát triển bằng cách bước đi trên Con đường Bát chánh đạo, một sự rèn luyện tổng hợp về lời nói, cơ thể và tâm trí dẫn đến các mục tiêu của thực hành Pháp: từ bi và trí tuệ. Về bản chất, giáo dục Phật giáo là một biểu hiện của Bát chánh đạo nhưng được điều chỉnh cho phù hợp với trường học và các cơ sở học tập khác. Ở dạng ban đầu, nó là khóa đào tạo dành cho các  ăng sĩ và những hành giả tận tâm; được cấu hình lại cho các trường học, nó mang đến một nền giáo dục hoàn chỉnh về trí tuệ, cảm xúc và mối quan hệ của chúng ta với cơ thể, với môi trường và xã hội. Thật khó để tìm được một món quà lớn hơn như vậy để tặng con cái chúng ta.

 

Source:

Buddhist Wisdom as a Foundation for Education

by Neil Amas

When religion is mentioned alongside education, a wide range of thoughts and opinions are conjured up. To the non-religious, spiritual education is often seen as detrimental to the work of schooling children, a pious and exclusive intrusion that demands blind obedience to moral rules and heedless worship. To middle class parents in developing countries, religious schools – Christian ones especially – are often seen as a hallmark of academic quality; a Western-style education that promises top grades in exchange for a commitment to God. In rural areas of South East Asia, learning to read and write at the village temple was, until recently, the only place poor children could get an education, so religious schooling was as much about social welfare as indoctrination.

Why Buddhism Stands Apart

While it might be argued that the major world religions have many core teachings in common, such as those relating to ethics, harmonious living and ‘how to be good,’ what differentiates Buddhism from the other main major belief systems is exactly that categorisation: belief system. Buddhism is not something to believe in, it is something to do. There is no deity or higher power to worship. Rather, the encouragement is to find out from personal investigation and experience if the teachings make sense. As such, Buddhism, in its practical, applied form, is, in and of itselfan education system. Buddhist education is not a religious education in the commonly understood sense of the word, but a very practical training of the mind and body and one which comprehensively covers all four dimensions of human experience: physical, social, emotional, and intellectual. Those dimensions fall into two spheres: our interactions with the material, or ‘outer’, world – our bodies, society, the environment – and our relationship with the non-material, inner world – our mental processes and how we manage moods, understand ourselves and think through problems.

His Holiness the Dalai Lama has said, “Modern education with its focus on material goals and a disregard for inner values is incomplete. There is a need to know about the workings of our minds and emotions. If we start today and make an effort to educate those who are young now in inner values, they will see a different, peaceful, more compassionate world in the future.”

A Holistic Approach

An education that uses Buddhist principles as its framework in no way relegates the importance of studying core subjects such as Mathematics, Languages, Science, the Arts and the Humanities; in fact, it can be convincingly argued that applying such principles enhances our ability to excel in those areas. Buddhism’s vital ‘added value’ to the formal education system is its focus on the development of the mind and emotions. This is what makes it very much a holistic education. A perhaps overused term, ‘holistic’ in this sense means an integrated system of learning whose components are both complementary and equally valued, or emphasised. The workings of the mind have long been overlooked by mainstream education, particularly in the West. Much of the contemporary educational literature on emotional intelligence and mental resilience demonstrates, however, that it is exactly this focus on mental discipline, moral values and spiritual development which leads to the kind of ‘complete intelligence’ that, many would argue, is lacking from modern education.

Buddhism is not something to believe in, it is something to do. There is no deity or higher power to worship. Rather, the encouragement is to find out from personal investigation and experience if the teachings make sense. As such, Buddhism, in its practical, applied form, is, in and of itselfan education system.

Flourishing in the Modern World

Buddhist education expert and Thai Forest monk, Venerable Ajahn Jayasaro, further points out that such an approach is also in tune with the needs of the modern workplace. Modern employers are increasingly looking beyond traditional academic skills for creative young minds who can adapt to fast-changing industries.

