Showing posts with label Tạp ghi. Show all posts
Showing posts with label Tạp ghi. Show all posts

Friday, July 27, 2018

QUÝ HỮU SẼ NGHĨ GÌ, LÀM GÌ NẾU KHI CHỈ CÒN TRĂM NGÀY ĐỂ SỐNG ?!

QUÝ HỮU SẼ NGHĨ GÌ, LÀM GÌ


NẾU KHI CHỈ CÒN TRĂM NGÀY ĐỂ SỐNG ?!
Photo: Anh Bán
Hôm nay, chúng tôi hẹn nhau đi ăn cơm chay vì đang là ngày 14 Âm lịch. Nhưng cuối cùng, chúng tôi không vào các nhà hàng bán đồ chay trong vùng hay đi đâu xa mà cùng mang đồ ăn, trái cây đến thăm một người anh em huynh trưởng Gia đình Phật tử Việt Nam tại Hoa Kỳ đang lâm trọng bệnh: Huynh trưởng Quảng Quý Huỳnh Kim Lân (HKL). Tôi và anh Bạch Xuân Khỏe đến thăm anh Quảng Quý Huỳnh Kim Lân khi nghe tin bệnh tình anh đã đến giai đoạn cuối, khó lòng qua khỏi.
Trời Sacramento đang nóng 110°F (43°C) và chúng tôi đến đây lúc 2:00 giờ chiều là giờ nóng cao điểm nhất trong ngày.
Không sao! Ngoài trời có thể mát mẻ nhưng nếu có những ưu tư, buồn phiền, phẫn nộ bên trong thì sẽ làm cho người ta nóng lên. Ngược lại, nếu có những niềm vui tươi mát phát khởi tự trong lòng thì nội nhiệt sẽ đi từ trong ra ngoài mà làm cho con người nhẹ nhàng, mát mẻ. Tôi mỉm cười với chính mình khi liên tưởng đến “nội nhiệt” của các nhà sư Tây Tạng thiền định suốt cả mùa đông trong núi tuyết với tấm cà sa mỏng manh.
Anh Huỳnh Kim Lân đón chúng tôi bằng nụ cười thoải mái, thân thương và tự nhiên. Khi bắt tay và nhìn thẳng khuôn mặt anh, tôi hơi chững lại vì trước khi vào đây, tôi cứ hình dung là sẽ gặp một người bệnh ốm yếu, xanh xao. Nhưng thực tế thì ngược lại, anh Lân vẫn hồng hào với khuôn mặt khá đầy đặn và những nét ưu tư không in dấu ở đâu cả; nhất là với phong thái tự nhiên và thoải mái của anh.
Anh Lân cho biết rằng, cách đây hai tháng, bác sĩ đã xét nghiệm và kết luận là anh bị ung thư phổi giai đoạn cuối với thời gian trước mắt chỉ còn sống được sáu tháng. Nghĩa là tính từ hôm nay. anh chỉ còn lại bốn tháng trên cõi đời này nếu căn cứ vào những xét nghiệm và kết luận của y khoa hiện đại.
Chỉ còn hơn một trăm ngày để sống, bạn sẽ làm gì và ưu tư như thế nào? Đó có lẽ là câu hỏi thông thường nhất trong những trường hợp giới hạn cuộc sống chỉ còn tính theo ngày, theo tháng tương tự.
Thay cho những lời an ủi và thăm hỏi thường tình đối với một người mắc bệnh nan y, chúng tôi đã biến cuộc gặp gỡ thành một cuộc chuyện trò đầy thú vị. Anh Lân đã gợi ý rằng, trường hợp và tình trạng sức khỏe, bệnh tật tuy là riêng tư của anh, nhưng cũng có thể thông tin ra ngoài rộng rãi hơn như một “trường hợp tham khảo” (Case Study) trong các chuyên ngành xã hội, tâm lý, triết học và giáo dục; đặc biệt là cũng nên chia sẻ với anh chị em thuộc hệ thống Gia đình Phật tử Việt Nam trong cũng như ngoài nước. Chúng tôi cũng rất đồng ý với anh HKL rằng, trường hợp cá nhân của anh, nếu không câu chấp thường tình thì cũng có thể thông tin tương đối rộng rãi, thẳng thắn và trình bày công khai như một lời nhắn gởi lại cho đàn em. Hơn thế nữa, vì anh là một huynh trưởng Gia đình Phật tử kỳ cựu tại Việt Nam và Hoa Kỳ nên hiện đang có nhiều anh chị em huynh trưởng và đoàn sinh GĐPT trong cũng như ngoài nước đang chờ đợi tin anh.
Mở đầu câu chuyện, chúng tôi đã nêu ra một câu hỏi rất thông thường đối với người gặp cảnh ngộ như anh, rằng là: Anh có cảm thấy sợ hãi không khi khám nghiệm y khoa cho biết là anh chỉ còn một thời gian ngắn nữa để sống. Anh trả lời thản nhiên là anh không có một cảm giác sợ hãi nào cả. Đồng thời, anh cũng bày tỏ niềm tin xuất phát từ nguồn Tâm thâm sâu của anh rằng, anh có thể còn hay mất với sắc thân tứ đại này; nhưng anh chỉ coi việc ra đời và qua đời đơn giản và nhẹ nhàng như việc thay áo mới theo nẻo đi về của lý Duyên Khởi: Duyên hợp, duyên tan, duyên tàn, duyên tận... như bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông; như mọi sự trên đời đều đang đi trên đường Thành, Trụ, Hoại, Diệt; như mọi sinh vật đều theo một dòng trôi Sinh, Lão, Bệnh, Tử.
Hiện tại, anh vẫn dốc tâm cầu nguyện Hồng Ân Tam Bảo và lắng lòng thu nhiễm năng lượng lành của phép Phật nhiệm mầu và chư tôn, tứ chúng. Anh tập trung vào trì tụng Đức Phật A Di Đà và tựa hết nguồn tâm vào thế giới Cực Lạc trong những ngày còn lại của đời mình.
Là một huynh trưởng Gia đình Phật tử Việt Nam kỳ cựu 70 tuổi, anh HKL đã dấn thân vào sinh hoạt với tuổi trẻ và Đạo Phật Việt Nam từ ngày còn bé. Anh cũng là người thọ bồ tát giới đã trên 30 năm. Nhưng anh đã tâm sự một điều làm chúng tôi lắng lòng theo dõi và suy gẫm khi anh cho rằng, suốt bao nhiêu năm làm người Phật tử, anh chỉ là người học Phật, tụng niệm kinh kệ, sinh hoạt lễ nghi và hoạt động thanh niên chứ chưa bao giờ là người biết TU theo con đường Phật giáo cả. Anh cho rằng, TU phải đồng nghĩa với HÀNH. Nghĩa là những gì thuộc về lý thuyết cần phải được thể hiện cụ thể trong hành động và cuộc sống. Tu đạo là sống đạo và hành đạo chứ không phải chỉ chấp tay, cúi đầu theo đạo và thờ đạo một cách thụ động. Tinh túy của đạo Phật là cứu khổ mang vui cho chúng sinh. Theo đạo Phật không phải là để làm học giả hay diễn giả mà phải làm một hành giả. Hành giả là người hiểu đạo, sống đạo để đem đạo vào đời. Hành giả không thể là người học thuộc lòng những tạng kinh điển, nói toàn những chuyện xa xôi lý thuyết trên mây mà quên đi sự đau khổ của trần gian đang có mặt thường xuyên trong ta và quanh ta. Bởi vì nếu không có đau khổ thì Phật giáo không có lý do ra đời để làm một tôn giáo cứu khổ.
Nói tóm lại, khi con người đã sống qua 70 năm cuộc đời thì nếu còn lại chừng một trăm ngày để sống, người ta sẽ nghĩ đến một cái gì diệu dụng nhất có thể đạt được trong một khoảng thời gian ngắn nhất và quý báu nhất.
Anh Huỳnh Kim Lân cứ nhắc đi, nhắc lại một điều mà anh lấy làm tiếc là suốt trong 70 năm qua chưa làm được là thực hành đạo Phật. Đạo Phật là đạo để thực hành và tu học giúp chuyển biến con người từ thấp đến cao, từ xấu đến tốt, từ bất thiện đến hoàn hiện chứ đạo Phật không phải là một phương tiện để bị rơi vào lý thuyết rườm rà, cao xa hay những lễ nghi phiền toái mà thật sự không giúp cho con người thoát khỏi những hệ lụy đầy đau khổ giữa đời thường.
Chúng tôi hỏi anh HKL về cách tu học cụ thể hơn trong thời gian quá ngắn còn lại anh có thể xếp ưu tiên những việc gì cần phải làm trước nhất và lần lượt sau đó. Theo anh thì việc đầu tiên là phải sám hối. Sám hối để tự soi sáng chính mình với một tâm hồn trong ngần tươi mát dâng lên đức Phật. Sau đó mới nói đến sự Chí Thành cầu nguyện để cầu xin năng lượng lành của chư Phật, tôn nghinh hùng lực của Tây phương giáo chủ A Di Đà để trong phút lâm chung còn giữ được nhất tâm bất loạn mà kinh văn đã diễn tả: “Trong khoảng một niệm, sinh về Cực Lạc, sen nở thấy Phật, liền nghe Phật thừa, chóng mở Phật tuệ...”
Thời gian tương đối của đời thường không phải là thước đo mức độ ngắn dài của quá trình tu học và giác ngộ trong đạo Phật. Tuy chỉ có 6 năm khổ hạnh công phu như một sự nếm trải đâu là phương tiện thiện xảo để tu hành và 49 ngày thiền định dưới cội bồ đề trong rừng già cô tịch, nhưng Đức Phật đã để lại dấu ấn “sát na nghìn trùng” của dòng sống 80 năm giữa cõi Ta Bà và đã huân tập công phu qua hằng hà vô số kiếp.
Người ta thường nghĩ cuộc sống là tình cờ hay có một sự xếp đặt vô hình nào đó. Người xưa tin tưởng rằng: “Nhất ấm nhất trác, giai do tiền định”, nghĩa là một miếng ăn, một cái uống thảy đều do sự sắp xếp trước cả.
Người theo đạo Thiên Chúa thì tin rằng, “Một sợi tóc trên đầu rụng xuống cũng do thánh ý của Đức Chúa Cha.” Nhưng với quan điểm Phật giáo thì mọi sự diễn ra đều do duyên nghiệp trùng trùng biến hiện, tương tác lên nhau mà sinh diệt không ngừng; tuyệt nhiên không có một nguyên nhân khởi đầu nào đơn lẻ, duy nhất mà sinh ra cả.
Dẫu niềm tin có đơn giản hay phức tạp đến mức độ nào, kể cả vô thần… thì cũng gặp nhau ở một điểm chung là hình ảnh khởi đầu khi sinh ra và sự kết thúc khi chết. Dẫu cho sau cái chết còn có sự sống đời đời; hay kiếp sống luân hồi xoay vần không bao giờ ngưng nghỉ thì tất cả cũng đều nhận ra một sự hiện hữu trước mắt, trực tiếp, nắm bắt được mà không cần thông qua tưởng tượng hay lý luận của đời người: Đó là cái chết.
