Showing posts with label Thơ - GĐPT. Show all posts
Showing posts with label Thơ - GĐPT. Show all posts

Thursday, August 20, 2015

CHĂM LO MẸ

Cung đón Thầy Tâm Đức về thăm Mẹ. 
Thuốc Mẹ uống hằng ngày!
CHĂM LO MẸ

Lau tay chân cho Mẹ
Xương gân nào thênh thang
Mỗi khi gió mùa sang
Lòng con đau quặn thắt

Nhưng Mẹ còn trước mặt
Là chúng con vui rồi
Mẹ thanh thản bầu trời
Bao dung và rộng lượng

Cuộc sống vốn vô thượng
Liễu ngộ lẽ vô thường
Nên chúng ta yêu thương
Từng phút giây tuyệt hảo

Ai biết đời hư ảo
Ai biết đời khổ đau
Ai biết bệnh tử sầu
Phút giây này mầu nhiệm.

Wednesday, December 24, 2014

TẤM LÒNG CỦA MỘT NGƯỜI CHA XA XỨ



Và niềm vui nữa của Ba...ảnh: BXK
TẤM LÒNG CỦA MỘT NGƯỜI CHA XA XỨ
Sáng tinh mơ, Ba vẫn thường lặng lẽ, ngồi thiền trước bàn thờ Phật và Ông Bà Tổ Tiên. Những lúc như thế nhìn Ba mà lòng cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản. Ba sinh ra và lớn lên trên bán đảo Phương Mai, miền duyên hải hữu tình và thơ mộng dọc Miền Trung trong một gia đình ngư dân và thương gia. Năm nay Ba đã ở cái tuổi “Bát thập đắc hi hỉ” thế mà tinh tấn chuyên cần với những việc thường ngày như thế, trong đó có nghe tin tức bên Việt Nam và tìm mọi cách để giúp đỡ những người còn lại. Thậm chí, khi đi mua áo ấm tặng Ba, Ba cũng luôn nghĩ về những người thiếu thốn ở Việt Nam, nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Đây là một ví dụ đẹp điển hình trong bài thơ mà chúng tôi đã viết nói lên tấm lòng của Ba về quê hương đất nước cũng như những lời dạy bảo của người.
ÁO BA LÀM ẤM QUÊ HƯƠNG
Mùa Đông lạnh cùng Ba đi mua áo
Ba tươi cười làm con cũng vui theo
Nhưng rồi lại, “Con ơi sao đắc quá!”
Số tiền này con hãy gởi về quê
Giúp người nghèo khổ, thiếu cơm những tháng Đông về
Hay giúp người thân quen, còn ngặt nghèo khó nhọc
Hay cho cháu chắc có tiền đi học
Thân Ba già ăn mặc có bao nhiêu
Nhưng lời Ba đã dạy con đủ điều
Đất nước điêu linh
Vẫn còn nhiều người dân thống khổ
Bụi bặm cuộc đời, chùi rửa đi! Lời Ba thố lộ
Ích kỷ lộng hành đâu giúp nổi quê hương!
Cái gì lợi mình hại người thì càng tang thương
Cái gì thiếu đạo đức là hại luôn dân tộc
Cái gì thiếu nhân bản là mất luôn tình nghĩa
Sống vui vẻ và thanh tao để đời không mai mỉa
Này con yêu ơi! Con hãy sống an lành
Sống vị tha và tha thứ vì đời vốn mong manh
Sống bình dị, biết yêu thương con nhé!
Lời Ba dạy như chút phước sương nhỏ bé
Mang từ bi gieo hạt đợi mong
Mùa Đông lạnh, nuôi mầm Xuân hy vọng
Hạnh phúc nào đi mua áo cùng Ba!
(From http://phebach.blogspot.com/2014/12/ao-ba-lam-am-que-huong.html)
Ba tôi đó, một người giản dị và hài hoà. Ba vốn là một con người chất phát, hiền lành, và mộc mạc.  Thuở thiếu thời, như bao đứa trẻ khác trong làng, Ba thất học khi lên lớp ba lớp bốn và bắt đầu đi Biển để giúp kinh tế trong gia đình.  Ở tuổi thiếu niên, vì lăn lộn dầm mưa dãi nắng rất sớm, nên Ba là người khỏe mạnh.  Thân hình rắn chắc, nước da ngâm, và là một người bơi lặn rất giỏi.  Ngoài ra, Ba làm lưới, làm biển thì số một.  Ba đã thành thạo tay nghề và được sự tín nhiệm của Ông Nội với các nghề lưới Đăng Cước, lưới Đăng Đen, lưới Quát, mành Chiếc, mành Ruốt, Rút Chì, và mành Tè v.v… Một con người dân dã như Ba vẫn dạy chúng tôi lẽ sống, phải đầy đủ Nhân-Lễ-Nghĩa-Trí-Tín khi còn trẻ và bây chừ thì phải sống và làm việc theo tinh thần Phật giáo.  Ba, một ngư dân bình thường, như trí tuệ của Ba như bao người Cha khác, rất thật và thực tiễn. Ba luôn nhấn mạnh rằng rằng:
“…Ích kỷ lộng hành đâu giúp nổi quê hương!
Cái gì lợi mình hại người thì càng tang thương
Cái gì thiếu đạo đức là hại luôn dân tộc
Cái gì thiếu nhân bản là mất luôn tình nghĩa…”
Có vậy mới thấy được tấm lòng cao cả của những người Cha lo lắng và yêu thương đến con cái, quê hương và cho cả tha nhân. Chúng tôi rất hân hạnh được còn Ba, còn Mẹ, chúng tôi trân quý là “Còn Cha gót đỏ như son” hay cảm thông được “Con không Cha như nhà không nóc). Nhân ngày Lễ Cha của chùa Quang Nghiêm mà Hoà thượng Thích Minh Đạt tổ chức 18 năm qua vào dịp rằm tháng 10, ngày thị tịch của Đại đệ tử đức Phật, ngài Xá Lợi Phất, con viết vài hàng về Ba để biết ơn và cảm niệm ân đức của người.
Sacramento, một ngày mưa bão.

