
Không thể phủ nhận rằng sự phân hóa nội bộ của Gia Đình Phật Tử Việt Nam hiện nay, cả trong nước lẫn hải ngoại, không đơn thuần là hệ quả của khác biệt tổ chức hay cá nhân, mà là biểu hiện của một khủng hoảng lớn hơn: khủng hoảng niềm tin, khủng hoảng sứ mệnh, khủng hoảng trong việc nhận thức chiều sâu tâm linh của lý tưởng áo lam và sự nghiệp hộ pháp độ sanh. Trong bối cảnh ấy, sự đoàn kết giữa hàng ngũ Huynh trưởng không những là một phương tiện vận hành tổ chức, mà là một con đường tâm linh, một biểu hiện của đạo lực, và là điều kiện tiên quyết để Gia Đình Phật Tử tiếp tục tồn tại như một pháp khí của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất – như một cành tay vươn dài của Chánh Pháp giữa cơn giông bão của thời đại.
Chúng ta không thể đợi khi hoàn cảnh thuận lợi mới cùng nắm tay nhau. Chúng ta không thể đợi đến khi có sự chỉ đạo thống nhất từ trên xuống hay văn bản thống nhất từ dưới lên để cảm thông và vượt qua. Sự phân hóa không đến từ đâu khác hơn là từ tâm phân biệt, từ ngã chấp, từ những vọng tưởng danh vị hay sự cố chấp vào hình tướng. Nhưng đồng thời, nơi đó cũng tiềm ẩn khả năng giải thoát: vì chỉ khi nhìn thẳng vào thực tại mới có thể phát tâm rộng lớn, khởi nguyện chân thành để xây lại từ đầu, không phải bằng quyền lực, mà bằng Tâm Bồ Tát.
Từ nền tảng của Quy Chế Huynh Trưởng, chúng ta thấy rõ một bản thể tổ chức không chỉ dựa trên hành chánh, mà còn dựa trên giới thể, sự phát nguyện, và truyền thống tiếp nối của Tăng-già. Huynh trưởng không phải là người “làm chức vụ” mà là người “gánh sứ mệnh”. Sứ mệnh ấy, trong hoàn cảnh hôm nay, là làm nhịp cầu nối lại những tấm lòng đang bị chia cắt bởi danh xưng, bởi hệ phái, bởi vùng miền, bởi ngộ nhận và khổ đau.
Nhìn về một hướng không có nghĩa là phải giống nhau trong phương tiện, mô hình hay lập trường chính trị – mà là giống nhau trong hướng tâm, trong cứu cánh. Đó là hướng đi về Giáo Hội, đi về Chánh Pháp, đi về người Phật tử lý tưởng, người Huynh trưởng thọ giới Bồ Tát, lấy lợi ích của đàn em làm ánh đuốc soi đường, lấy tinh thần Lục hòa làm chất keo kết nối, lấy Bồ đề tâm làm động lực chuyển hóa.
Cần có một bước tỉnh thức toàn diện. Tỉnh thức rằng, nếu chúng ta không thể ngồi lại với nhau bằng lòng thương và hiểu, thì làm sao dạy đàn em lý tưởng hiếu hòa? Nếu chúng ta chỉ lập luận và phán xét mà không thể bao dung và cùng gánh vác, thì làm sao tổ chức này còn là chỗ quay về của tuổi trẻ? Nếu mỗi người Huynh trưởng không tự mình sống đúng với lý tưởng ban đầu khi phát nguyện, thì cả tổ chức rồi sẽ không còn là một cộng thể tu học mà chỉ là một bộ máy hoạt động hình thức, thậm chí có thể trở thành công cụ của chia rẽ, mâu thuẫn và tổn thương lẫn nhau.
Ngày hôm nay, thế giới Phật giáo đã thay đổi. Cộng đồng Phật giáo toàn cầu đang đối diện với những thử thách mới: chủ nghĩa tiêu thụ, khủng hoảng môi sinh, khủng hoảng truyền thống, đánh mất cội rễ tâm linh trong thế giới kỹ thuật số. Trong khi ấy, GHPGVNTN vẫn đang trải qua những ngày tháng đầy thử thách, như một ngọn lửa linh thiêng giữa gió táp mưa sa, vẫn gìn giữ chính tín, vẫn giữ giới không thay, vẫn là niềm tin cho những ai đang lạc lối giữa mê đồ thời đại. Và Gia Đình Phật Tử, nếu không giữ được sự đoàn kết, sẽ không thể là cột trụ hộ pháp; không thể là hậu thân của những vị Thánh tử đạo, của những vị Tăng già huyết lệ, của những huynh trưởng một thời nguyện sống chết vì ánh sáng của Từ Bi và Trí Tuệ.
