ĐI
THĂM DHARAMSALA --
SỰ VI DIỆU CỦA THÁNH ĐỊA TÂM LINH
Chúng
tôi được cơ duyên trường Đại học Gautam Buddha University mời thuyết giảng với
đề tài Đem Chân Thiện Mỹ qua Hình thức Chánh Niệm đến với Giáo viên, Học sinh
và Học đường trong Hội nghị quốc tế về "Phật giáo: Các truyền thống, tư tưởng
và bất đồng" từ ngày 7-9 tháng 9 năm 2017 tại Đại học Gautam Buddha. Trong
dịp này chúng tôi có cơ duyên làm quen với một số Tăng Ni Việt Nam đang du học
tại trường Đại học này. Chúng tôi có nhã ý mời quý Thầy Cô đi thăm viếng
những thánh tích Phật Giáo nơi này, thế là sau buổi chia sẻ của mình. Chúng tôi
được thuận duyên đi thăm Dharamsala, xứ sở của người Tây Tạng tỵ nạn tại Ấn Độ
mà Ngài Dalai Lama, người đã định cư ở đây từ năm 1959 khi phải ly hương cố Quốc.
Từ ký túc xá của Đại học Gautam Buddha, Thầy Nhật Hoà thuê một chiếc xe Uber để đến
trạm xe Buýt để đi Dharamsala. Chúng tôi được hân hạnh và diễm phúc được đi
cùng với Thầy Đồng Lai, Thầy Nhật Hoá, Sư Cô Thích Nữ Phước Tuệ, Sư Cô Thích Nữ
Minh Thức và dĩ nhiên là chúng tôi rất tiếc Sư cô Thích Nữ Liên Trúc không thể
đi cùng. Chiếc xe Uber từ từ rời ký túc xá; đúng giờ cao điểm, nên bị kẹt xe
như những thành phố lớn khác trên thế giới. Tôi tưởng giao thông ở New York và
LA kinh hồn rồi, ở đây còn kinh khiếp hơn nữa vì ai nấy chen chúc dành đường
mà đi. Nó từa tựa như ở Việt Nam vậy, nhưng thay vì xe honda thì ở Ấn Độ toàn
là xe hơi và đủ loại xe cộ khác. Tới nơi thì cũng đã chạm tối, bãi xe đông người
chen chúc và dơ bẩn. Chúng tôi cũng tìm đến được chuyến xe Bus luxury theo những
tấm vé mà Thầy Nhật Hoà đã mua trên mạng để đi Dharamsala. Trên chiếc xe du lịch
cấp cao này, đa phần là khách du lịch thập phương, Đông Tây đầy đủ--có cả một cặp
tình nhân đến từ Do Thái.
Từ
New Delhi đến Dharamsala tốn khoảng 10 tiếng đồng hồ. Chúng tôi lên xe lúc 6:30
và 7:00 tối thì họ rời bến. Xa dần những đường phố đông đúc và bụi bặm của New
Delhi, vừa ra thủ phủ hoàng hôn cũng vừa tắt, nhưng khung cảnh ngoại ô thanh
bình và im ả. Đường xá ngoại thành và không gian cũng giống như ở Việt Nam, buồn
và tẻ nhạc. Thấp thoáng những quán cóc bên đường. Xe chạy tới tấp qua những
làng mạc nhỏ hẻo lánh và chúng tôi cũng thiếp dần trong giấc ngủ. Hơn 3 giờ
sau, thì chúng tôi vừa tỉnh giấc để được nghỉ ngơi và dùng cơm tối trước khi tiếp
tục. Tự nhiên trong đầu, mình mường tược là sẽ có những cái quán nhỏ như bên Việt
Nam vậy; nhưng không, đây là một nơi nghỉ thoáng mát và sang trọng. Xuống xe
thì có nhạc Ấn Độ mở to như nhạc Mễ Tây Cơ, tự nhiên cũng hết buồn ngủ luôn. Ở
đây, người ta bán quán, quà lưu niệm và thức ăn v.v... như các nước Tây
phương. Chúng tôi chọn một nhà hàng yên lặng vào ăn để vơi đi tiếng nhạc. Ở Ấn Độ, đa phần
thức ăn là những món chay thuần tuý, ít có thịt như những nơi khác. Nên rất hợp
vị, chỉ có điều là họ không có đậu hủ như ở nước ta.
Sau khi buổi cơm chay thanh tịnh và đạm bạc. Chúng tôi chơi với nhau vài trò
chơi nhỏ của Gia đình Phật tử trước khi lên xe. Đâu đó pha lẫn tiếng cười trong
điệu nhạc phấn khởi ở xứ Ấn. Hành trình 6 tiếng đồng hồ kế tiếp trong đêm khuya
nên chúng tôi cũng chập chờn trong giấc ngủ.