Wednesday, November 26, 2014

OUR MOTHER'S FEET


Our parents with the humor, beauty and happiness of losing the first adult teeth!


OUR MOTHER'S FEET

Our mother's feet are pale and fragile.
What she has left is just skin and bones,
which wilt our hearts.

All of her life she
Sacrifices,
Nurtures,
Protects,
and Loves
her children and grandchildren forever.

Our mother's feet are aged—displace a color of adventure,
A sign of being weathered, wisdom, and compassion.
Looking at these nameless tendons and bones,
in our heart, we shed the tears of love.

Looking at these signs,
we realize our life is a passing dream,
We see life take its course in its immense and endless flow,
Even though we are embracing and accepting life as it is,

The rhythm of our hearts has the sound of true emptiness.

For Vietnamese, please click here.

Friday, November 7, 2014

ĐÔI CHÂN MẸ - OUR MOM'S FEET

Đôi Chân Mẹ - Our Mom's feet. Photo: BXK

ĐÔI CHÂN MẸ

Đôi chân Mẹ xanh xao gầy guộc
Còn xương da, ruột héo tim con
Cuộc đời Mẹ hy sinh thống thuộc
Mãi thương con và cháu mỏi mòn

Đôi chân Mẹ trắng ngà phiêu bạc
Màu phong sương, trí tuệ, yêu thương
Nhìn gân xương như chân cò cánh hạc
Nghe trong tim bao giọt lệ thương

Nhìn chân Mẹ, thấy nhân gian mộng mị
Thấy dòng đời trôi chảy mênh mông
Vẫn biết đó cuộc đời như thị
Sao lòng ai trầm lặng giọt hư không.

For English, please click here.

Saturday, September 13, 2014

RỔ RAU CỦA MẸ


Rổ Rau Của Mẹ

Vườn xanh mơn mởn
Rổ rau đong đầy
Thấy cả đám mây
Nụ cười thanh thản

Tuesday, July 1, 2014

NỤ CƯỜI AN LẠC

Nhẹ nhàng quét bụi trần gian - Ảnh Nguyễn Sanh Tỵ

NỤ CƯỜI AN LẠC

Con đường lớn em thong dong nhẹ bước
Mái tóc huyền lặng lẽ bỏ lại sau
Bồ Đề Tâm vun trồng vớt niềm đau
Đường hỷ lạc ai ung dung đang đến