Bây giờ là lúc nhìn lại. Nhìn về một hướng không phải là lời kêu gọi sáo rỗng, mà là một hành trình nội tâm. Là hành trình quay về chính mình – để biết yêu thương, để hiểu những vết thương tập thể, để tha thứ những hiểu lầm quá khứ, để mở rộng vòng tay với tất cả anh chị em – dù khác miền, khác tổ chức, khác cơ chế.
Chúng ta – những người huynh trưởng còn giữ được niềm tin – phải là người bắt đầu. Không đợi. Không biện minh. Không tránh né. Phải là người thắp lại ngọn đèn – từ ngay nơi mình – bằng chính sự tinh tấn, sự dấn thân, sự tha thiết phục vụ mà không cần được công nhận.
Tình lam là gì, nếu không phải là những trái tim chung một lý tưởng? Tình lam là gì, nếu không thể vượt qua ngôn từ, danh xưng, cấu trúc hành chánh? Tình lam là sự tiếp nối lặng lẽ của bao thế hệ cha anh – những người đã từng nắm tay nhau giữa chiến tranh, giữa trại tù, giữa hải trình vượt biển, để giữ vững một lá cờ sen trắng giữa những mùa máu lệ.
Hôm nay, trong sự phân hóa, nếu chúng ta còn biết xúc động trước tiếng gọi của đạo pháp – thì nhất định còn có thể đứng dậy, bước đi, nắm tay nhau, và nhìn về một hướng.
KẾT LUẬN
Mỗi dòng chữ trong tham luận này không phải là sự gom nhặt ngẫu nhiên của lịch sử, mà là kết tinh của một hành trình dài – hành trình mà nơi đó, những bậc Thầy tổ, tiền bối áo Lam đã đổ từng giọt tâm huyết, từng dòng trí tuệ và từng mạch đạo tình vào hai văn kiện trọng yếu: Nội Quy và Quy Chế Huynh Trưởng GĐPT Việt Nam.
Nếu Nội Quy là khung trời bao la nâng đỡ lý tưởng, thì Quy Chế Huynh Trưởng là tấm bản đồ dẫn đường cho những ai đã tự nguyện gắn đời mình vào sứ mệnh “phụng sự chúng sanh là cúng dường chư Phật.” Trong từng điều khoản, từng định nghĩa, từng quy định – không những là ngôn ngữ hành chánh khô cứng – mà ẩn hiện trong đó là cái tâm của người đi trước, là cái nhìn xa của những bậc kiến thiết, là tiếng lòng của những con người đã từng sống chết với tổ chức này như một mối duyên thiêng liêng không thể cắt lìa.
Chúng tôi – những người biên soạn – không ngoài tâm nguyện đó mà đào sâu và gạn lọc từng tầng nghĩa. Mong sao thế hệ Huynh Trưởng hôm nay không chỉ đọc, mà còn biết đọc bằng con mắt của đạo, nghe bằng trái tim biết rung động với lý tưởng, và sống bằng hành động để nối tiếp mạch nguồn.
Tổ chức Gia Đình Phật Tử Việt Nam không thể vững mạnh chỉ bằng khẩu hiệu. Tổ chức chỉ thực sự có sức sống khi từng Huynh Trưởng hiểu mình đang đứng ở đâu trong dòng chảy của Tăng Bảo, của lịch sử, và của tâm nguyện thệ nguyện của chính mình. Việc nắm bắt cốt lõi và tinh thần của Quy Chế vừa để chấp hành, vừa để hành trì, chuyển hóa và dẫn dắt người sau bằng chính tâm đạo và trí nguyện của người áo Lam chân chính.
Với niềm tri ân sâu sắc và lòng tha thiết gửi đến toàn thể Huynh Trưởng các cấp – đặc biệt là thế hệ trẻ đang tiếp nhận vai trò kế thừa – xin hãy đón nhận tiểu phẩm này như một ngọn lửa nhỏ. Dù mỏng manh trước gió nghiệp chướng và vô thường, nhưng nếu được chở che và tiếp nối, ngọn lửa ấy sẽ cháy thành ánh sáng niềm tin, sưởi ấm lại dòng máu Lam đang mong manh, và soi đường cho những bước chân đang tìm về Chánh Pháp giữa thời đại nhiễu nhương.
Nguyện đem chút công đức nhỏ nhoi này, hồi hướng lên Tam Bảo thường trụ, chư Lịch đại Tổ Sư, chư vị Sáng lập và Tiền bối hữu công; đồng thời kính dâng đến những anh chị em đang âm thầm gìn giữ ánh sáng Lam truyền trong từng sinh hoạt hằng ngày. Nguyện cho ánh sáng ấy không bao giờ lịm tắt.
