Showing posts with label Mẹ. Show all posts
Showing posts with label Mẹ. Show all posts

Saturday, December 16, 2017

TÌNH MẸ - MATERNAL LOVE




TÌNH MẸ

Mây trắng bềnh bồng
An nhiên thanh thản

Tình Mẹ mênh mông!

MATERNAL LOVE

Like a white cloud
Absolutely serene and free
Mother's love--immensely!

Sunday, August 13, 2017

Ruộng Mẹ - The Mother's Field

Ruộng - Photo: BXK

Ruộng Mẹ

Nhìn ruộng đồng
Nhớ về Mẹ
Cõi sắc không!

The Mother's Field


Looking at the rice field
Remembering our beloved Mother

The realm of formed and formless.

Friday, July 28, 2017

NHÌN TRĂNG RẰM NHỚ MẸ


NHÌN TRĂNG RẰM NHỚ MẸ

Trăng thanh yên tĩnh núi đồi
Nhớ Mẹ nhớ cả mồ hôi của Người
Vu Lan tháng Bảy khóc cười
Mẹ cười con khóc oe oe chào đời
Con khôn lớn vẫn vui tươi
Đến khi Mẹ mất chơi vơi cõi lòng
Mẹ hiền bao cõi tâm trong
Tình thương biển cả mênh mông đất trời
Con đi giữa chốn mù khơi
Mẹ là bến giác suốt đời của con
Mẹ thương! thương Mẹ sắt son
Tình sâu nghĩa nặng chúng con đáp đền
Chúng con có thể bấp bênh
Thương yêu Cha Mẹ vững bền vô biên
Mẹ cười trên đóa hồng liên
Con cười giữa chốn triền miên não phiền.
Di Đà là chốn đoàn viên 
Thong dong tự tại hai miền sắc không!

Wednesday, July 12, 2017

Nhật ký Giáo dưỡng: NHỚ BÁC, NHỚ CHÙA XƯA, NHỚ MẸ!

Thư Pháp: Võ Việt Tuấn

Nhật ký Giáo dưỡng: 
NHỚ BÁC, NHỚ CHÙA XƯA, NHỚ MẸ!

* Yết đế, yết đế. Ba la yết đế, Ba la tăng yết đế. Bồ đề Tát bà ha
            Gate gate. Pàragate, Pàrasaṃgate. Bodhi svàhà
            Gone, gone. Gone beyond, gone far beyond. Awaken, Rejoice.



Ngày 18 tháng 6, 2017, anh bạn già, bác sỹ Trần Quang Sơn, nhắn tin: “Khoẻ ơi, Bác Lộc mới ra đi sáng nay rồi. Buồn quá.” Không buồn sao được, chúng tôi giữ bình tĩnh, thở sâu và niệm danh hiệu Phật A Di Đà để nguyện cầu cho Bác Trần Phú Lộc, người mà chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm thuở ban đầu khi còn sinh hoạt tại GĐPT Linh Quang tại Chùa Linh Quang, Lincoln, Nebraska. Anh Sơn và tôi là những người mới định cư ở Hoa Kỳ vào đầu thập niên 1990’s. Gia đình hai chúng tôi bắt đầu từ bàn tay trắng, làm lại từ đầu như bao gia đình Việt Nam tỵ nạn hoặc di cư khác. Anh Sơn thành nhân và thành danh, sau khi đi học ra bằng Bác sỹ và làm thực tập chuyên khoa thận tại trường Đại học Tulane ở New Orleans, LA, và Đại học UCSF tại Cựu Kim Sơn, anh trở về lại Lincoln để lập nghiệp gần gũi với gia đình. Còn tôi, thì ở lại California nuôi dưỡng Ba Mẹ già sau khi học xong.

Lúc bác Trần Phúc Lộc ra đi, đương nhiên chúng tôi nhớ lại căn nhà 2737 Dudley St, Lincoln, NE 68503. Lúc đó, có những lúc chị Phượng tôi, chị Thuỳ, anh Sơn và nguyên cả gia đình, bạn bè mới qua hát nghêu ngao với chiếc đàn thùng guitar, vô tư lự.  Đây là căn nhà đầu tiên gia đình chúng tôi, 6 người, ở khi qua Mỹ. Bên trong có một phòng thờ Phật của Cộng đồng Người Việt tại thành phố Lincoln, NE.  Phòng thờ này là tiền thân của Chùa Linh Quang. Sau đó Cộng đồng PG Lincoln, trong đó có những người đồng thành lập, cụ Đặng Tuyết Mai, cụ Trần Phú Lộc, v.v... nay đã mãn phần, mua một căn nhà ở 216 West F street để 'Cải gia vi tự' thành Chùa Linh Quang bấy giờ lấy tên tiếng Anh là Linh Quang Buddhist Center (Buddhist Community of Lincoln). Sau một thời gian nữa, Linh Quang Buddhist Center dời qua một vị trí mới ở gần Công Viên Pioneer của thành phố. Còn ngôi chùa ở đường F trở thành chùa An Lạc. 


(This is a very small house that our family used to live in when we first arrived in the US in 1991. Inside the home we shared, there was a main room which served as the Buddha Hall for the Vietnamese Buddhist community. That was the original altar of Linh Quang Buddhist Temple. In the early 1990s, the late co-founders Mrs. Mai Tuyet Dang, Mr. Loc Phu Tran, etc., and many Vietnamese families who had just immigrated to Lincoln bought a house on West F Street and turned that house into Linh Quang Buddhist Temple, also known as Linh Quang Buddhist Center. Now that a co-founder, Mr. Loc Tran, has passed away recently, I wrote this poem in his honor).


       Nhớ căn nhà này, rồi nhớ sang bàn thờ Phật trong nhà, tiền thân của Chùa Linh Quang và Chùa An Lạc, rồi nhớ đến Bác vô vàn. Nên chúng tôi, có viết bài thơ này để tưởng niệm Bác.


TÌNH BÁC KHÔNG PHAI

    Kính tiễn đạo hữu Trần Phú Lộc. 


Bác đã đi rồi thật thế sao?

Lincoln nhớ mãi tự thuở nào 

Linh Quang cõi tịnh ai xây đắp

Cánh nhạn qua đồi gió lao xao


Bác đã đi rồi, bác đã đi

Nhẹ nhàng thanh thoát bất lâm ly

Người đi để lại bao tiếc nuối

Về với Niết Bàn, cõi Từ Bi


             ***


Thế danh Trần Phú Lộc

Quảng Phước là Pháp danh

Thanh nhàn và quý tộc

Đời Bác tựa bức tranh.


'Cộng biểu từ bi đức

Đồng dương hỷ xả tâm

Phật từ khai mạc lộ

Giáo thế giác mê tâm'


Đó là lời của Bác

Khi thành lập đạo tràng

Bao thế hệ xanh ngát

Đến Đi gió mùa sang.


Bác lại nhắc đạo tràng.

'Đáo thiền môn tĩnh tâm tầm Phật Pháp

Hoàn thế sự tu tánh giới phàm tâm.'

Từ Bi và Trí tuệ

Bác đi về thong dong!


Xin tiễn Người vô song

Nén hương lòng tấc dạ!

Trời bơ vơ nắng hạ

Đi về cõi tâm không!


          Cuộc đời Bác là thế, suốt đời tận tụy với gia đình, giúp đỡ và xây dựng cộng đồng Phật giáo, trong đó có tổ chức Gia đình Phật tử Linh Quang, mà chúng tôi là một trong những huynh trưởng thuở hàn vi.  Tưởng niệm Bác, nhìn lại căn nhà nhỏ ở đường Dudley, nhớ lại những chuỗi ngày chị em chúng tôi đạp xe đi chợ, lủng lẳng tòn ten những túi thực phẩm; và Mẹ ra tận dưới chân cầu chờ đón tụi mình về... Và nhớ luôn những ngày đầu tiếng xe cứu thương, xe cảnh sát & xe cứu hoả đến nhà mỗi khi anh Thảo lên cơn kinh phong, và phải gọi 911... Nói sao cho hết, thôi thì viết vài câu thơ vậy.


NHỚ MẸ


Nhìn căn nhà nhỏ năm xưa

Bao nhiêu kỷ niệm như mưa chợt về

Nhớ Mẹ ánh mắt đề huề

Nhớ Mẹ tần tảo lê thê giữa đời


Nuôi con giữa chốn chơi vơi

Mà Người hiền thục không lời kêu van

Thương con quý cả hơn vàng

Thương chồng quý cả giang san nhà chồng 


Mẹ đi giữa cõi sắc không

Thường-Lạc-Ngã-Tịnh thong dong Người về

Qua rồi Yết đế* kiếp mê

Mẹ về Cựu Lạc đề huề Chân như.


         Mẹ đó, Bác đó, cầu nguyện cho hương linh Bác và Mẹ đề huề về Quê hương Cực Lạc. Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật. Còn bạn, nếu còn Ba hay Mẹ thì xin hãy thương yêu, nâng đỡ và chăm sóc bạn nhé. Kính chúc người đi kẻ ở đều an lạc cát tường như sở nguyện.