California Poppy: Lối xưa tích cũ - Ảnh Nguyễn Sanh Tỵ

Thursday, June 12, 2014

TA DÌU NHAU TRONG ĐỜI

Sharing - Photo- Kiet Bach

TA DÌU NHAU TRONG ĐỜI

Bao năm em bên tôi
Dòng suối chảy cuộc đời
Róc rách và diệu vợi
Tình yêu mình lên ngôi

Mười năm rồi em nhỉ?
Ta có gì với nhau?
Vui buồn hay ốm đau
Chúng ta cùng san sẻ

Mười năm rồi em nhỉ?
Đã làm gì cho nhau
Chưa làm gì cho nhau?
Trăm năm từng hơi thở.

Bên em đẹp như mơ
Cần nhau lúc thững thờ
Thương nhau khi run sợ
Hiu hắt hay tái tê

Cuộc đời dài lê thê
Từng con dốc lối về
Chân như hay tỉnh giác
Dìu nhau qua cơn mê.

Tuesday, May 27, 2014

GIỚI THIỆU - AWAKEN: Buddhism, Nature, and Life: A Vision of Poems for West and East


INTRODUCTION

Phe X. Bach is the living reflection of the Bodhisattva, in both his daily life, and in his poetry. In life, he is an unassuming man. He meets with others socially: his face eager with anticipation to interact with them, his smile encouraging to others, and his hug a warm welcome to them.
When Phe lectures or teaches, his topic is often Buddhism.  He lets others know about the basics of Buddhism, as well as the importance of leadership, and the value of a lifelong education.  Phe actively educates in his high school teaching job, as well as in his guidance of young Buddhist students, and in his lectures to adults in the community.
The poems you will discover in this book reflect the Phe I know in the world.  He bases his life on the principles of Buddhism.  He follows the example of Buddhist leaders, in his everyday experience.  He explains Buddhist principles to others, at their levels of understanding.  He writes poetry based on Buddhism, as well.  Even the proceeds of this book go toward the furtherance of Buddhist practice and education.
The poetry reflects Phe’s background in the Vietnamese culture. Many poems describe aspects of his family, and of his hometown in Vietnam. Several compare and contrast the virtues and the vices of both cultures. Phe particularly describes, with exquisite visual imagery in words, his impressions of the two cultures in which he has developed.
The poems reflect Phe’s encounters with himself within nature.  Phe lets us picture his world through his words.  We see the impermanence of floating clouds, the perfection of a dewdrop, the vision of the full moon. We see the forest, in its unsullied natural condition, and after humankind has left it less beautiful.
Phe shows us, through his poems, the worldview of the Bodhisattva: one who rejects the calm of nirvana, in order to assist other people to discover Buddhism in this world.  Phe particularly emphasizes his distaste of our societies, both East and West, as we toss garbage into our environment.  He compares that to the way in which our corporate society treats individuals as garbage, as well.  His abhorrence of this practice is evident, which goes along with his personal development of karuna, or compassion.
At the same time, Phe is not exclusive in his attitude.  To a Buddhist, he is a member of the sangha.  To a Hindu, he is a householder yogi.  To a Christian, he is a loving and compassionate individual.  To a secular humanist, he is a sensitive man.  These poems can be read by people of any religious persuasion.  Only a few poems will be incomprehensible, due to their emphasis on more advanced Buddhism.
Enjoy these poems!  They reveal in delicate, visual and tactile imagery the simple but full life of a loving and compassionate man—a man who values family, nature, community, and a desire for unity with life’s source.  By savoring these poems you, too, will appreciate your world more fully!

Helen Alexander, Sacramento, CA

GIỚI THIỆU
(tạm chuyển ngữ, Diệu Tánh)

