Showing posts with label Cát Sương. Show all posts
Showing posts with label Cát Sương. Show all posts

Tuesday, November 26, 2024

Cái gì ở trong chiếc ly (cốc) của bạn? - What's in your cup?

Mỗi ngày 1 bài thực tập

What left behind? Còn là gì? Photo: BXP

Cái gì ở trong chiếc ly (cốc) của bạn?

Bạn đang cầm một ly cà phê, và bất ngờ ai đó vấp vào bạn hoặc làm bạn bị rung tay, khiến cà phê đổ tràn ra ngoài.
Tại sao bạn lại làm đổ cà phê?

"Vì người đó va vào tôi!!!" Có lẽ đó là câu trả lời thông thường.

Thực ra, bạn làm đổ cà phê vì trong cốc của bạn có cà phê.
Nếu trong cốc có trà, bạn đã làm đổ trà.
Bất cứ thứ gì trong chiếc cốc sẽ tràn ra ngoài.

Vì vậy, khi cuộc sống làm bạn chấn động rung chuyển (và chắc chắn sẽ có lúc như vậy), bất cứ điều gì bên trong bạn sẽ lộ ra ngoài. Thật dễ dàng để "giả vờ bình thản" cho đến khi bạn bị khuấy động.

Vậy chúng ta cần tự hỏi: "Trong cốc của chúng ta có gì?"
Khi mọi thứ trở nên khó khăn, điều gì sẽ xảy ra?
Liệu đó là chánh niệm, niềm vui, lòng biết ơn, sự bình an và khiêm tốn?
Hay đó là sự giận dữ, oán trách, tâm thế nạn nhân, hoặc ý muốn từ bỏ?

Cuộc sống sẽ đưa cho bạn chiếc cốc; nhưng bạn là người quyết định cách lấp đầy nó; ở trong ly/bạn đang có gì?

Hôm nay, hãy cùng nhau thực tập làm đầy cốc của mình bằng chất liệu chánh niệm, lòng biết ơn, sự tha thứ, niềm vui, sự khẳng định tích cực, khả năng phục hồi, và sự lạc quan. Đồng thời, hãy thêm vào đó lòng từ bi, sự dịu dàng, và tình yêu thương dành cho nhau.


Cát Sương | C. Mindfulness


What's in your cup?

You're carrying a cup of coffee when someone stumbles into you or shakes your arm, causing you to spill it all over.

Why did you spill your coffee?

"Because someone bumped into me!!!" Perhaps it is the typical answer.

You spilled the coffee since your cup contained coffee.

If there was tea in the cup, you would have spilled it.

Whatever is in the cup will spill out.

and a result, when life shocks you (and it will), whatever is inside you will come out. It's simple to fake it until you become rattled.

So we need to ask ourselves, "What's in my cup?"

When things get bad, what happens?

What about mindfulness, joy, thankfulness, serenity, and humility?

Anger, resentment, victim mentality, or a desire to quit?

Life offers the cup; you decide how to fill it.

Let us work today to fill our cups with mindfulness, gratitude, forgiveness, joy, affirmations, resilience, and optimism, as well as compassion, gentleness, and love for one another.


Monday, November 25, 2024

Chuyện Bây Giờ Mới Kể 1 / A Story Just Now Told – Part 1 (English below)!

