Nhận được hình hài này từ cha mẹ, một khi con trưởng thành và có đủ nhận thức, con biết con cần phải phát triển từ thể chất đến tinh thần; vì không tự tiến về phía trước với sự bảo bọc, dìu dắt của cha mẹ, chính là vô ân.
Trong suốt những năm tháng dưới sự nuôi nấng dạy dỗ của cha mẹ, con luôn cảm nhận được tình thương bao la, vô điều kiện của cha mẹ dành cho con, dù hình thể của con đẹp hay xấu, lành lặn hay tật nguyền; dù tánh tình của con ngoan hiền hay bướng bỉnh, thông minh hay chậm lụt; và dù khi bước chân vào trường đời, con thành công hay thất bại.
Nhận thức về công ơn, cảm nhận về tình thương của cha mẹ như thế, con biết con cần phải sống như thế nào để không phụ lòng cha mẹ.
Về thể chất, con biết tự chăm sóc bản thân, không phung phí sức lực và thời giờ vào những trò chơi vô bổ làm hại đến sức khỏe; không tàn phá hủy hoại thân thể bằng sự nghiện ngập say sưa, rượu chè hút xách.
Về tinh thần, con biết phân biệt thế nào là tốt-xấu, thiện-ác; biết tuân thủ những luật tắc và lề thói căn bản đạo đức của làng nước; biết những gì là hủ tục cần vượt bỏ, những gì là mỹ tục cần áp dụng, triển khai.
Đối với gia đình, con hiểu đây là nền tảng để xây dựng xã hội, quốc gia; vì vậy, gia đình cần sự hòa hợp êm ấm, trên dưới thuận thảo với nhau trong tình thương yêu và cảm thông; mỗi thành viên gia đình phải tự thể hiện đúng chức năng và vai trò của mình đối với các thành viên khác để có cuộc sống hài hòa, an vui.
Đối với xã hội, con ý thức rằng giữa cá nhân, gia đình và xã hội có sự tương quan chặt chẽ; cá nhân và gia đình có thể ảnh hưởng tốt/xấu đến xã hội và xã hội cũng luôn tác động tốt/xấu đến cá nhân và gia đình. Trong tương quan đó, con phải biết tương nhượng và chia sẻ quyền lợi một cách công bằng chứ không phải lúc nào cũng chỉ biết thủ lợi về phần mình; ngược lại cũng không để xã hội chèn ép, áp bức, lợi dụng năng lực cá nhân. Con biết để trở thành người hữu dụng trong xã hội, con phải hết lòng cống hiến khả năng, công sức và thời giờ của mình để góp phần làm lợi ích cho tha nhân, vì làm lợi ích cho tha nhân cũng chính là làm lợi ích cho con và gia đình.
Đi xa hơn, ngoài phạm vi xây dựng hạnh phúc gia đình, xã hội với việc sinh nhai và giao tiếp thường ngày, con cũng tự ý thức trách nhiệm đối với quốc gia, dân tộc. Dân tộc là trên hết, thể chế và đảng phái chính trị chỉ là nhất thời[1].
Là công dân của một nước độc tài, con phải luôn ý thức rằng độc tài kềm hãm sự phát triển quốc gia, cưỡng đoạt sự tự do của dân tộc; vì vậy con cần phải góp phần vào tiến trình cải cách xã hội, giải thoát dân tộc ra khỏi chế độ độc tài ấy, bất kể phải trải thời gian bao lâu.
Là công dân một nước dân chủ, mà sự tự do phồn thịnh được thừa hưởng từ tiền nhân và tổ phụ lập quốc, con luôn nhớ ơn, trân quý và tận lực bảo vệ di sản ấy, không để vuột mất bởi sự manh động của bất kỳ cá nhân, dòng tộc, thiểu số vị kỷ hay đảng phái nào có khuynh hướng độc tài, vụ lợi, phi luân. Con ý thức trách nhiệm và quyền hạn của con trong phổ thông đầu phiếu[2]: sử dụng lá phiếu một cách thận trọng, đúng đắn, với ý thức tự do, với tinh thần dân chủ, bầu chọn người lãnh đạo có đạo đức và có chính sách ích nước lợi dân; không bầu chọn kẻ độc tài mị dân, tham nhũng, lạm quyền.
Khi con chính thức bước vào cuộc đời với niềm tin nơi chân-thiện-mỹ, với trí thức và kinh nghiệm của một con người có phẩm cách được huấn dục từ cha mẹ hiền thiện, con biết những điều con suy nghĩ, nói năng và hành động như trên là cách báo ân tốt nhất mà con có thể.
Nhưng nếu không may, cha mẹ của con là những người không hiền thiện, không chánh tín[3], không chánh kiến[4], con cũng xin giữ vững phẩm cách đạo đức và hành xử chính trực của con như là cách để đền đáp ân nặng sinh dưỡng của cha mẹ. Con sẽ không mù quáng tin và nghe theo những điều bất thiện, bất chánh của cha mẹ để kéo cả gia đình vào chỗ đạo đức suy đồi, băng hoại, mà cần phải kiên nhẫn thuyết phục cha mẹ hướng về nẻo thiện chân.
