Showing posts with label Tưởng Niệm. Show all posts
Showing posts with label Tưởng Niệm. Show all posts

Wednesday, July 26, 2017

THẦY NGỒI ĐÓ


THẦY NGỒI ĐÓ

Thầy ngồi đó không lời--Vô sự
Bao loài hoa đua nở an lành
Thầy ngồi đó mỉm cười tư lự
Ấn thiền sư--Ánh mắt long lanh. 

Wednesday, July 12, 2017

Nhật ký Giáo dưỡng: NHỚ BÁC, NHỚ CHÙA XƯA, NHỚ MẸ!

Thư Pháp: Võ Việt Tuấn

Nhật ký Giáo dưỡng: 
NHỚ BÁC, NHỚ CHÙA XƯA, NHỚ MẸ!

* Yết đế, yết đế. Ba la yết đế, Ba la tăng yết đế. Bồ đề Tát bà ha
            Gate gate. Pàragate, Pàrasaṃgate. Bodhi svàhà
            Gone, gone. Gone beyond, gone far beyond. Awaken, Rejoice.



Ngày 18 tháng 6, 2017, anh bạn già, bác sỹ Trần Quang Sơn, nhắn tin: “Khoẻ ơi, Bác Lộc mới ra đi sáng nay rồi. Buồn quá.” Không buồn sao được, chúng tôi giữ bình tĩnh, thở sâu và niệm danh hiệu Phật A Di Đà để nguyện cầu cho Bác Trần Phú Lộc, người mà chúng tôi có rất nhiều kỷ niệm thuở ban đầu khi còn sinh hoạt tại GĐPT Linh Quang tại Chùa Linh Quang, Lincoln, Nebraska. Anh Sơn và tôi là những người mới định cư ở Hoa Kỳ vào đầu thập niên 1990’s. Gia đình hai chúng tôi bắt đầu từ bàn tay trắng, làm lại từ đầu như bao gia đình Việt Nam tỵ nạn hoặc di cư khác. Anh Sơn thành nhân và thành danh, sau khi đi học ra bằng Bác sỹ và làm thực tập chuyên khoa thận tại trường Đại học Tulane ở New Orleans, LA, và Đại học UCSF tại Cựu Kim Sơn, anh trở về lại Lincoln để lập nghiệp gần gũi với gia đình. Còn tôi, thì ở lại California nuôi dưỡng Ba Mẹ già sau khi học xong.

Lúc bác Trần Phúc Lộc ra đi, đương nhiên chúng tôi nhớ lại căn nhà 2737 Dudley St, Lincoln, NE 68503. Lúc đó, có những lúc chị Phượng tôi, chị Thuỳ, anh Sơn và nguyên cả gia đình, bạn bè mới qua hát nghêu ngao với chiếc đàn thùng guitar, vô tư lự.  Đây là căn nhà đầu tiên gia đình chúng tôi, 6 người, ở khi qua Mỹ. Bên trong có một phòng thờ Phật của Cộng đồng Người Việt tại thành phố Lincoln, NE.  Phòng thờ này là tiền thân của Chùa Linh Quang. Sau đó Cộng đồng PG Lincoln, trong đó có những người đồng thành lập, cụ Đặng Tuyết Mai, cụ Trần Phú Lộc, v.v... nay đã mãn phần, mua một căn nhà ở 216 West F street để 'Cải gia vi tự' thành Chùa Linh Quang bấy giờ lấy tên tiếng Anh là Linh Quang Buddhist Center (Buddhist Community of Lincoln). Sau một thời gian nữa, Linh Quang Buddhist Center dời qua một vị trí mới ở gần Công Viên Pioneer của thành phố. Còn ngôi chùa ở đường F trở thành chùa An Lạc. 


(This is a very small house that our family used to live in when we first arrived in the US in 1991. Inside the home we shared, there was a main room which served as the Buddha Hall for the Vietnamese Buddhist community. That was the original altar of Linh Quang Buddhist Temple. In the early 1990s, the late co-founders Mrs. Mai Tuyet Dang, Mr. Loc Phu Tran, etc., and many Vietnamese families who had just immigrated to Lincoln bought a house on West F Street and turned that house into Linh Quang Buddhist Temple, also known as Linh Quang Buddhist Center. Now that a co-founder, Mr. Loc Tran, has passed away recently, I wrote this poem in his honor).