“In order to flourish in the world, it’s not a matter of merely accumulating a body of knowledge, so much as cultivating a strong but supple mind and the ability to develop life skills such as skillful communication, the ability to work in a team, patience, resilience (the ability to bounce back after disappointments), the ability to manage one’s moods, and to protect the mind from pride, arrogance, greed, hatred, depression, anxiety, and panic. These abilities are being increasingly recognized as being more useful and necessary in the long run to a successful working life rather than having a particular degree under your belt. It’s becoming clear to what extent a lack of emotional maturity and self-knowledge amongst people in positions of authority undermines the advantages that they should derive from a cultivated intellect.”

According to Buddhist teachings, this blend of emotional maturity and self-knowledge is developed by walking the Noble Eightfold Path, an integrated training of speech, body and mind that leads to the goals of dharma practice: compassion and wisdom. Buddhist education is, in essence, an expression of the Noble Eightfold Path but adapted for school and other learning institutions. In its original form, it was a training for monks and committed practitioners; reconfigured for schools, it delivers a complete education of the intellect, the emotions, and our relationship to our bodies, to the environment and to society. It would be hard to find a greater gift to offer our children.

Saturday, May 30, 2020

If George’ Floyd’s death is still too raw for you… Nếu cái chết của George vẫn còn quá thô đối với bạn...


If George’ Floyd’s death is still too raw 

for you…


I get it. I had to work through my anger with a poem. It’s rough. But maybe it was meant to be.


Spirit of America



Words

in action and deed

mean two different 

things


Sweet land of 

liberty

(for you not me)

Of thee I sing

(a voice for one

not many)

We hold these truths

(it’s recorded on my phone)

I lift my lamp

(but will you see?)


And they yelled

“Freedom! Liberty!”

with guns at their side

Crowded in a white capitol


And I gasped

“Justice!

Unarmed face down

On black asphalt


Freedom, Liberty, Justice

on the page  

Justice will be delivered!

All Men are created Equal

Justice will be served!

Yearning to breathe free

And when it finally came

“I can’t breathe”

I was already dead.


--Keith Carmona

May 29 

Written By Keith Carmona



Nếu cái chết của George vẫn còn quá thô đối với bạn...

Tôi hiểu rồi. Tôi đã phải hành hoạt qua cơn giận của mình bằng một bài thơ. Nó thô thiển. Nhưng có lẽ nó có nghĩa từ trái tim. 

  
Tinh Hoa của nước Mỹ

Từ ngữ
trong hành động và chứng thư
có hai nghĩa 
khác nhau

Vùng đất ngọt ngào của
tự do
(cho bạn, không phải cho tôi)
Những điều, chúng ta thường hát
(một giọng nhất như
không nhiều)
Chúng tôi giữ vững sự thật này
(nó được ghi lại trên điện thoại)
Tôi nâng đèn
(nhưng bạn có thấy?)

Và họ hét lên
"Tự do! Tự do!
với súng đạn ở bên cạnh họ
Chật cứng trong một thủ phủ Mỹ trắng


Và tôi thở hổn hển
"Công lý!
Tay không, mặt mình bị đè xuống đất
Trên con đường nhựa đen

Tự do, Tự do, Công lý
trong hiến chương
Công lý sẽ được chuyển giao!
Tất cả chúng ta đều công bằng, như nhau
Công lý sẽ được phục vụ!
Hổn hển để được thở 
Và cuối cùng đến
"Tôi không thở được"

Tôi, ta đã chết!

--Keith Carmona
29 tháng 5, 2020.