Hướng về cha mẹ hiện tiền hay đã là cổ nhân, con xin tạc dạ tri ân và nguyện báo đền ân sâu bằng từ bi, trí tuệ và bằng sự lợi hành không mỏi mệt đối với tha nhân, đối với trần gian thống khổ này.
California, mùa Vu Lan năm 2024
Vĩnh Hảo
[1] Quan nhất thời, dân vạn đại. Ngạn ngữ này có thể hiểu là khi ra làm quan thì chỉ làm quan một thời gian, cuối cùng cũng trở về làm thường dân như mọi người; cũng có thể hiểu rằng chính quyền hay chức quyền chỉ một thời, còn dân mới là trường cửu.
[2] Nguyên tắc phổ thông đầu phiếu của một thể chế dân chủ cho phép mọi công dân không phân biệt nam nữ, sắc dân, thành phần xã hội, trình độ văn hóa, nghề nghiệp, tôn giáo hay không tôn giáo… đủ mười tám tuổi trở lên đều có quyền tham gia bầu cử và có giá trị lá phiếu bình đẳng như nhau.
[3] Niềm tin chân chánh sau khi trải qua sự sàng lọc của trí thức và suy nghiệm chín chắn, dựa trên nguyên lý nhân quả; tức là không mê tín, không cuồng tín.
[4] Chánh kiến 正見: sự hiểu biết chân chánh về bản chất cuộc đời, bản chất của sinh-tử – một trong tám chi Thánh đạo (Bát Chánh Đạo hay Bát Thánh Đạo); khác với Chính kiến 政見: ý kiến hay quan điểm về chính trị, hay quan điểm riêng về việc nước. Đọc chánh hay chính đều được, nhưng nghĩa của 2 chữ chánh/chính ở trên hoàn toàn khác nhau. Chữ trước, chánh là chân chánh, ngay thật; chữ sau, chánh là chánh trị, chính trị, là việc trị nước, hay (theo Tự Điển Hán Việt của Thiều Chửu): “mọi hoạt động của chính phủ, chính đảng, đoàn thể xã hội và cá nhân ở trong nước (nội chính) cũng như về quan hệ quốc tế.”
Paying Back Our Parents' Debt
After we reach adulthood and full consciousness, having inherited this body from our parents, we recognize the need to advance both physically and spiritually. It would be unappreciative to not move on under our parents' protection and direction.
We always sense our parents' unending, unconditional love for us over the years of being raised and instructed by them—regardless of whether we are attractive or not, entire or crippled, well-behaved or uncooperative, smart or slow. Their affection never wavers as we venture out into the world, success or failure.
We become aware of how much we owe our parents and the depth of their love, and we come to understand that we must live in a way that honors their sacrifices.
On a physical level, we learn self-care and how to avoid wasting our time and energy on pointless activities that are bad for our health. We don't ruin our bodies with overindulgence, drug addiction, or alcohol consumption.
We acquire the ability to distinguish between right and wrong, virtue and vice, on a spiritual level. We follow the fundamental moral precepts of society, understanding which customs should be abandoned and which should be preserved and encouraged.
We view the family as the cornerstone of society and the country. As a result, the family needs harmony, with each member showing the other love and understanding. For the family to live in harmony and delight, each member must play their part toward the others.
In terms of society, we acknowledge the close ties that bind individuals, families, and society together. Families and individuals have the power to favorably or badly impact society, and society in turn has the power to positively or negatively influence families and individuals. Instead of constantly pursuing our own interests, we must learn how to fairly share and yield in this partnership. Similarly, we ought not permit society to subjugate or take advantage of our own abilities. We must commit our skills, time, and energy to improving the lives of others if we want to be a valuable member of society. After all, helping others helps us and our family.
Beyond the confines of the family, society, everyday tasks, and interpersonal relationships, we also need to consider our duty to our country and its citizens. Political groups and regimes are ephemeral; the nation is eternal.
As citizens of a dictatorship, we have to remember that these kinds of governments rob their inhabitants of their freedom and impede national progress. Hence, regardless of how long it takes, we must aid in the process of social reform and freeing our people from such a dictatorship.
We always recall with gratitude and preserve this legacy as citizens of a democracy, where the freedom and prosperity we enjoy are a legacy of our predecessors and the country's founders. We cannot allow it to be lost as a result of the careless acts of any one person, group, minority, or political party that has unethical, authoritarian, or selfish tendencies. We understand our role and rights in a democracy with universal suffrage: to exercise our right to vote responsibly, accurately, and freely in a spirit of democracy, selecting honest leaders and policies that advance the interests of the country and its citizens. We don't cast our votes for crooked people, demagogues, or power abusers.
I believe that living, speaking, and behaving in these ways are the finest ways for me to pay back my parents when I enter life with faith in truth, goodness, and beauty, armed with knowledge and the experience of a person reared with virtue by compassionate parents.
But in the unfortunate event that my parents are unkind, unfaithful, or hold incorrect opinions, I will continue to uphold my moral principles and honorable behavior as a means of making up for the significant debt I incurred during my birth and upbringing. I refuse to mindlessly adopt my parents' unhealthy or immoral practices, which could bring the family to disaster and moral decay. Rather, I will gently convince them to go in the direction of morality and truth.
I express my sincere thanks to my parents, living or deceased, and promise to honor their great debt with kindness, discernment, and unceasing deeds that help others and lessen suffering in this world.