Bão Thổi Lên Rồi
- Viết, vì Cộng Tàu tiếm danh tiếm vị quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa.
- Viết, cất lên tiếng nói biểu tình phản kháng của người Việt Nam tại Sài Gòn, Hà Nội ở trong nước, và nhiều nơi ở ngoài nước.
- Viết, như lời hịch, báo cho Tàu Cộng, hoặc bất cứ ai mang mộng xâm lăng.
Bão thổi lên rồi
Này thanh niên, sinh viên, học sinh
Bão thổi lên rồi
Này dân tộc Việt Nam hùng anh
Giòng giống Lạc Hồng
Năm ngàn năm Văn Hiến
Rợp bóng cờ bay
Hồn thiêng khói quyện
Non nước Việt Nam
Vùng biển, vùng trời
Thung lũng, đồng sâu, rừng thẳm, núi đồi
Tấc đất chất chồng máu xương lịch sử
Từ Quảng Ninh, ngược lên Việt Bắc
Từ Bản Giốc, thẳng tắp xuôi Nam
Từ Trường Sơn ra tới Biển Đông
Gĩn giữ muôn đời, là sông là núi
Bão thổi lên rồi
Này thanh niên, sinh viên, học sinh
Bão thổi lên rồi
Này con dân tổ quốc Việt Nam
Ta bảo vệ Trường Sa
Ta bảo vệ Hoàng Sa
Dưới đất, trên không, hải đảo, sơn hà
Là xương là máu, bao thế hệ Ông Cha
Không một thế lực nào mạo xưng cưỡng chiếm
Ai bá quyền xâm thực
Ta nhất tề phản kháng
Ai ngang tàn hống hách
Ta đánh đuổi không tha
Ai tôn trọng chủ quyền
Ta giao kết thái hòa
Đó là tiếng hịch muôn đời
Không bao giờ thay đổi
Bão thổi lên rồi
Này thanh niên, sinh viên, học sinh
Bão thổi lên rồi
Này con dân tổ quốc Việt Nam
Bất khuất, kiên cường, son sắt, đan thanh
Tiếp nối huy hoàng trang sử hùng anh
Giòng giống Lạc Hồng, non nước ngàn năm
Ngạo nghễ, ngẩng đầu, dõng dạc, tiến lên
Không phản bội ông cha
Không bao giờ khuất phục
Chết, chết vinh, không bao giờ sống nhục
Khí, khí hùng, không nhắm mắt, khoanh tay
Từ ngàn xưa đến mãi hôm nay
Từ hôm nay đến mãi ngàn sau
Giòng giống Lạc Hồng
Đất nước Vua Hùng
Không thuở nào phai.
Tháng 12 – 2007
Giang Mặc Tử
Mâm Cỗ Cuối Năm
Trời Mê-Linh một chiều chiêng-trống giục,
Cùng ba-quân tuốt kiếm lên đường. (1)
Tội chiến-sĩ dặm đường xa khổ-cực,
Mẹ hiền-từ dâng bánh ngọt yêu-thương. (2)
Thân làm tướng một đi không trở lại,
Mượn giòng sông khi gãy cánh Lạc-Hồng. (3)
Đọt nắng úa chiều hôm rơi cuối bãi,
Mẹ ngậm-ngùi trăm bánh thả trôi sông. (4)
Rừng huyền-sử thần về trong giấc mộng,
Mùa Xuân tươi hoa đạo nở trên ngàn,
Cung-điện ngọc: Gã nghèo vui cuộc sống,
Bánh vuông tròn theo vận nước gian-nan. (5)
Đây rượu nóng ta kính Người một chén,
Đường chiến-chinh ngàn dặm vó-câu buồn.
Mai trở lại máu hồng vương lưỡi kiếm,
Sông-núi mừng Người đi giữ quê-hương.
Nhớ một thưở Hùm Thiêng trong tử ngục,
Xót-xa đau vang tiếng rống gọi rừng,
Con dao nhọn xóa tan đời ngang-dọc,
Lệ Mẹ buồn rơi ướt đẫm bánh chưng. (6)
Giữa trời đất lập đàn chay cứu khổ,
Làm thiền sư gõ mõ động đêm trường.
Đây bánh, rượu, yên, cương, và kiếm cổ,
Ta cúng người không để nhục quê-hương.
Dã-Tràng Biển Đông
1,2. Hai Bà Trưng
3. Một bà lão dâng bánh trái cho lính của hai Bà
4. Huyền-thoại sự-tích bánh trôi. Bà lão bỏ bánh vào giòng sông Hát sau khi hai Bà trầm mình
5. Huyền-thoại sự-tích bánh dầy, bánh chưng
6. Trần Văn Thái tự-vẫn sau khi thấy con dao nhỏ được giấu kín chung với bánh chưng mà mẹ gởi cho ông. Hiểu ý mẹ không muốn con bị chết vì tay địch nên ông đã tự kết liễu đời mình.