Viết bởi Keith Carmona
Dịch bởi Phe Bach

Saturday, March 21, 2020

Kiểm soát cảm xúc hiệu quả trong thời biến động




Nguyên tác: “Managing Emotions Effectively in Uncertain Times”, By Marc Brackett
Hồng Hà và Tâm Thường Định lược dịch
Cũng giống như bao người khác, chúng ta đang cảm giác căng thẳng và lo lắng tột độ và bị đe dọa bởi vi rút (virus) Corona. Việc kiểm soát cảm xúc của chúng ta càng trở trên khó khăn hơn.
Nhưng như thế nào để kiểm soát cảm xúc của mình cho hiệu quả?
Kiểm soát cảm xúc là cách chúng ta xử lý những trãi nghiệm cảm xúc qua từng giây, từng phút để có cuộc sống khỏe mạnh, xây dựng các mối quan hệ tích cực và đạt được mục tiêu mong muốn. Khi chúng ta cảm thấy thất vọng hay vui tươi, lo lắng hoặc thích thú, chúng ta làm gì để kéo dài hoặc thu ngắn những cảm xúc này? Chúng ta làm gì để giữ lại những cảm xúc này hay chuyển đến một cảm xúc khác? Quan trọng là, từ góc nhìn của trí thông minh cảm xúc (emotional intelligence), việc kiểm soát cảm giác liên quan đến việc chấp nhận rằng cảm giác đó đến và sẽ đi một cách tự nhiên, mà hầu như tất cả các cảm xúc đều như vậy. Vì thế chúng ta sẽ không cố níu giữ, phản ứng hoặc bị cuốn vào những cảm xúc đó.
Nó hữu ích khi trạng thái kiểm soát cảm xúc được chia thành hai phần: Mục đích và chiến lược.
Mục đích
Phần đầu tiên là Mục đích. Chúng ta đặt ra mục đích cho việc kiểm soát cảm xúc giống như đặt mục đích trong thể thao: chúng ta nhìn vào chiếc lưới hay khung thành mà quyết định hướng đi của bóng. Khi ta muốn bóng đi lên–giống như cảm giác phấn khích như chuẩn bị một bữa tiệc? hoặc khi ta muốn bóng đi xuống–như cảm giác lo lắng về khả năng kiểm soát môi trường sống quanh ta trong thời dịch bệnh Covid-19. Trong thể thao, chúng ta có hướng đi cụ thể cho quả bóng, ở đâu và sẽ đi đâu. Tương tự với cảm xúc, chúng ta tạo mục tiêu cụ thể bằng cách hỏi chính mình “tôi đang cảm giác gì, và tôi muốn cảm giác ra sao?”.
Chiến lược
Phần thứ hai của quản lý cảm xúc là ta quyết định sử dụng chiến lược nào. Ta biết khi nào nên đẩy bóng đi và làm cách nào ta đến được đích? Ta sẽ sút thẳng vào hay chuyền cho đồng đội. Đây là chiến lược. Chiến lược là cách thức giúp ta đạt được mục đích. Nếu chúng ta có cảm giác lo lắng về những gì đang diễn ra xung quanh, chúng ta rất muốn giảm sự lo lắng đó hoặc bình tĩnh hơn, chiến lược nào chúng ta sẽ áp dụng? Có lẽ chúng ta nên hít thở sâu vào lúc này?
Thở có chánh niệm (mindful breathing) có lẽ là một giải pháp phòng vệ tối ưu trong lúc này. Như chúng ta đã biết, thực hành mỗi ngày giúp duy trì khả năng trở về với thực tại, chấp nhận cảm xúc khi nó đến và đi, và không trở nên phản ứng thái quá hay bị cuống theo.
Một chiến lược đơn giản và hiệu quả khác là điều chỉnh suy nghĩ / tư duy của chúng ta. Việc này khá thuận tiện vì suy nghĩ diễn ra trong đầu, vì thế ta có thể thay đổi chúng bất cứ lúc nào và ở đâu. Khi chúng ta muốn ít lo lắng hơn, ta nên hỏi bản thân rằng: “có cách nào khác để nghĩ về trường hợp này? Hoặc ta có thể nghĩ điều tích cực hỗ trợ cho các suy nghĩ tiêu cực trong chính chúng ta.
Một cách khác có thể thực hành  là nghĩ trước những gì bạn sẽ nói với người bạn thân đang lo sợ. Hãy thử cách này, liệt kê 3-5 điều bạn muốn nói với người bạn đang lo lắng về dịch bệnh coronavirus. Bây giờ bạn thử ứng dụng cách này với chính mình xem sẽ như thế nào?.
Nhưng làm sao ta tiến bộ hơn ở phương pháp này?
Như trong thể thao, quản lý cảm xúc tốn thời gian và cần thực hành. Lần đầu tiên Lionel Messi ra sân cỏ, hay Wayne Gretzky bước vào sân băng, có lẽ họ họ cũng không biết phải làm gì. Có thể họ đã biết mục tiêu nhắm đến là tấm lưới. Họ chắc hẳn đã trượt rất nhiều lần trước khi trở nên chuyên nghiệp. Wayne Gretzky được biết đến từ một câu nói bất hủ: “(Nếu bạn không sút) bạn bỏ lỡ 100% cú sút bạn không nhận” đây là chiến lược của ông–đây là điều ông nói với chính mình khi ông cảm thấy thiếu động lực.