Bạch Xuân Phẻ, là sự phản chiếu thực tiễn của trái tim Bồ Tát, được thể hiện qua nếp sống và trong thơ văn của anh. Trong xã hội, anh là một người khiêm tốn; Anh thường gặp gỡ và giao thiệp với mọi người; tấm lòng thiết tha của anh được cùng họ chuyện trò, trao đổi; nụ cười của anh là sự khuyến tấn họ; dành cho họ sự thân thiện mật thiết khi đến với nhau…
Anh thường chọn những đề tài liên quan đến Phật Giáo để giảng dạy và hướng dẫn. Anh muốn giúp họ hiểu về nền tảng căn bản của đạo Phật, bên cạnh đó, anh còn giúp mọi người hiểu về chiều hướng lãnh đạo và giá trị của sự giáo dục.  Ngoài sự năng động trong công việc rèn luyện và giáo dục học sinh ở trường trung học có kiến thức cao rộng; anh còn hướng dẫn các đoàn sinh Gia Đình Phật Tử; và giảng dạy cho cộng đồng bên ngoài…
Những khúc thơ bạn sẽ đón đọc trong tập thơ này phản ảnh qua con người của Phẻ. Anh dựa trên nguyên lý của đạo Phật để xây dựng đời sống tâm linh và đi theo con đường của các vị tiền bối và chư vị thiện tri thức Phật giáo.  Anh luôn tận tình chú giải cho mọi người hiểu về tôn chỉ của đạo Phật tùy theo trình độ của mỗi người.  Thơ anh viết cũng dựa vào khía cạnh của Phật giáo.  Và sự lợi nhuận của tập thơ này, anh đi sâu hơn nữa, đó là chút đóng góp tịnh tài để giúp mọi người, nhất là giới trẻ bước tiến xa hơn sự huân tập và hành trì trong đạo Phật…
Lối thơ của Phẻ phản ảnh qua nguồn cội của anh.  Anh diễn đạt qua nhiều khía cạnh sống của gia đình anh và quê hương thân yêu của mình.  Anh so sánh, những tương đồng và tương phản về đạo đức con người và những suy đồi truỵ lạc của hai nền văn hóa.  Anh khéo mô tả những hình ảnh rất cụ thể và rõ rệt bằng ngôn từ trong sáng; những ấn tượng của anh về hai nền văn hóa mà anh đã khai triển…
Những khúc thơ này, như là sự hạnh ngộ của tâm hồn anh cùng với thiên nhiên. Anh vẽ cho chúng ta một bức tranh để chúng ta tự mường tượng thế giới của anh qua lời thơ anh viết, như sự vô thường của những áng mây; sự hình thành của hạt sương; sức tưởng về vầng trăng toàn bích.  Chúng ta có thể hình dung rằng núi rừng vốn dĩ thiên nhiên tạo, không một vết nhơ, và sau khi loài người đến với nó, ra đi với nó, nó lại ít đẹp hơn…
Phẻ vạch cho chúng ta thấy được thế giới của Bồ Tát qua những dòng thơ của anh đơn thuần của anh, ví như các Bồ Tát đã không chịu vào Niết Bàn để có thể len lõi trong cuộc đời cứu độ chúng sanh.  Anh chẳng lấy làm thú vị; ngược lại anh nhận thấy xã hội doanh nghiệp đương thời từ Đông sang Tây có quá nhiều ô nhiễm về môi sinh; và đã làm ảnh hưởng không nhỏ đến đời sống của con người. Từ những bằng chứng ghê sợ đó, song song với sự hành trì hạnh từ bi của anh, đã đem lại sự lợi lạc cho chính anh và cho nhân loại xung quanh anh; đó là bước chân, là hạnh nguyện của Bồ tát không chịu vào Niết bàn để cứu độ chúng sanh.
Tuy nhiên, anh đã không xa rời với thế gian pháp.  Với tín đồ Phật giáo, anh là một Phật tử thuần thành; với Ấn Độ giáo, anh là người yogi tuyệt vời; với Thiên Chúa giáo, anh là một người đầy lòng nhân ái; với thế gian, anh là một người nhạy cảm, từ bi.  Cho nên, bất kỳ ai, cũng có thể hòa đồng được với những khúc thơ anh viết. Chỉ đâu đó, vài đoản thơ, anh đưa ta vào chiều sâu của Phật giáo để ca ngợi những vị lãnh đạo Phật giáo đã công phu hành trì cứu độ chúng sanh trong thế giới này.
Mời bạn đón đọc những khúc thơ đượm đầy chất vị quê hương, chút thanh nhã qua cái nhìn phóng khoáng, với tình thương và lòng nhân ái của Phẻ; một con người, hiền hòa, yêu thương nhân loại; trân quý nền tảng gia đình, đồng cảm với thiên nhiên, giúp đỡ cộng đồng, và ước mong sự đoàn kết trong cuộc đời này.  Đọc qua những khúc thơ này, bạn, cũng sẽ đồng cảm và tri ân hơn thế giới của riêng bạn….