       Nhớ căn nhà này, rồi nhớ sang bàn thờ Phật trong nhà, tiền thân của Chùa Linh Quang và Chùa An Lạc, rồi nhớ đến Bác vô vàn. Nên chúng tôi, có viết bài thơ này để tưởng niệm Bác.


TÌNH BÁC KHÔNG PHAI

    Kính tiễn đạo hữu Trần Phú Lộc. 


Bác đã đi rồi thật thế sao?

Lincoln nhớ mãi tự thuở nào 

Linh Quang cõi tịnh ai xây đắp

Cánh nhạn qua đồi gió lao xao


Bác đã đi rồi, bác đã đi

Nhẹ nhàng thanh thoát bất lâm ly

Người đi để lại bao tiếc nuối

Về với Niết Bàn, cõi Từ Bi


             ***


Thế danh Trần Phú Lộc

Quảng Phước là Pháp danh

Thanh nhàn và quý tộc

Đời Bác tựa bức tranh.


'Cộng biểu từ bi đức

Đồng dương hỷ xả tâm

Phật từ khai mạc lộ

Giáo thế giác mê tâm'


Đó là lời của Bác

Khi thành lập đạo tràng

Bao thế hệ xanh ngát

Đến Đi gió mùa sang.


Bác lại nhắc đạo tràng.

'Đáo thiền môn tĩnh tâm tầm Phật Pháp

Hoàn thế sự tu tánh giới phàm tâm.'

Từ Bi và Trí tuệ

Bác đi về thong dong!


Xin tiễn Người vô song

Nén hương lòng tấc dạ!

Trời bơ vơ nắng hạ

Đi về cõi tâm không!


          Cuộc đời Bác là thế, suốt đời tận tụy với gia đình, giúp đỡ và xây dựng cộng đồng Phật giáo, trong đó có tổ chức Gia đình Phật tử Linh Quang, mà chúng tôi là một trong những huynh trưởng thuở hàn vi.  Tưởng niệm Bác, nhìn lại căn nhà nhỏ ở đường Dudley, nhớ lại những chuỗi ngày chị em chúng tôi đạp xe đi chợ, lủng lẳng tòn ten những túi thực phẩm; và Mẹ ra tận dưới chân cầu chờ đón tụi mình về... Và nhớ luôn những ngày đầu tiếng xe cứu thương, xe cảnh sát & xe cứu hoả đến nhà mỗi khi anh Thảo lên cơn kinh phong, và phải gọi 911... Nói sao cho hết, thôi thì viết vài câu thơ vậy.


NHỚ MẸ


Nhìn căn nhà nhỏ năm xưa

Bao nhiêu kỷ niệm như mưa chợt về

Nhớ Mẹ ánh mắt đề huề

Nhớ Mẹ tần tảo lê thê giữa đời


Nuôi con giữa chốn chơi vơi

Mà Người hiền thục không lời kêu van

Thương con quý cả hơn vàng

Thương chồng quý cả giang san nhà chồng 


Mẹ đi giữa cõi sắc không

Thường-Lạc-Ngã-Tịnh thong dong Người về

Qua rồi Yết đế* kiếp mê

Mẹ về Cựu Lạc đề huề Chân như.


         Mẹ đó, Bác đó, cầu nguyện cho hương linh Bác và Mẹ đề huề về Quê hương Cực Lạc. Nam Mô Tiếp Dẫn Đạo Sư A Di Đà Phật. Còn bạn, nếu còn Ba hay Mẹ thì xin hãy thương yêu, nâng đỡ và chăm sóc bạn nhé. Kính chúc người đi kẻ ở đều an lạc cát tường như sở nguyện.


Ngôi nhà Dudley do Cộng Đồng Phật Giáo mướn đầu tiên.
Chùa Linh Quang xưa, nay đổi tên thành Chùa An Lạc
Chùa Linh Quang mới tại Lincoln, NE.

Tuesday, July 11, 2017

ĂN CHAY NHỚ MẸ


Ăn Chay Nhớ Mẹ

Chén cơm chay đơn sơ và giản dị
Tinh khiết và thơm ngon như tình Mẹ năm nào
Mỗi khi lòng lao xao, 
Con đều nhớ Mẹ
Mẹ nhẹ nhàng ra đi giữa đêm hè
Mới đó mà gần hai mươi bốn trăng tròn vằng vặc
Mẹ đẹp lung linh, cả tính tình và nhan sắc
Mẹ suối nguồn yêu thương vô bờ bến
Mẹ là cõi đến
Mẹ yêu!