Điều nào khác có thể giúp?
  • Việc kiểm soát cảm xúc yêu cầu sức mạnh bộ não–nó gần như phụ thuộc vào những yếu tố không liên quan như chế độ ăn kiêng, tập thể dục, và giấc ngủ. Khi chúng ta ăn uống thất thường, trí não sẽ không vận hành thông suốt. Ăn quá nhiều đồ ngọt dẫn đến đường huyết tăng mạnh sau đó giảm đột ngột, sẽ ảnh hưởng đến chức năng nhận thức và tự chủ, và đặc biệt là ảnh hưởng đến một chế độ ăn uống khỏe mạnh. Vì vậy, đảm bảo bạn có một vài món ăn nhẹ lành mạnh trên bàn, hoặc lập chế độ nhắc nhở trên điện thoại để chắc chắn rằng bạn nhấm nháp mỗi 3 giờ.
  • Vận động quá ít cũng có tác động tiêu cực đến trí tuệ và tâm trạng của chúng ta. Trong một nghiên cứu về nhóm nhóm người đang chịu đựng stress, một nửa tham gia thể dục aerobic trong khi nửa còn lại thì không. Những người tập thể dục báo rằng họ cảm giác ít tiêu cực hơn nhiều so với nhóm còn lại. Thậm chí lo lắng và trầm cảm được giảm đi nhờ tập thể dục. Do vậy hãy chắc chắn rằng bạn vận động thường xuyên.
  • Giấc ngủ kém có tác hại tương tự đến cảm xúc của chúng ta. Khi chúng ta mệt mỏi, khả năng tự vệ của chúng ta giảm đi và khả năng vận hành trí nào chậm lại. Giấc ngủ giúp giữ chức năng lưu trữ. Khi chúng ta không ngủ đủ, hoặc ngủ quá nhiều, chúng ta sẽ có dấu hiệu của lo lắng và trầm cảm, mệt mỏi, và thù địch. Ngủ không đủ giấc cũng liên quan đến việc giảm sự kết nối giữa các vùng của bộ não phụ trách kiểm soát nhận thức và hành vi, và giảm khả năng sử dụng chức năng kiểm soát cảm xúc hiệu quả.
  • Làm việc bạn thích. Dành thời gian với gia đình và bạn bè, theo đuổi niềm đam mê và thú vui tiêu khiển, kết nối với đời sống tâm linh của bạn, chan hòa với thiên nhiên, đọc một cuốn sách hay, hoặc xem một cuốn phim hài hước. Bằng cách này chúng ta xây dựng khả năng nhận thức dự trữ, giúp chúng ta ổn định trong thời điểm đầy biến động về cảm xúc này. Chúng ta đã được “lập trình sẵn” tìm kiếm kết nối xã hội và hỗ trợ từ cộng đồng. Những người thiếu kết nối xã hội dẫn đến trạng thái hoang mang, trầm cảm, các bệnh về tim mạch. Cho nên, việc giữ khoảng cách trong giao tiếp nhằm giúp sự lan truyền của virus, nhưng không có nghĩa chúng ta sẽ hoàn toàn ngưng kết nối với xã hội.
Cuối cùng, trong thời điểm thử thách này, có một số việc bạn có thể làm. Và cụ thể là những việc giúp cho cái thực tại bạn và nhân loại đang đối mặt với virus.
  • Trước tiên, kiểm soát lượng thông tin bạn nhận vào.  Thi thoảng cần tạm ngưng đọc tin tức trên các trang mạng và mạng xã hội.
  • Hai là, đừng ngại khi nói “KHÔNG”. Thời điểm này việc từ chối ôm, hôn, hoặc bắt tay không có vấn đề gì. Nếu bạn không biết diễn đạt như thế nào, có thể sử dụng dấu hiệu namaste thay thế.
  • Kế đến, hãy hành động tốt nhất có thể khi giải quyết vấn đề kì thị và nỗi sợ hãi. Điều tốt đẹp nhất luôn là giành lòng trắc ẩn đến những ai ốm đau và những mạng sống bị xâm hại do virus hay do phản ứng của xã hội.
  • Cuối cùng, cố gắng giúp đỡ bạn bè, người thân, đồng nghiệp đang hoang mang, lo lắng trong tình thế hiện tại. Khi bạn giúp đỡ người khác, chúng ta không chỉ giúp họ mà còn giúp chúng ta cảm giác tốt hơn.
Marc Brackett, Ph.D., is the founding director of the Yale Center for Emotional Intelligence. Pieces of this article were excerpted from the new book Permission to Feel: Unlocking the Power of Emotions to Help Our Kids, Ourselves, and Our Society Thrive by Marc Brackett. Copyright © 2019 Marc Brackett. Reprinted with the permission of Celadon Books, a division of Macmillan Publishing, LLC.