Vì một thế hệ hiểu rõ bản hoài, đứng vững trong truyền thống, và tiến bước trong ánh sáng Phật Pháp.
Nam mô Hoan Hỷ Tạng Bồ Tát Ma Ha Tát
Nam mô Lịch Đại Tổ Sư Bồ Tát Ma Ha Tát
Nam mô Công Đức Lâm Bồ Tát Ma Ha Tát
Phật lịch 2569- Yuma ngày 16 tháng 8 năm 2025
Tâm-Quảng-Nhuận
The Unity of Leaders Amidst Division:
Looking Toward One Direction
It cannot be denied that the internal divisions within the Vietnamese Buddhist Youth Association today—both at home and abroad—are not merely the result of organizational or personal differences. They manifest a deeper crisis: a crisis of faith, a crisis of mission, and a crisis in grasping the profound spiritual essence of the gray robe ideal and the sacred task of protecting the Dharma and guiding sentient beings. In such a context, unity among Leaders is not only a means of organizational functioning; it is a spiritual path, an embodiment of Dharma strength, and the essential condition for the Vietnamese Buddhist Youth Association to continue existing as a Dharma instrument of the Unified Vietnamese Buddhist Sangha—an outstretched arm of the True Dharma amidst the storms of our age.
We cannot wait for favorable conditions before holding hands. We cannot wait for a uniform directive from above, or a common document from below, to begin reconciling and overcoming. Division arises from nowhere else but the discriminating mind, from ego-attachment, from the illusions of titles or attachment to form. And yet, within that very ground lies the possibility of liberation: for only by confronting reality directly can one give rise to a vast mind, arouse sincere vows, and rebuild—not through power, but through the Bodhisattva Heart.
From the foundation of the Regulations for Leaders, we see clearly that the organizational body rests not only upon administration, but upon the essence of the precepts, upon vows, and upon the living continuity of the Sangha. A Leader is not one who “holds a position,” but one who “bears a mission.” That mission, in today’s circumstances, is to build bridges to reunite hearts divided by titles, factions, regions, misunderstandings, and collective pain.
Looking toward one direction does not mean uniformity in methods, models, or political stances—it means uniformity in orientation of the heart, in ultimate goal. That direction is toward the Sangha, toward the Dharma, toward the ideal Buddhist, the Leader who has received the Bodhisattva Precepts, who takes the benefit of the younger generation as the torch to light the way, the spirit of the Six Harmonies as the cement of connection, and the Bodhi Mind as the force of transformation.
What is needed is a comprehensive awakening. An awakening that, if we cannot sit together with love and understanding, then how can we teach our juniors the ideal of harmony? If we only argue and judge without practicing forbearance and shared responsibility, how can this organization remain a refuge for youth? If each Leader does not live true to the original vow made at ordination, then the organization will cease to be a community of cultivation and become only a mechanical structure, or worse—a tool of division, conflict, and mutual injury.
Today, the Buddhist world has changed. The global Sangha faces new challenges: consumerism, ecological crisis, erosion of tradition, and the loss of spiritual roots in the digital age. Meanwhile, the Unified Vietnamese Buddhist Sangha endures through testing times—like a sacred flame amidst wind and rain—preserving right faith, holding firm to the precepts, remaining a beacon for those lost in the maze of modern delusion. And the Vietnamese Buddhist Youth Association, if it fails to safeguard unity, cannot fulfill its role as Dharma protector; cannot be the heir to the holy martyrs, to the Sangha who shed tears of blood, to the Leaders of old who once vowed life and death for the light of Compassion and Wisdom.
Now is the time to look again. To look toward one direction is not an empty slogan but an inner journey: a journey of returning to oneself—to love, to understand the collective wounds, to forgive past misunderstandings, to open arms to all brothers and sisters—regardless of region, organization, or mechanism.
We—those Leaders who still keep the flame of faith—must be the ones to begin. Without delay. Without excuse. Without avoidance. We must be the ones to rekindle the lamp—from right where we stand—through diligence, dedication, and heartfelt service, without the need for recognition.
What is Lam Spirit, if not hearts joined in one ideal? What is Lam Spirit, if it cannot transcend words, titles, and administrative structures? It is the silent continuity of generations of forebears—who once held hands in the midst of war, in prison camps, upon stormy seas—to keep aloft the white lotus flag through seasons of blood and tears.
Today, amidst division, if we can still be moved by the call of the Dharma—then surely we can still rise, walk, hold hands, and look toward one direction.