Friday, July 7, 2017

NHỚ MẸ

Mẹ và chú Hân trong đêm Hội Ngộ Nhơn Lý - Photo: BXK
NHỚ MẸ

Nhìn căn nhà nhỏ năm xưa
Bao nhiêu kỷ niệm như mưa chợt về
Nhớ Mẹ ánh mắt đề huề
Nhớ Mẹ tần tảo lê thê giữa đời

Nuôi con giữa chốn chơi vơi
Mà Người hiền thục không lời kêu van
Thương con quý cả hơn vàng
Thương chồng quý cả giang san nhà chồng 

Mẹ đi giữa cõi sắc không
Thường-Lạc-Ngã-Tịnh thong dong Người về
Qua rồi Yết đế* kiếp mê
Mẹ về Cực Lạc đề huề Chân như.

Căn nhà nhỏ năm xưa!
 * Yết đế, yết đế. Ba la yết đế, Ba la tăng yết đế. Bồ đề Tát bà ha
Gate gate. Pàragate, Pàrasaṃgate. Bodhi svàhà
Gone, Gone. Gone beyond, Gone far beyond. Awaken, Rejoice


Thursday, June 22, 2017

TÌNH BÁC KHÔNG PHAI - Kính tiễn đạo hữu Trần Phú Lộc

2737 Dudley St, Lincoln, NE 68503 - Đây là căn nhà đầu tiên gia đình chúng tôi, 6 người, ở khi qua Mỹ. Bên trong có một phòng thờ Phật của Cộng đồng Người Việt tại thành phố Lincoln, NE.  Phòng thờ này là tiền thân của Chùa Linh Quang. Sau đó Cộng đồng PG Lincoln, trong đó có những người đồng thành lập, cụ Đặng Tuyết Mai, cụ Trần Phú Lộc, v.v... nay đã mãn phần, mua một căn nhà ở 216 West F street để 'Cải gia vi tự' thành Chùa Linh Quang bấy giờ lấy tên tiếng Anh là Linh Quang Buddhist Center. Sau một thời gian nữa, Linh Quang Buddhist Center dời qua một vị trí mới ở gần Công Viên Pioneer của thành phố. Còn ngôi chùa ở đường F trở thành chùa An Lạc. 
This is a very small house that our family used to live when we first arrived to the US in 1991. Inside the home we shared, there was a main room which served as the Buddha Hall for the Vietnamese Buddhist community. That was the original altar of Linh Quang Buddhist Temple. In the early 1990s, the late co-founders Mrs. Mai Tuyet Dang, Mr. Loc Phu Tran, etc... and many Vietnamese families just immigrated to Lincoln brought a house on West F street and converted that house into Linh Quang Buddhist Temple, also known as Linh Quang Buddhist Center. Now that a co-founder, Mr. Loc Tran, just passed away, I wrote this poem in his honor.
Anh Bạch Xuân Thảo tại 'chánh điện' tiền thân Chùa Linh Quang, Lincoln, NE.


TÌNH BÁC KHÔNG PHAI
    Kính tiễn đạo hữu Trần Phú Lộc. 

Bác đã đi rồi thật thế sao?
Lincoln nhớ mãi tự thuở nào 
Linh Quang cõi tịnh ai xây đắp
Cánh nhạn qua đồi gió lao xao

Bác đã đi rồi, bác đã đi
Nhẹ nhàng thanh thoát bất lâm ly
Người đi để lại bao tiếc nuối
Về với Niết Bàn, cõi Từ Bi

             ***

Thế danh Trần Phú Lộc
Quảng Phước là Pháp danh
Thanh nhàn như quý tộc
Đời Bác tựa bức tranh.

'Cộng biểu từ bi đức
Đồng dương hỷ xả tâm
Phật từ khai mạc lộ
Giáo thế giác mê tâm'

Đó là lời của Bác
Khi thành lập đạo tràng
Bao thế hệ xanh ngát
Đến Đi gió mùa sang.