NGỒI YÊN ĐỂ THỞ

Sau đây là một bài thực tập ngắn mà chúng ta có thể thực hành để làm giảm căng thẳng và tập kiểm soát cảm xúc của mình trong thời biến động bất thường.
  1. Chọn một chỗ yên lặng, ngồi thoải mái bất cứ tư thế nào.
  2. Thở vào thật sâu bằng mũi và thở ra thật chậm bằng miệng.
  3. Thở vào thầm nói, cầu mong cho tôi bình an.
  4. Thở ra thầm nói, cầu cho người (hay bất cứ ai đó…..) bình an
  5. Tiếp tục thực tập như vậy. Có thể 1 phút, 10 phút, hay 1 tiếng tuỳ theo thời gian của bạn cho phép.

Managing Emotions Effectively in Uncertain Times

By Marc Brackett
When we are overly stressed and worried, like many of us have felt lately with threats like the coronavirus, it becomes even more difficult to regulate our emotions with effective strategies.
But what exactly is effective emotion regulation?
Emotion regulation is how we deal with the feelings we experience from moment to moment to have wellbeing, build positive relationships, and achieve desired goals. When we’re feeling disappointed or joyful or anxious or motivated, what do we do to feel more or less of that feeling? What do we do to hang onto that feeling or shift to feeling something different? Importantly, from an emotional intelligence perspective, emotion regulation involves accepting feelings as they come and go – which they mostly do – so we are not overly attached, reactive or overwhelmed by them.
It’s helpful to think about emotion regulation in two parts: goals and strategies.
Goals
The first part is our goal. Goals we have for our emotions are like goals in many sports: we look at the net or goalposts, and we decide where we want the ball or puck to go. When we set a goal for regulating our emotions, we are deciding where we want our emotions to go. Do we want them to go up—like feeling even more joyful about a party we’re planning? Or, do we want our emotions to go down—like feeling less anxious about our ability to control what’s happening in our environment with the coronavirus. In sports, we have a goal that includes where the ball or puck is now and where we want it to be. With our emotions, we do the same—we set a goal by asking ourselves “what am I feeling now, and how do I want to feel?”
Strategies
The second part of managing emotions is the strategy we decide to use. We know where we want the ball or puck to go, but how will we get it there? Will we hit it straight in? Or will we pass it to another player first? That is our strategy. Strategies are how we will achieve our goals. If we’re feeling anxious or worried about what’s happening around us, and we really want to feel less nervous… or calmer, what would our strategy be? Maybe we could take some deep breaths?
Mindful breathing is perhaps the ultimate prevention strategy. As we’ve learned, daily practice enhances our ability to be present, accept feelings as they come and go, and not be overly reactive or overwhelmed by them.
An additional and very effective strategy is to simply adjust our thinking. It’s convenient because our thoughts happen in our head, so we can change them pretty much anytime and anyplace. When we want to feel less anxious, we can ask ourselves, “Is there another way to think about this situation? Or we can say something positive or supportive to ourselves in our heads.
One way to help you get better at this is to consider what you might tell a close friend or loved one who is feeling anxious. Try it. List out 3-5 things you might tell a friend who is feeling worried or anxious about the coronavirus. Now, can you apply those same strategies to yourself?
But how do we get good at it?