Conclusion
Every line in this work is not a random gathering of history, but the crystallization of a long journey—where Masters and forebears in the gray robe poured drops of heart’s blood, streams of wisdom, and currents of Dharma-affection into two essential charters: the Constitution and the Regulations for Leaders of the Vietnamese Buddhist Youth Association.
If the Constitution is the vast sky that upholds the ideal, then the Regulations are the map guiding those who have pledged their lives to the mission: “to serve beings is to make offerings to the Buddhas.” Within every clause, definition, and provision—there is not only dry administrative language, but the mind of our predecessors, the far-reaching vision of the architects, the heartbeat of those who once lived and died with this organization as a sacred bond that cannot be severed.
We—the compilers—share no other intent than that very vow, delving deeply and distilling each layer of meaning. We pray that the present generation of Leaders not only read, but read with the eyes of Dharma, hear with hearts attuned to the ideal, and live through action to continue the source-stream.
The Vietnamese Buddhist Youth Association cannot be strong by slogans alone. It will only truly live when every Leader understands where he or she stands within the current of the Triple Gem, of history, and of the vow made in the depths of one’s own heart. To grasp the essence and spirit of the Regulations is not only to comply, but to practice, transform, and guide the next generation by the Dharma-heart and vow-power of an authentic gray-robed Leader.
With profound gratitude and heartfelt appeal to all Leaders—especially the younger generation inheriting responsibility—please receive this humble work as a small flame. Though fragile before the winds of karma and impermanence, if cherished and passed on, this flame will burn into the light of faith, warming the Lam bloodline now waning, and illuminating the path for those seeking the Dharma amidst a troubled age.
May this little merit be dedicated to the Eternal Triple Gem, to the Lineage of Patriarchs, to the Founders and meritorious forebears; and at the same time, respectfully offered to the brothers and sisters silently preserving the Lam light in daily practice. May that light never fade.
For a generation who understands the founding vow, stands firm in tradition, and advances in the radiance of the Buddha Dharma.
Namo Treasury of Joy Bodhisattva Mahāsattva
Namo Successive Lineage Patriarchs Bodhisattva Mahāsattva
Namo Forest of Merits Bodhisattva Mahāsattva
Buddhist Era 2569 – Yuma, August 16, 2025
Tâm‑Quảng‑Nhuận
______________________
Mục Lục
Huynh Trưởng GĐPT: Lời Thưa
Leaders of the Vietnamese Buddhist Youth Association: Preface
I. Gia Đình Phật Tử Việt Nam Tại Hoa Kỳ:
Sự Hòa Hợp Của Truyền Thống, Giáo Dục
và Sứ Mệnh Phật Giáo Trong Xã Hội Đa Dạng
The Vietnamese Buddhist Youth Association in the United States:
The Harmonization of Tradition, Education,
and Buddhist Mission in a Diverse Society
II. Tinh Thần Của Người Huynh Trưởng Gia Đình Phật Tử:
Từng Bước Chân Trên Đạo Lộ Tỉnh Thức
The Spirit of a Gia Đình Phật Tử Youth Leader: Each Footstep on the Path of Awakening
III. Hướng Đi Của Người Huynh Trưởng: Từ Hồi Đầu Đến Hành Đạo
The Path of the GĐPT Youth Leader: From Turning Back to Walking the Way
IV. Sứ Mệnh Của Người Huynh Trưởng GĐPT Việt Nam
The Mission of the Gia Đình Phật Tử Việt Nam Youth Leader
V. Những Điều Kiện Căn Bản Để Trở Thành Huynh Trưởng:
Từ Danh Xưng Đến Hành Nguyện
The Fundamental Conditions for Becoming a Youth Leader: From Title to Vowed Practice
[ QUY CHẾ HUYNH TRƯỞNG GĐPT VIỆT NAM TẠI HOA KỲ
The Regulations for Youth Leaders of Gia Đình Phật Tử Vietnam in the United States ]
Chương Mở Đầu
Understanding And Living By The GĐPT Leadership Regulations
Chương I: Cấp Bậc
Leadership Ranks
Chương II: Bổn Phận – Nhiệm Vụ – Quyền Hạn
Duties – Responsibilities – Authority
Chương III: Huấn Luyện
Training
Chương IV: Quản Trị Huynh Trưởng
Management of GĐPT Leader
VI. Sự Đoàn Kết Giữa Huynh Trưởng Trong Bối Cảnh Phân Hóa: Nhìn Về Một Hướng
Unity Among Youth Leaders Amidst Division: Looking Toward a Common Direction
Kết luận
Conclusion
No comments:
Post a Comment