 Chuyện Bây Giờ Mới Kể 1 / A Story Just Now Told – Part 1


Nhân kỷ niệm 20 năm cưới, một ngày trọng đại trong đời, gia đình nhỏ lại quây quần bên nhau để đánh dấu cột mốc ý nghĩa này. Lần này, cả nhà quyết định đổi khẩu vị, dẫn Ông Nội đi ăn món Ý – một trải nghiệm lạ lẫm với ông, người cả đời quen thuộc với bữa cơm gia đình giản dị.
Bữa ăn bắt đầu với niềm vui rộn rã, tiếng cười nói của các thế hệ hòa quyện trong không khí ấm cúng. Đến lúc cháu nội, với nét tinh nghịch cố hữu, hỏi Ông:
“Ông Nội ăn ngon không?”
Ông chậm rãi gật đầu, khen:
“Ngon chứ! Lạ miệng mà đậm đà.”
Cả nhà vừa cười vừa gật gù, cảm thấy vui vì Ông Nội đã hài lòng. Nhưng chưa dừng lại ở đó, cháu nội đích tôn Khang, luôn thích pha trò, liền chêm vào:
“Nhưng mà Ông biết không, bữa ăn này tốn nhiều tiền lắm đó nha!” Và rồi bật mí con số.
Ông Nội bỗng đổi sắc, mặt nghiêm lại, vừa phán ngay một câu, vừa cười:
“Đồ quỹ, thức ăn dở như… ‘cỏ!’”
Cả nhà không nhịn được, ôm bụng cười đến rơi nước mắt. Ông thì vẫn điềm nhiên, như thể mọi sự đều rất bình thường. Nhưng phía sau tiếng cười ấy, là một niềm xúc động sâu sắc.
Hồi tưởng lại, cả nhà không khỏi thầm thương Ba Mẹ – cả một đời tận tụy vì con, vì cháu. Một đời hy sinh, sống giản dị, dành từng đồng từng cắc để nuôi con ăn học, chưa bao giờ nghĩ đến việc giữ lại gì cho riêng mình. Có chút tiền tiêu, Ba Mẹ cũng dành để cúng chùa, hoặc gửi về giúp đỡ quê hương. Lo cho con xong, lại tiếp tục lo cho cháu, như một vòng tròn bất tận của tình yêu thương và sự hy sinh.
Thương thay cho những Ba Mẹ Việt Nam, muôn đời chỉ biết cho đi, chẳng màng nhận lại. Câu chuyện ấy, dù nhỏ bé, lại là minh chứng sống động cho tình cảm gia đình thiêng liêng và sự vĩ đại của lòng yêu thương vô điều kiện. Mãi thương Ba Mẹ nhiều thật nhiều !
💕
A Story Just Now Told – Part 1
On the occasion of our 20th wedding anniversary, a momentous day in our lives, the small family gathered together to mark this meaningful milestone. This time, we decided to try something new and took Grandpa out for Italian food—a novel experience for him, someone who had spent his whole life enjoying simple, home-cooked family meals.
The meal began with lively joy, the laughter and chatter of generations mingling in a warm atmosphere. At one point, the mischievous grandchild, Khang, turned to Grandpa and asked:
“Grandpa, was the food good?”
Grandpa nodded slowly and praised:
“It’s good! Unusual but flavorful.”
We laughed and nodded in agreement, pleased that Grandpa enjoyed the meal. But it didn’t stop there. The playful grandchild, K always up for a joke, added:
“But Grandpa, do you know? This meal cost a lot of money!” Then revealed the total amount.
Grandpa’s expression suddenly changed. His face turned serious as he declared while laughing:
“Heavens! The food was as bad as… ‘grass!’”
The entire family burst into laughter, holding their stomachs as tears streamed down their faces. Grandpa, meanwhile, remained completely composed, as if nothing unusual had happened. Yet behind that laughter lay a deep sense of emotion.
Looking back, the family couldn’t help but feel an enduring love and gratitude for their parents—who had spent their entire lives sacrificing for their children and grandchildren. They had lived simply, saving every penny to support their children’s education, never once thinking of keeping anything for themselves. Even with a little spare money, they would donate to temples or send it back to help those in need in their homeland. After raising their children, they continued to devote themselves to their grandchildren, creating an unending cycle of love and sacrifice.
Such is the life of Vietnamese parents—forever giving, never asking for anything in return. This little story, though small, stands as a vivid testament to the sacredness of family and the greatness of unconditional love. Always love you, Mommy and Daddy !
❤️

Friday, November 17, 2017

NỖI BUỒN VẪN MÃI KHÔNG TÊN

Ảnh mượn trên facebook.