Bởi vậy, khi đối diện với cái chết trong tầm tay thì phản ứng tâm lý, tình cảm, lý trí của mỗi người một khác nhau. Chúng tôi ngồi bên cạnh anh HKL - Người mà theo lời bác sĩ thì chỉ còn hơn 100 ngày nữa để sống - với niềm cảm xúc miên man và những câu hỏi thầm lặng... Nhưng “đoạn trường ai có qua cầu mới hay” nên thật khó mà có thể hiểu được hay đồng cảm được để phân tích chia sẻ với anh và với chính mình lúc này. Khái niệm vô thường trong Phật giáo là một nguyên tắc khách quan tuyệt đối. Nghĩa là không có gì thường hằng, tồn tại vĩnh cửu cả. Bởi vậy, bí quyết “an tâm” là biết lấy cái vô thường làm cái thường trong cuộc sống. Người trẻ tuổi nhất trong nhóm bốn người anh em chúng tôi hôm nay là anh Bạch Xuân Khỏe. Anh nhắc cái Vô Thường mới chính là cái Thường khi nói rằng: “Con là người nhỏ tuổi nhất nhưng biết đâu con lại là người ra đi trước nhất. Nếu việc đó xảy ra ngay bây giờ, trong vòng ít phút nữa, hay một thời gian sau... thì chúng ta vẫn phải xem chuyện đó là Thường và đó là biết đem cái Vô Thường để làm cái Thường vậy”.
Anh Huỳnh Kim Lân mỉm cười nhẹ nhàng khi nghe người trẻ tuổi nhất đám nói như vậy. Chắc bao lâu nay anh cũng nhìn mọi sự như Khỏe nên cho đến phút này anh vẫn an nhiên tự tại đến như vậy phải không anh Lân?
Chúng tôi còn đi xa hơn về những vấn đề nóng bỏng và cập nhật của đạo pháp, dân tộc và tuổi trẻ mà trọng tâm là GĐPT. Và ước vọng tha thiết của người có khả năng ra đi sớm nhất là sự hợp nhất của GĐPT và sự thống nhất của Phật giáo Việt Nam hải ngoại. Chúng tôi nói nhiều đến một khái niệm cũ trong một hoàn cảnh mới, đó là truyền thống “bất khả phân” trong một xã hội đa nguyên tự do phương Tây với biểu tượng Salad Bowl (Dĩa Xà Lách). Trong đó sự kết hợp và hóa giải đặt trên căn bản “đa nguyên, đa lưu chi” – nhiều nguồn, nhiều nhánh, nhiều cành – nhưng tất cả đều có vai trò quan trọng độc lập và nếu thiếu đi một thì sẽ làm cho giá trị của tổng thể bị mất đi: Một nhúm gia vị, một trái ớt, hạt tiêu, củ hành, rau cải… đều quan trọng và cần thiết trong sự phối hợp nhịp nhàng và khéo léo để tạo nên một dĩa xà lách ngon mà mọi người đều ưa chuộng…
Cuộc “tâm đạo đàm” kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ nhưng với anh Huỳnh Kim Lân cũng như các anh em có mặt đều tươi vui và phấn chấn. Hình ảnh “tăng già hòa hợp, tứ chúng đồng tu, tuổi trẻ vươn lên” đã biến sự ám ảnh mù mịt của cái chết thành niềm cảm khái tươi vui của sự sống hiện tiền. Phép lạ của hướng thiện và hành thiện. Có dịp sẽ xin trở lại đi vào chi tiết những lời chí thành của tiếng chim đang đi vào vĩnh cửu.