Just like in sports, managing our emotions takes time and practice. The very first time Lionel Messi stepped onto the field or Wayne Gretzky entered the rink, they probably weren’t really sure what to do. They may have known that they wanted to aim for the net but little else. They probably missed a lot of goals and tried a lot of strategies before they became pros. In fact, Wayne Gretzky is known for his famous quote, “You miss 100 percent of the shots you don’t take.” That’s his strategy–what he says to himself when he wants to feel less discouraged.
What else can help?
  • Because emotion regulation requires brainpower—it depends on seemingly unrelated factors such as diet, exercise, and sleep. When we eat poorly, our minds don’t function properly. Too much sugar causes our blood glucose to spike and then plummet, which affects cognitive functioning and self-control, especially around healthy eating. So make sure you have some healthy snacks in your desk at work or set a reminder on your phone to ensure you nibble every three hours or so.
  • Too little physical activity also has a negative effect on our mental capacity and moods. In one study, subjects were exposed to a stressor, and then half of the participants did aerobic exercise while the others did not. The exercisers reported feeling significantly less negative than the other group. Even anxiety and depression can be reduced by exercise. So make sure you are getting in some movement!
  • Poor quality or insufficient sleep has similar effects on our emotions—when we’re tired, our defenses are down and our ability to function mentally is low. Sleep serves a restorative function. When we don’t get enough, or we get too much, we show more symptoms of anxiety and depression, greater fatigue, and hostility. Inadequate sleep is associated with reduced connections between brain regions responsible for cognitive control and behavior and the use of effective emotion regulation strategies.
  • Do things you love. Spend time with family and friends, pursue passions and pastimes, get in touch with your spiritual side, immerse yourself in nature, read a good book, or watch a funny movie. We build up cognitive reserves that way, which can help us during these emotionally challenging times. We are hardwired to seek social contact and support—people who lack it are prone to anxiety, depression, and cardiovascular disease. Social distance, which we know will help spread the coronavirus does not mean we have to socially disconnect!
Finally, in these trying times, there are a few additional things you can do. And specifically, some things to help with situations you might face with coronavirus:
  • First, control the amount of information you take in. Take breaks from reading the news and social media.
  • Second, don’t be afraid to say no. It’s okay not to hug, kiss, or shake hands right now. If you’re at a loss for words, you can use the namaste symbol.
  • Third, be your “best self” when dealing with stigma and fears. It’s always best to have compassion for compassion for those who are ill and those whose lives have been disrupted by the virus or society’s response to it.
  • And finally, try your best to support friends, family members, and co-workers who are feeling anxious or worried. When we support others, we not only help them, but we feel better ourselves.
Marc Brackett, Ph.D., is the founding director of the Yale Center for Emotional Intelligence. Pieces of this article were excerpted from the new book Permission to Feel: Unlocking the Power of Emotions to Help Our Kids, Ourselves, and Our Society Thrive by Marc Brackett. Copyright © 2019 Marc Brackett. Reprinted with the permission of Celadon Books, a division of Macmillan Publishing, LLC.