Trời đã sáng thì xe cũng đang trên con đèo quanh co. Nhìn xuống là thấy những hố
xấu, cảnh vậy xanh um tùm và không khí thì dễ chịu. Mới đó, mà xe cũng đã đến
thị trấn DHARAMSALA. Sau đó chúng tôi đến với nơi Ngài Đạt Lai Lạt Ma thường
trú, rất tiếc là hôm đó Ngài phải đi Âu Châu để giảng pháp. Ngồi chờ phái đoàn
Thầy đi qua là lòng cũng hoan hỷ. Nếu được vào diện kiến Ngài và được Ngài thuyết
giảng, tôi tin chắc là Ngài cũng ngắn nhủ cho mình và hàng Phật tử Việt Nam như
những lời của anh Tâm Diệu viết trong Bài Pháp Tuyệt Vời Của Đức Đạt Lai
Lạt Ma Dành Cho Phật Tử Việt Nam Trên Đỉnh Dharamsala như sau:
Khoảng 12 giờ trưa, Ngài ra trước dinh đón gặp
và tự tay trao tặng cho từng người, mỗi người một bức hình tôn trượng đức Phật
thờ tại Đại tháp Bồ Đề Đạo Tràng. Sau đó chụp hình chung lưu niệm với từng nhóm
trong đoàn do đoàn quá đông, và cuối cùng ngài nói một bài pháp ngắn khoảng năm
phút.
Sau lời chào mừng ngắn gọn với đoàn Phật tử Việt
Nam, ngài nói ngay rằng: “Đức Phật không phải là đấng tạo
hóa (Creator). Ngài là một con người bình thường, đã tu hành và đã giác ngộ
viên mãn, và đối với đạo Phật, mọi sự mọi vật đều do nhân duyên sinh khởi, do
tác động của định luật nhân quả: “Law of Cause and Effect”. Ngài nói
tiếp rằng “muốn đạt được hạnh phúc chân thật thì cần phải có một tinh thần
an lạc, và muốn có tinh thần an lạc, cần phải có tình thương và lòng từ bi
(love and compassion)[1], làm sao để chúng ta phát triển được tình thương và
lòng từ? Chỉ nghĩ đến cũng chưa đủ, chúng ta cần phải làm sao để chuyển hóa tâm
niệm và hành động của mình trong đời sống hàng ngày. Chìa khóa cho một thế giới
hòa bình, hạnh phúc và an lạc bản thân chính là phát triển tình thương và lòng
từ bi.” Ngài cũng nhắc nhở “mỗi người chúng ta đều có Phật tánh và cần nỗ
lực thực hành để trờ thành vị giác ngộ như Phật đã thành”. Ngài cũng không
quên nhắc nhở Phật tử Việt Nam“nên đọc và thực hành kinh Đại Bát Nhã (Mahà
Prajnàpàramità Sùtra), nhất là những phẩm nói về Từ Bi, Trí Tuệ, Ba La Mật
Đa (paramitas) và Tánh Không (emptiness)…”
Về với cái nôi của người Tỵ nạn Tây Tạng tại Ấn Độ, lòng mình chùn
xuống và những nói năng hay suy nghĩ mông lung bổng trở thành vô nghĩa. Thôi
thì, chúng tôi đã ngồi yên, tĩnh lặng và quán chiếu.
NGỒI
ĐÂY ĐẤT TỊNH
Ngồi
thiền trên mãnh đất thiêng
Nghe
đâu vạt nắng nghiêng nghiêng vô thường
Vai
tròn còn đọng hạt sương
Hơi
đều thở nhẹ tỏa hương ngát lòng
Để rồi, chúng tôi thấy
được rằng, mọi thứ rồi cũng sẽ qua đi. Cái còn lại là gì nhỉ? Thôi thì uống nước,
nóng lạnh tự biết vậy. Xin kính mời quý vị, đến DHARAMSALA thăm một
lần trong đời cho biết. Chúng tôi xin kết chúc bằng bài thơ này.
KHÔNG
KHÔNG – SUNYATA SUNYATA
Tưởng
rằng cõi có là không
Cõi
không là có có-không bạt ngàn
Bây
chừ sông núi rõ ràng
An
vui tự tại buộc ràng chi mô!
Kính chúc tất cả chúng ta luôn bình an trong sáu thời, ba
cõi. Xin chia sẻ một số ảnh chụp trong khuôn viên tư dinh của Đức Đạt
Lai Lạt Ma và thị trấn DHARAMSALA
Tâm Thường Định
Tham
khảo / Reference: