Monday, June 29, 2020

Hãy gọi đúng tên tôi - Please Call Me By My True Names

Hãy gọi đúng tên tôi

thơ Nhất Hạnh



Hãy gọi đúng tên tôi

Đừng bảo ngày mai tôi đã ra đi
Bởi vì chính hôm nay tôi vẫn còn đang tới
Hãy ngắm tôi thoát hình trong từng phút từng giây
Làm đọt lá trên cành xuân
Làm con chim non cánh mềm chiêm chiếp
vui mừng trong tổ mới
Làm con sâu xanh trên cuống hoa hồng
Làm gân viên ngọc trắng tượng hình trong lòng đá.
Tôi còn tới để khóc để cười
Để ước mong để lo sợ
Sự xuất nhập của tôi là hơi thở
Nhịp sinh diệt của tôi cũng là tiếng đập một lần
của hàng triệu trái tim.
Tôi là con phù du thoát hình trên mặt nước
Và là con chim sơn ca mùa xuân về trên sông đón bắt phù du
Tôi là con ếch bơi trong hồ thu
Và cũng là con rắn nước trườn đi
Tìm cách nuôi thân bằng thân ếch nhái
Tôi là em bé nghèo Ouganda, bao nhiêu xương sườn đều lộ ra,
hai bàn chân bằng hai ống sậy
Tôi cũng là người chế tạo bom đạn
Để cung cấp kịp thời cho các dân tộc Á phi.
Tôi là em bé mười hai
Bị làm nhục nhảy xuống biển sâu
Tôi cũng là người hải tặc sinh ra với một trái tim
chưa biết nhìn biết cảm
Tôi là người đảng viên cao cấp, cầm quyền sinh sát trong tay
Và cũng là kẻ bị coi là có nợ máu nhân dân đang chết dần mòn
trong trại tập trung cải tạo
Nỗi vui của tôi thanh thoát như trời Xuân,
ấm áp cỏ hoa muôn lối
Niềm đau của tôi đọng thành nước mắt,
ngập về bốn đại dương sâu.
Hãy nhớ gọi đúng tên tôi
Cho tôi được nghe một lần tất cả những tiếng
tôi khóc tôi cười
Cho tôi thấy được nỗi đau và niềm vui là một
Hãy nhớ gọi đúng tên tôi
Cho tôi giật mình tỉnh thức
Và để cho cánh cửa lòng tôi để ngỏ
Cánh cửa Xót Thương.

Please Call Me By My True Names
By Thich Nhat Hanh

Don’t say that I will depart tomorrow— even today I am still arriving.

Look deeply: every second I am arriving to be a bud on a Spring branch, to be a tiny bird, with still-fragile wings, learning to sing in my new nest, to be a caterpillar in the heart of a flower, to be a jewel hiding itself in a stone.

I still arrive, in order to laugh and to cry, to fear and to hope. The rhythm of my heart is the birth and death of all that is alive.

I am a mayfly metamorphosing on the surface of the river. And I am the bird that swoops down to swallow the mayfly.

I am a frog swimming happily in the clear water of a pond. And I am the grass-snake that silently feeds itself on the frog.

I am the child in Uganda, all skin and bones, my legs as thin as bamboo sticks. And I am the arms merchant, selling deadly weapons to Uganda.

I am the twelve-year-old girl, refugee on a small boat, who throws herself into the ocean after being raped by a sea pirate.

And I am also the pirate, my heart not yet capable of seeing and loving.

I am a member of the politburo, with plenty of power in my hands. And I am the man who has to pay his “debt of blood” to my people dying slowly in a forced-labor camp.

My joy is like Spring, so warm it makes flowers bloom all over the Earth. My pain is like a river of tears, so vast it fills the four oceans.

Please call me by my true names, so I can hear all my cries and laughter at once, so I can see that my joy and pain are one.

Please call me by my true names, so I can wake up and the door of my heart could be left open, the door of compassion.

PDF of this issue

To request permission to reprint this article, either online or in print, contact the Mindfulness Bell at editor@mindfulnessbell.org.

https://www.mindfulnessbell.org/archive/2015/06/poem-please-call-me-by-my-true-names