Ngôi nhà Dudley do Cộng Đồng Phật Giáo mướn đầu tiên.
Chùa Linh Quang xưa, nay đổi tên thành Chùa An Lạc
Chùa Linh Quang mới tại Lincoln, NE.

Tuesday, July 11, 2017

ĂN CHAY NHỚ MẸ


Ăn Chay Nhớ Mẹ

Chén cơm chay đơn sơ và giản dị
Tinh khiết và thơm ngon như tình Mẹ năm nào
Mỗi khi lòng lao xao, 
Con đều nhớ Mẹ
Mẹ nhẹ nhàng ra đi giữa đêm hè
Mới đó mà gần hai mươi bốn trăng tròn vằng vặc
Mẹ đẹp lung linh, cả tính tình và nhan sắc
Mẹ suối nguồn yêu thương vô bờ bến
Mẹ là cõi đến
Mẹ yêu!

Friday, July 7, 2017

NHỚ MẸ

Mẹ và chú Hân trong đêm Hội Ngộ Nhơn Lý - Photo: BXK
NHỚ MẸ

Nhìn căn nhà nhỏ năm xưa
Bao nhiêu kỷ niệm như mưa chợt về
Nhớ Mẹ ánh mắt đề huề
Nhớ Mẹ tần tảo lê thê giữa đời

Nuôi con giữa chốn chơi vơi
Mà Người hiền thục không lời kêu van
Thương con quý cả hơn vàng
Thương chồng quý cả giang san nhà chồng 

Mẹ đi giữa cõi sắc không
Thường-Lạc-Ngã-Tịnh thong dong Người về
Qua rồi Yết đế* kiếp mê
Mẹ về Cực Lạc đề huề Chân như.

Căn nhà nhỏ năm xưa!
 * Yết đế, yết đế. Ba la yết đế, Ba la tăng yết đế. Bồ đề Tát bà ha
Gate gate. Pàragate, Pàrasaṃgate. Bodhi svàhà
Gone, Gone. Gone beyond, Gone far beyond. Awaken, Rejoice


Tuesday, March 1, 2016

MẸ VÀ HOA MỘC LAN - Our Mother and Magnolia

Our Mother was in front of the Magnolia's blooming in the backyard last spring. Photo: BXK
MẸ VÀ HOA MỘC LAN

Năm rồi Mộc Lan nở
Mẹ mỉm cười như hoa
Tình Mẹ đẹp muôn thuở
Sao dòng lệ ướt nhoà!

Mẹ ơi! Nhớ Mẹ quá...

OUR MOTHER AND MAGNOLIA

This time of year, the Magnolia blooms
Our mother, like the flowers, keeps smiling
Motherly love is forever
How come the tears blur my eyes?

Mommy! We're still mourning you...

Monday, February 8, 2016

Our first Tết, Vietnamese New Year, without Mom--the Embodiment of Compassion



Our first Tết, Vietnamese New Year, without Mom--the Embodiment of Compassion


Tết or Vietnamese New Year is like the Americans’ version of New Year’s Day, Christmas, Easter, and Thanksgiving combined. This priceless festival usually lasts from at least three to seven days, and represents purity and renewal not only in the families and communities but also in the universe. Vietnamese New Year brings a message of thankfulness, rejuvenation, renewal, hope, and optimism.


This year, we celebrate without our beloved Mother, Ai Tran, who along with our Father, Long Bach, brought us to this freedom and compassionate country, the United States of America from the war-torn native tongue homeland, Vietnam. On June 18th, 1991, we immigrated to this country and settled in Lincoln, Nebraska, where our Mom worked in the cleaning garment business until she retired and moved to Sacramento, CA. She just passed away on September 22nd, 2015.



Thanks to our parents, especially our Mother, we have a special family tradition in our family during this time of year. As Buddhists, we come to the temple to pray for world peace, paying gratitude and well wishes to the elders in families, enjoy traditional food, the heavenly music, the joys and laughter. But more importantly, it is the time for the well wishes, doing charities, and praying for peace for our community and world peace. And our Mother ensured we do just that in this blessed season with joy, happiness, and loving-kindness (metta). Mother is the source of unconditional love, who provides comfort, security, and joy every day to all eight of us. I wrote this poem to honor her.


MOTHER LETTING GO OF HER HAIR -- LOVING HER FOREVER


Mother always lives her life the way it should be:

Caring, loving, with devotion and tolerance.

All mothers' love mortifies The Cradle by Berthe Morisot:

It is the embodiment of


Poetry,

Landscape,

Seascape,

Soundscape.

Mother's life is packed with a compassionate heart and mind.


Today, letting go of her hair, she lets go of all negativities;

The seed of Bodhi sprouts awakening, in homage to Buddha.