Monday, May 12, 2014

Tâm Tình Của Một Người Con

Book cover is designed by Uyên Nguyên

THAY LỜI BẠT
Tâm Tình Của Một Người Con

Hai chúng tôi sinh ta từ hai vùng quê nghèo khổ nhất của Quận Tuy Phước, Tỉnh Bình Định, miền Trung. Phẻ lớn lên ở vùng biển, cực Đông, xã Phước Lý. Tôi sinh ra ở vùng núi, cực Tây, xã Phước Thành. Tuổi hai chúng tôi cách nhau gần 2 con giáp, lưu lạc và tình cờ gặp nhau ở xứ người. Cả hai đều có những điểm chung: theo đạo Phật, học khoa học, thích thơ văn thi phú, thích giao du với bằng hữu, và nhất là rất quan tâm đến tình hình và nên giáo dục ở quê nhà. Phẻ làm nghề giáo, cái nghề mà tôi đã chọn nhưng không theo được từ những năm còn ở Việt Nam. Tôi làm việc nghiên cứu khoa học. May mắn nhờ có nhiều cơ hội ở xứ người, cả hai được đi trọn con đường học vấn, thì giờ rảnh chúng tôi nói chuyện thơ văn. Phẻ viết rất khỏe, viết văn, làm thơ, nghị luận cả tiếng Việt, tiếng Anh. Tôi thì lười hơn, chỉ thích đọc thơ văn bằng hữu. Đấy là lý do tôi xin phép Phẻ để được viết những lời tâm tình này cho tuyển tâp Tưởng Niệm và Tri Ân, với một mục đích duy nhất: tôi muốn khen em một lời.

Tôi không khen em ở văn tài, vì trong toàn tuyển tập, không thấy bóng dáng của những câu chữ bóng bẩy, sử dụng những điển tích khó hiểu hay nói bóng gió để đánh đố người đọc. Phẻ lại càng cố gắng không viết theo đúng một thể loại nào, thích gì viết nấy, nghĩ sao viết vậy, viết như hơi thở, như bước đi, như đang tâm tình, như đang kể chuyện. Phẻ kể chuyện nhà, chuyện nước. Em quan tâm đến những người tù lương tâm, những người dân cùng khổ, những cảnh sai trái bất công, tương lai mịt mù bao trùm thế hệ trẻ quê nhà, và trong văn phong đậm chất thật thà, không trau chuốt đấy, Phẻ đã làm cho người đọc rơi nước mắt. Phẻ viết không phải để khoe, hay để che. Em bộc bạch viết như để thay cho lời nói.

Tôi cũng không khen em ở cách hư cấu câu chuyện để mua vui, vì em kể chuyện thật, câu chuyện nhà, những câu chuyện lần đầu em đưa lên trang sách cho mọi người xem: gia đình em là thế đấy, con người em là thế đấy, bạn bè em là thế đấy... tất cả là một tấm lòng giải bày thật trong sáng mà không cần đánh bóng.

Em không là nhà văn, lại không là một thi sĩ. Viết với em là kể chuyện bằng con chữ, gởi gắm những tâm tình cô đọng, trong sâu thẳm Phẻ muốn nói, nhưng không nói được bằng lời, hay ghi lại những lời nói ấy để cho người ở xa không nghe mà biết, không nhìn mà thấy, không chứng kiến mà hiểu hết, vì em không dấu điều gì.

Qua tuyển tập Tưởng Niệm và Tri Ân này, tôi muốn khen em: Em đã làm đúng bổn phận của một người con: con của đất nước, con của gia đình và con của Nhà Phật. Em đã đóng trọn vai người sĩ phu thời đại qua tâm tình và mơ ước. Bút thay cho đao kiếm, câu văn thay cho súng đạn, em kêu gọi bao dung lượng thứ, em đòi công lý bình đẳng cho mọi người. Em muốn dùng lời dạy của Phật Tổ để cảm hóa con người, con người đang đắm chìm trong bể khổ của tham, sân, si và ngụp lặn trong thế giới ta bà, hỗn mang đầy tội lỗi. Với lý tưởng thanh cao, trong sáng, Phẻ luôn tìm những giải pháp đẹp nhất cho mọi tình huống, mọi vấn đề. Vấn đề nào, khó khăn mấy, nếu ta có lòng, có tâm, có tài là đều có thể giải quyết được hết một cách tốt đẹp.

Phẻ trân qúi tình bằng hữu, những cái duyên gặp gỡ ngoài đời hay trong thơ văn. Phẻ đến với mọi người bằng tấm lòng bao dung, rộng mở. Luôn tìm tòi, khám phá để trau dồi học hỏi cho dù em đã là một thầy giáo giỏi. Em vẫn tiếp tục học cho dù việc học ở trường đã đi đến đích. Học với Phẻ không phải chỉ để biết cái mới mà học để bổ túc cho cái cũ, để nhìn thấu vào chân trời xa dù chân trời mọi ngày ta vẫn nhìn thấy. Học để nhìn người, để thấy mình rõ hơn. Học, chỉ vì Phẻ ham học, ham đọc, vì đời là ngôi trường không bao giờ đóng cữa, thế thôi!

Chân trời ấy tưởng đã khép lại khi cậu bé ham học năm 12 tuổi không được cắp sách đến trường phổ thông cơ sở địa phương. Rồi may mắn đến với gia đình, năm 15 tuổi, Phẻ cùng gia đình được đến vùng đất tự do, và con chim đã vỗ cánh đại bàng, tung bay, bay vút lên cao. Nếu năm ấy không được ra đi, không biết giờ này nơi vùng biển nghèo khó đó, người thanh niên 38 tuổi đang làm gì nhỉ? Chắc ngày qua ngày, nhìn những cánh buồm lướt sóng, những chiếc ghe máy đánh cá ngược xuôi, Phẻ có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến giảng đường đại học, những trung tâm nghiên cứu... ở bên kia bờ Thái Bình Dương, vùng đất hứa cho những người có chí, chịu khó, đem hết nổ lực, lợi dụng hết những cơ hội để đi đến đích và được thành danh. Phẻ dành hết những thành qủa đó cho gia đình, cho công ơn của Mẹ, Cha, của gia đình vợ và người đàn bà đã sát cánh bên cạnh qua bao khó nhọc để em đạt được những mơ ước đời người.

Trong tuyển tập, người đọc sẽ thấy bàng bạt trong đó là chắc lọc những tâm tình đậm sâu mà tác gỉa dành cho người thân thuộc của mình. Trong hơn 150 trang sách, mỗi trang chứa không biết bao nhiêu lời thấm đẫm tình yêu thương, ơn sâu, nghĩa nặng. Viết như gợi nhớ cho  chính mình, không cho phép mình quên, cho bằng hữu hiểu con người mình, và gởi lại cho hai đứa con trai biết về cội nguồn, người thân, quê hương và bằng  hữu. Qua những câu văn, câu thơ ta dễ dàng nhận thấy Phẻ là một người con có hiếu, một người chồng có nghĩa, một người cha có tình, và hơn hết là một công dân có trách nhiệm. Với đất nước cưu mang mình, Phẻ dành những lời tri ân cao cả và nguyện đem hết sở tài làm sở dụng để đóng góp phần mình. Với đất nước nơi sinh ra, Phẻ luôn trăn trở suy tư về hiện tại bất trắc và tương lai mờ mịt.  Phẻ đau nỗi đau của hàng triệu người Việt tha phương, ngày ngày mỏi mắt trông về trời Tây nơi có hàng triệu người dân cùng khổ, cố ngoi lên nhưng đã mất hết hy vọng ở ngày mai. Phẻ nghĩ đến những em học sinh nơi quê nhà, cũng như mình năm xưa, không được cắp sách đến trường.