Sacramento, giữa Mùa An Cư 2018
           Trần Kiêm Đoàn

Tuesday, May 29, 2018

40 Năm Qua - 40 Năm Tới

Đại Lễ Phật Đản, PL 2642. Photo - Kiêm Nguyễn

40 Năm Qua - 40 Năm Tới
"Tạnh mưa, ta ngó lên trời
Hỏi đôi cánh nát ai người vá khâu." Toại Khanh

40 năm cũng có thể nói là hơn nữa kiếp người, sự hiện hữu của Gia đình Phật tử Kim Quang cũng vừa tròn 40 năm. 

Cái tuổi Tứ Thập Nhi Bất Hoặc rồi, còn gì. Cái tuổi mà có thể phân tích và thấu hiểu mọi lý sự trong thiên-hạ, mọi lẽ đúng-sai, có-không, còn-mất v.v… Mừng cho Đơn vị GĐPT Kim Quang, mừng cho Tổ chức Áo Lam nói riêng và mừng cho Phật giáo Việt Nam tại Hoa Kỳ nói chung.

GĐPT Kim Quang, Sacramento, CA là một trong 3 đơn vị đầu tiên tại bang California Hoa Kỳ, chỉ sau, GĐPT Long Hoa, Chùa Việt Nam, Los Angeles, CA, GĐPT Cựu Kim Sơn, Chùa Từ Quang, Francisco, CA.  Riêng tại Hoa Kỳ, có thể nói GĐPT Kim Quang là một trong 5 đơn vị đầu tiên ở xứ sở Tự do này. Sự đóng góp của đơn vị Kim Quang cho tổ chức Gia đình Phật tử Việt Nam tại Hoa Kỳ và cho Cộng đồng Phật giáo tại miền Bắc California không lớn, như cũng có thể gọi là như thị.

Đơn vị Kim Quang đã qua 4 thời Gia trưởng: Bác gia trưởng đầu tiên - Bác Huỳnh Ngọc Cấm (1978-1982). Bác Gia trưởng thứ 2 - Bác Trần Văn Điều (1981-1983), Bác Gia trưởng thứ 3 - Diệu Lan - Lâm Ngọc Liên (1985-1997) và Bác Gia trưởng thứ 4 - Nguyên Chiếu - Nguyễn Thanh Minh (2000 - hiện tại) và 11 đời Liên Đoàn Trưởng.

1.     Liên Đoàn trưởng đầu tiên - Quảng Thành Đoàn Thanh Nam (1978-1983).

2.     Liên Đoàn trưởng thứ 2 - Nguyên Phú - Nguyễn Sanh Tỵ (1983-1984).
3.     Liên Đoàn trưởng thứ 3 - Nguyên Nhơn - Ngô Thị Thu (1984-1985 & 1986-1987).
4.     Liên Đoàn trưởng thứ 4 - Diệu Thiện - Nguyễn Xuân Mộng Liên (1987-1990). Chị Mộng Liên (Sư Cô Thoại Nghiêm) xuất gia vào năm 1992 với Sư Ông Làng Mai.
5.     Liên Đoàn trưởng thứ 5 - Quảng Quý - Huỳnh Kim Lân (1990-1998)
6.     Liên Đoàn trưởng thứ 6 - Nhật Liên Dũng - Lê Minh Dũng (1998-2004)
7.      Liên Đoàn trưởng thứ 7 - Nguyên Cần - Nguyễn Đình Tiến (2004-2006)
8.      Liên Đoàn trưởng thứ 8 - Tâm Thường Định - Bạch Xuân Khoẻ (2006-2008)
9.      Liên Đoàn trưởng thứ 9 - Nguyệt Kim Tường - Thạch Ngọc Bích Vân (2008-2012)
10.   Liên Đoàn trưởng thứ 10 - Nhật Quang Khánh - Lê Minh Khánh (2012-2016)
11.   Liên Đoàn trưởng thứ 11 - Quảng Mỹ - Võ Thị Thuý Thương (2016 - hiện tại)


 Ngoài ra, không biết bao nhiêu ngàn huynh trưởng và đoàn sinh khác đã đến và đi trong 4 thập niên qua. Trong 40 năm qua thăng trầm đó, cũng đã có nhiều Thầy Cô cố vấn giáo hạnh, hướng dẫn Phật pháp, dìu dắt và nâng đỡ. Quý Thầy Cô này đều có những ảnh hưởng lớn cho hàng huynh trưởng Kim Quang mà chúng tôi còn nhớ theo thứ tự thời gian, đó là.