NỖI BUỒN VẪN MÃI KHÔNG TÊN
Truyện ngắn Cát Sương

Lại thêm một cái nhắn tin cá nhân (personal message), “Chú Lưu ơi… cháu gọi chú được không?”
Chắc là Lan lại có nỗi buồn Lưu thầm nghĩ. “Chuyện gì vậy cháu? Ừ được”. Cháu gọi đi. Lưu trả lời.
Lan gọi và sau khi lời chào hỏi như thường lệ. Nàng đi thẳng vào vấn đề.
"Dạ, hôm nay cháu đang buồn man mác, lang thang vào mạng và vớ trúng bài thơ cùng tâm trạng ở trang nhà Tương Tri. Bài thơ hay mà lạ, có những điều gắng liền với lịch sử lịch Việt Nam, úp úp mở mở, mà cháu chưa hiểu. Chú giải thích giùm cháu nhé, nhất là đoạn lông ngỗng đến lo âu". Rồi nàng đọc bài thơ như sau:

TÔI ĐÃ ĐÁNH MẤT NƯỚC VIỆT BUỒN ÔNG Ạ!

Tôi đi ngược từ miền Nam ra Bắc
Cuối Cửu Long leo lên ngọn sông Hồng
Muốn đi hết đất nước mình ông ạ
Rồi thả trôi cho mất xác ở biển Đông…

Có những bữa, miền trung du thưa vắng
Thấy mấy con trâu ngơ ngác ngóng mục đồng
Đêm Phó Bảng tiếng con mèo vong quốc
Gào thất thanh như bị chém ngang hông

Có những bữa bên đường đầy lông ngỗng
Phía xa xa mấy chú khách thập thò
Tôi không thể xóa đi bao vết dấu
Lịch sử rùng mình nghĩ vận nước, âu lo…

Có những bữa như bữa nay ông ạ
Dăm thằng hèn ngồi “ôn cố tri tân”
Rót nhè nhẹ như trong vùng tạm chiếm
Sau bữa nay biết còn gặp mấy lần?

Có những bữa đứng ngay đường biên ải
Nhìn tứ bề thấy nước Việt xa xăm… 
Dũng Trung KQD


Lưu ôn tồn bảo:
“Đúng là một bài thơ mang tâm trạng của những người còn rất tỉnh táo cháu ạ. Đất nước mình còn đó mà như đã mất đi từ rất lâu rồi. Có lẽ tác giả thật tinh tế khi nhìn những lông ngỗng trên đường, rồi nhớ đến tích xưa, qua câu chuyện Trọng Thủy (con trai Triệu Đà) - Mỵ Châu (con gái Thục An Dương Vương), vì tình yêu mù quáng mà để mất nước về tay bọn giặc:

"Có những bữa bên đường đầy lông ngỗng
Phía xa xa mấy chú khách thập thò
Tôi không thể xóa đi bao vết dấu
Lịch sử rùng mình nghĩ vận nước, âu lo…"

Ngày nay, có lẽ có rất nhiều người vì đồng tiền, địa vị, danh vọng, chính danh, quyền cai trị, cũng như những thất tình lục dục mà mở cửa cho giặc xâm lăng tự do vào ra mà không cần rắc lông ngỗng làm hiệu cho "mấy chú khách" vào xâm chiếm đó cháu.

Lan gật gù, oh thì ra là vậy. Giặc trong giặc ngoài. Buồn thật. Buồn. 

“Thôi cháu đi đây, nói thêm chắc cháu phải bỏ nơi xứ sở thiên đường này quá.” Lan buồn bã và cúp máy.

Lưu vẫn còn muốn nói thêm hay ít nhất là đọc 4 câu thơ cuối trong BÀI CA CÔ GÁI TRƯỜNG SƠN của nhà sư Tuệ Sỹ trong đầu năm 1980 cho Lan nghe, như là một lời tâm sự cùng đứa cháu gái có tâm hồn rất Việt mà Lưu luôn trân quý. Thế mà nó đã cúp điện thoại và Lưu vẫn tiếp tục ngâm nga bốn câu thơ trong đầu, không biết là cho chính mình hay cho đứa cháu phương xa.

“…Trường Sơn ơi bóng tùng quân ngạo nghễ
Phận sắn bìm lây lất với hoàng hôn
Quê hương ơi mấy nghìn năm máu lệ
Đôi vai gầy dâng trọn cả mùa xuân.” 
Tuệ Sỹ

Một ngày có mưa trên đất khách.
Cát Sương