Oh! Mother, may you live so our lives undergo less suffering.

Even though we understand impermanence,

mother's shore is beckoning

this human realm always, dreamable nonetheless unpredictable.


We wish to still have you, 

Mother! Even so thin and skinny you have turned out to be,

We wish to still have you, Mother, 

in order for us to understand the ups and downs of this human realm.

Let go of this hair – let go of this realm

with love and peace.


           Our mother was born on December 20, 1934 in Vinh Hoi Village, Phu My District, in the Binh Dinh Province, a beautifully romantic coastal province located in the central region of Vietnam. She was always soft spoken, gentle, patient, modest, and willing to make sacrifices. Our parents were married for a little over 60 years via pre-arranged marriage. Their love grew with time while they cared, nurtured, and passed on the beautiful culture, heritage, and humane values to every one of us. Our Mother, like all mothers, is the embodiment of compassion and of love.

            To us, our Mother is beyond wonderful. It seems impossible to fully describe how much my mother loved and cared for us. Her love is a sweet miracle. My mother is a pure stream, as shiny as a thousand stars, as peaceful as the sounds of bells and praying. She is a Bodhisattva, as vast as a rice field, as great as the taste of fresh air from our village. She is as great as the scent of herbs, as great as a Vietnamese lục bát poem. 

            "My dear Mother! We don’t have enough words to describe you! Your love is immense and it overwhelms our lives. How can we use the limit of language or the finite words to write about the infinite love of our mother?" 

            The day our mom passed, our hearts just broke and filled with sorrows. But we were in the realization of impermanence, and at ease when our own children began to understand the important concepts in Buddhist teachings. After nearly 24 hours of our Mother's passing, I went home and picked my sons up from the hospital. I was hungry and about to eat some food, when the thought of offering a bowl of food to our mom first before eating brought tears to my eyes. The tears just kept flowing down my cheeks. My wife comforted me, but the one who reminded me that this life is impermanent was our own 9-year-old son, Khang. He said, "It is normal, daddy. Everyone dies. Our grandmother died, you will die, mommy will die, and I will die, too. Don't be sad." Because life is impermanent, that is why our Mom and us are actively loving, living, and contributing more to this life. Our Mother lived a very beautiful life, and so was her passing. It was beautiful in the beginning, it was beautiful in the middle, and it was beautiful in the end. 

         Comes and goes as the moonlight always shines above our head

         Departing in peacefulness rhythms with the Buddha’s Name.

         (Đến đi trăng sáng trên đầu                       


         Thong dong tự tại nhiệm mầu Phật ngôn).



            We recognize that our Mother still lives in us, her children and grandchildren, as Zen Master Thich Nhat Hanh said, "MOTHER, YOU CONTINUE WELL IN ME!" Our Mothers' hope, ambition, trust, love, and virtues will live on in her children and grandchildren. We will continue what Mom lived by her examples, speeches, and actions. So, Mom, please take your leisure journey to the realms of Amitabha Buddha.

       Mother is vast -- the realms of compassion

  Just the cloud flows over the mountain to escape its impermanence

       Amitabha Buddha is your native land

       (Mẹ mênh mông cõi từ bi

       Mây qua đỉnh núi thoát ly vô thường

       Di Đà đất Phật quê hương)

           Our dearest Mother! Dad, all of us and our families are paying our last gratitude and respect in this earthly realm. This holiday season, we are celebrating without your physical form, but you are here with us in the spirit. We will continue our tradition of living and working together to elevate many forms of suffering and pain. We are bringing mutual respect, understanding, and compassion. 

May all of us be safe. May all of us be well in a year filled with peace and happiness in our communities and in the world.


Happy New Year to all.



Friday, December 25, 2015

MẸ, ĐÊM GIÁNG SINH VÀ TRĂNG - MOTHER, CHRISTMAS NIGHT AND THE FULL MOON




Our mom, Photos: BXK

MẸ, ĐÊM GIÁNG SINH VÀ TRĂNG

Tối nay đêm Giáng sinh, Trăng tròn vời vợi
Mùa đông lạnh buốt sao lòng chơi vơi
Mùa Lễ đầu tiên vắng bóng Mẹ
Mẹ như vầng trăng. Tráng lệ.
Mầu nhiệm và đong đầy
Thong dong áng mây
Nhớ Mẹ nhiều
Mẹ Yêu
Mẹ


MOTHER, CHRISTMAS NIGHT AND 
THE FULL MOON


On this Christmas Eve, the full moon shinning.
Winter is cold, our hearts are aching.
This is the first holiday that
our mother is not with us,
Mother is like the moon.
So magnificent,
pure, magical
like free clouds
Immense

Mom