1. Hòa thượng Thích Tịnh Từ
2. Cố Hòa thượng Thích Thiện Tường
3. Cố Hòa Thượng Thích Thiện Trì
4. Ni Sư Thích Nữ Tịnh Thường
5. Hòa thượng Thích Phước Hạnh
6. Thượng tọa Thích Thiện Duyên
7. Thượng tọa Thích Phước Hiền
8. Thượng tọa Thích Thiện Quang
9. Hòa thượng Thích Minh Đạt
10. Thượng tọa Thích Thiện Nhơn
11. Thượng tọa Thích Thiện Long
12. Ni Sư Thích Nữ Thuần Chánh
13. Ni Sư Thích Nữ Thuần Bạch
14. Ni Sư Thích Nữ Thuần Tuệ
15. Ni Sư Thích Nữ Tịnh Nghĩa.

Ngoài ra còn có cố Hòa thượng Thích Hạnh Tuấn, Thầy Thích Từ Lực, Thích Thông Đạt, Thích Đạo Quảng, Thích Đạo Chí, Thích Tín Chánh, Thích Đạt Tiến, Thích Huyền Thiện, Thích Trúc Thái Tâm, Sư Cô Thích Nữ Hiền Hỷ, v.v… Dù không có dạy huynh trưởng và đoàn sinh Kim Quang trực tiếp, nhưng qua sự tiếp xúc và thân giáo của mỗi vị là những bài học tiêu biểu cho hàng huynh trưởng và đoàn sinh Kim Quang.

Trong suốt 40 năm qua, đã biết bao nhiêu người đến và đi cũng không ngoài mục đích làm cho GĐPT Kim Quang nói riêng và tổ chức Áo Lam nói chung cũng đã ‘vá khâu’, và dựng xây cho ngày thêm vững mạnh, phát triển và hòa nhập vào xã hội mới. Chúng tôi tin chắc rằng 40 năm sau, GĐPT cũng sẽ hội nhập vào dòng chính nếu chúng ta uyển chuyển thay đổi. Vậy, xin hãy tiếp tục cùng nhau hơn nữa trong 40 năm tới.

XIN HÃY CÙNG NHAU! 

Đôi mắt ai cay cay
Chưa bao giờ buồn thế

Và những đều có thể
Ta nói không nên lời

Giữa những nỗi chơi vơi
Tìm về trong cõi vắng
Khi tâm ta tĩnh lặng
Sẽ nhận thấy chính mình

Có những buổi bình minh
Chim líu lo ca hát
Giữa cách đồng Bát ngát

Bao nguồn xanh nhiệm mầu

Ở tận cùng khổ đau
Cũng có mầm hạnh phúc
Người như sông có khúc
Thấy dòng chảy nhân sinh
 

Đời sống bao nghĩa tình
Có gì đâu còn mất?
Giữa cõi đời tất bật
Bi-Trí-Dũng đồng hành!


Cuộc sống quá mong manh
Tấm lòng ta dâng hết
"Và nếu mai ta chết
Nụ cười mỉm trên môi!" *

Hôm nay làm báo, chúng tôi xin mạn phép nhắc lại như lời Tri ân và biết ơn chân thành. Biết là dùng ngôn ngữ nào cũng không thể diễn đạt được hết ý vừa; thôi thì, chúng tôi chỉ ngồi đây yên lặng và nhớ tưởng về quý Thầy Cô và tất cả quý vị. Ngồi yên, lắng nghe dòng thác và dòng nhạc đang quyện lẫn vào nhau.  Cầu mong 40 năm sau, dòng chảy của Kim Quang vẫn tiếp tục không ngừng, trong đạo cũng như ngoài đời.  Và trong mỗi chúng ta cũng đều thấy được mình là dòng thác tiếp nối nhiệm mầu, phải chăng chỉ khi…
"Nhiều đêm thấy ta là thác đổ
Tỉnh ra có khi còn nghe." Trịnh Công Sơn

Viết tại công ty 2BS – văn phòng làm báo của GĐPT Kim Quang
Tâm Thường Định

* Ý thơ Hoà thượng Thích Minh Đạt