Bác lại nhắc đạo tràng.
'Đáo thiền môn tĩnh tâm tầm Phật Pháp
Hoàn thế sự tu tánh giới phàm tâm.'
Từ Bi và Trí tuệ
Bác đi về thong dong!

Xin tiễn Người vô song
Nén hương lòng tấc dạ!
Trời bơ vơ nắng hạ

Đi về cõi tâm không!


Thư Pháp Võ Việt Tuấn




Wednesday, March 8, 2017

TUỲ BÚT - BA HAY ĐỔ RÁC


TUỲ BÚT - BA HAY ĐỔ RÁC
Sáng nay, mặt trời chưa ló dạng và những tiếng chim vẫn ríu rít ngoài sân. Như thường lệ tôi ra bàn thờ Mẹ nhìn hình người, xá Mẹ, xá Phật và Ông Bà tổ tiên, rồi vào phòng của Ba trông nôm giấc ngủ và đo máu tiểu đường. Hôm nay Ba ngủ ngon, nhưng vẫn đánh thức người để đo máu. Đường trong máu lại xuống chỉ còn 57mM, tôi vội lo cho Ba ăn uống xong và vào bàn làm việc. Mở điện thư ra, có nhà thơ Nguyễn Hoàng Lãng Du chia sẻ một bài thơ lạ của thi sĩ Ngu Yên, bài thơ Âm Thầm Đổ Rác Trùng Ngày Sinh Nhật có đoạn cuối như sau:
...Sáng nay thứ năm, kéo thùng rác ra đường, đi vào tay không.
Sống chỉ cần không khí, những thứ khác, càng ít càng tốt.
Ông ấy ăn ít, một mình, làm gì có rác.
Kéo thùng không.
Chiều nay thứ năm, kéo thùng vào, sau khi đổ hết rác trong óc.


Đúng là một bài thơ đầy tư tưởng, mà lạ. Bồng bềnh. Như nhà thơ Nguyên Lương nhận xét: “Thơ của Ngu Yên thả vào không gian, không tiếng dội lại. Cứ thế bay bay, cứ thế bồng bềnh. Rồi một hôm thơ trở về lại với chính chủ, như chiếc diều khi không còn gió. Ngày hôm sau, gió lên, thơ của Ngu Yên lại bay bổng, bềnh bồng.”

Có lẽ cái bồng bềnh đó là 5 chữ cuối, “đổ hết rác trong óc” vì hơn ai hết tất cả chúng ta cũng cần đổ rác rưởi trong mình.  Chợt nhận ra là ông Cụ thân sinh ngày nào cũng làm việc ‘đổ rác’ này, mà trong cuộc đời này ai cũng tự đổ rác của chính mình thì hay biết mấy. Ông Cụ thân sinh đã và đang làm như vậy. Nhìn Ba ngày càng già mà vẫn hằng ngày đổ rác trong 'tâm'; Ôi đó cũng là bài học thân giáo quý báu cho mình. Ba ngồi thiền hoặc niệm Phật mỗi sáng, chỉ khi nào đường trong máu xuống thấp hay đau ốm, thì Ba mới nghỉ ngơi.
Mỗi ngày thấy Ba
Thảnh thơi niệm Phật
Tịnh cõi Ta Bà.

Every day seeing our Daddy
Leisurely, chanting and meditating
Purifying the earthy realm.


Mấy ngày nay, đường xuống thấp nên tôi thường thức sớm trông nôm Ba. Từ khi Ba vào bệnh viện trước Tết, Ba lại càng muốn về thăm quê, tôi nghiệm ra rằng: Quê hương là những gì thiêng liêng lắm, mà Ba luôn ấp ủ muốn qua về thăm lại nơi chôn nhau cắt rốn--trở về với nguồn cội tổ tông. Và Ba cũng mong mỏi con cháu như thế. Từ đó, chúng tôi hiểu rằng trong cuộc đời này:


Giữa đến và đi
Thấy ta hạt bụi
Tan vào hư vô.


Between coming and going
Realizing we are a powder of dirt
Dissolving in the immense emptiness.


Cái còn lại là mình đang làm gì trong cuộc đời này, giữa khoảng thời gian còn lại cho mình, cho người, và cho tha nhân cũng như cho quê hương, dân tộc, và giống nòi?


Tâm Thường Định