Viết để trước là để Tưởng Niệm, sau là Tri Ân, và như để đánh dấu một cột mốc trong đời mình. Năm nay ông Nghè Phẻ vừa hoàn thành xong học vị cao qúi nhất, cũng là năm kỷ niệm "10 năm yêu em" với người bạn đời. Nhân dịp này, vợ chồng Anh Chị chúc Chú Em tiếp tục đi đến đích con đường đã vạch, cùng với vợ và hai con. Những lời tâm tình trên đây coi như món qùa tinh thần Anh dành tặng cho Phẻ, một người bạn, một người Em, một thân hữu và hơn hết là người đồng hương Bình Định. Trước khi ngừng ở đây anh xin được gởi tặng Em mấy câu thơ anh đã viết trong bài "Con Đường Các Anh Về"  trong cuốn bút ký "Con Đường Trước Mặt" xuất bản 20 năm về trước:

"... Đêm Huế buồn cỏ cây ngậm ngùi, thổn thức
Chiều Qui Nhơn biển gợi sóng ai về
Anh bước đi, đi lại con đường quê
Cứ đi mãi sẽ có ngày anh đến đích..."

Thân qúi,

Nguyên Lương

Horsham, PA, ngày 30 tháng 4 năm 2014

Sunday, April 27, 2014

MỘNG ĐẸP DƯỚI TRĂNG

Redeo Beach, San Francisco, CA - Photo: BXK

MỘNG ĐẸP DƯỚI TRĂNG

Vầng trăng sáng có màu đen trong đó
Có vui/buồn, tròn/khuyết, có hợp/tan
Có tỉnh/mê, ai say đắm, hững hờ
Từng hơi thở, đôi bàn chân thanh thản.

Tháng 4, 2014

Sunday, April 6, 2014

HÓA THÂN DUY-MA-CẬT

Tranh thiền - Nguyên Giác Phan Tấn Hải

HÓA THÂN DUY-MA-CẬT 
“Người qua tôi cũng đi qua
Người dừng tôi cũng qua loa tạm dừng.” 

Thiên tài* trở lại trần gian
Từ bi hoá độ muôn vàn chân nhân
Trí Bát Nhã đã bao lần
Liễu Không, thuần Giác hiện thân đầu đà
Nụ cười xoa dịu sơn hà
Thiền môn khép kín bao la nhiệm mầu
Bùi Tiên sinh mãi về sau
Cửa không 
Tĩnh
      Tịch 
             Tỉnh 
                    Đau 
Lạ thường.


*"Em về trúc thạch mốt mai
Sẽ nhìn thấy mãi thiên tài chết điên." Thơ Bùi Giáng
Trích từ: Chánh Pháp



Thursday, February 27, 2014

MẸ XẢ TÓC--TRỌN ĐỜI THƯƠNG MẸ ! - MOTHER LETTING GO OF HER HAIR -- LOVING HER FOREVER


Thơ Bạch Xuân Phẻ, Nhạc Nguyên Quang

No more clinging on... The beauty of letting go! Photo: NguyenQuang.

MẸ XẢ TÓC--TRỌN ĐỜI THƯƠNG MẸ !


Mẹ mãi sống cuộc đời như thị
Bao yêu thương tận tụy với khoan dung
Mẹ đẹp tựa tranh, thơ, ruộng, biển, muôn trùng
Cuộc đời Mẹ từ bi, tâm hoàn hảo

Nay xả tóc Mẹ xả luôn phiền não
Hạt Bồ Đề tỉnh giác niệm Nam mô
Nguyện Mẹ sống đời chúng con bớt khổ
Liễu vô thường, bến Mẹ lắm yêu thương

Ôi nhân gian mộng mị khôn lường
Con còn Mẹ dù xác thân gầy guộc
Con còn Mẹ, cõi ba ngàn thông thuộc
Xả tóc này, như xả cõi xa xăm!

For English of this poem, please click here






Wednesday, February 5, 2014

XUÂN VÀ HOA

MỪNG XUÂN GIÁP NGỌ  * Trích từ Thư Viện Hoa Sen


Xuân đã đến từ mùa thu lá rụng
Xuân đã đi khi xác pháo đầy đường
Mùa xuân nào bàng bạc ở muôn phương
Hay bãng lãng trong hư không bất tận?

Xuân ở đây là mùa xuân Di Lặc
Xuân vị tha, xuân tha thứ bao dung
Xuân từ bi, xuân hỷ xả vô cùng
Xuân thanh tịnh xuân đong đầy huyền diệu

Cánh hoa tâm mùa xuân không thể thiếu
Hoa mọc từ bùn và mọc muôn nơi
Hoa giác ngộ nở trong rừng phiền não
Thầy bảo rằng: “Sân trước một cành mai.”

Thư pháp Võ Việt Tuấn