Friday, January 18, 2013

President Obama’s Inauguration


                                                                       From Washington Post - photo by   (Mark Wilson/Getty Images)
In honor of President Obama's Second Inauguration, I would like to post an old poem that I wrote four years ago.


President Obama’s Inauguration

Today is the 20th of January, 2009
One day after Martin Luther King Jr.’s day
44 years after Blacks and women got the right to vote
Barack Hussein Obama, born August 4th, 1961, becomes the 44th President and
The first African American President of the United States of America
Today is a chilly, yet sunny day in Washington, D.C.
It is beautiful in California and it is a new day for all people.
It is a renewal of American spirit
It’s a gigantic and majestic event
A hundred million people in the USA and around the world watching
With around two million people at the Presidential Inaugural experiencing
There is an ocean of people stretching as far as our eyes can see
Greeting an extraordinary leader,
Who has a willingness, openness, and eagerness to lead our country out of the great mess.
It is such an exciting and historic moment
With so much pride,
A tsunami of hope and expectations
He is a symbol of dreams and people’s motivations
At the inauguration, he called for unity and responsibility of all people.
And he restated that the USA is ready to lead the world for the betterment of all.
With that, the new spirit is on
The beginning of a new chapter
Of our history.


Mira Loma High
Inauguration Day, 2009

Monday, January 14, 2013

TRONG TA



                          Chờ nhau - Monterey, CA - Photo BXK
TRONG TA
            Thân tặng anh chị Thu Tỵ
Chờ em sao chưa đến
Để anh buồn ngẩn ngơ
Anh vớ vẩn làm thơ
Cho thời gian khép lại

Mà sao không tự tại
Lại cứ nghĩ về em
Tình yêu có êm đềm
Khi lệ thuộc người khác

Từ cảm giác mộc mạc
Đến mơ tưởng tương lai
…Chúng mình không là hai
Tuy hai nhưng mà một

Em ơi mai và mốt
Ta về chùa học kinh
Để tìm thấy chúng mình
Pháp Hoa Kinh muôn thuở.

Sacarmento, CA. September 2010.

Thursday, January 10, 2013

Thơ Haiku Tình Lam - Xuân Hạ Thu Đông


                                                      Beautiful laughs of GDPT Kim Quang

Thơ Haiku Tình Lam - Xuân Hạ Thu Đông

hoa Lam vừa nở
nuôi dưỡng từ tâm
hương lam muôn thuở

nắng mai khoe sắc
lặng lẽ hư không
tình thương trong mắt

tiếng lá xôn xao
vàng khoe mặt đất
yêu nhau thuở nào

tuyết phủ kín rào
trăng xanh đang đợi
tình Lam lao xao.

Jan. 11th, 2010.

Sunday, January 6, 2013

THƯƠNG NHỚ EM

                                                                       Thư pháp Võ Việt Tuấn

THƯƠNG NHỚ EM

tiếng mưa rơi tịch mịch
hương của đất nhẹ lay
lắng sâu hồn cô tịch
ngậm ngùi lá vèo bay

Em đi về bên đó
như nước chảy về nguồn
vằng vặc đêm trăng tỏ
một hơi thở nhẹ buông

Vĩnh Kỳ em yêu dấu
hương nào quyện không gian
hoa nhạc trời đang tấu
cho một kiếp lỡ làng

đời dài như hơi thở
Em ngủ một giấc nồng
Em đi vào cõi tịnh
giữa hảo huyền mênh mông

Vĩnh Kỳ em yêu dấu
anh mãi nhớ về em!

Sacramento January 5th, 2013.

Saturday, January 5, 2013

Experiencing the 3rd gate in my life – LIKE A BAD HANGOVER

                                          My first "sick/drunk" experience - Photo Herman C.

For Vietnamese version, click here - Đọc tiếng Việt ở đây:

Experiencing the 3rd gate in my life  – 
LIKE A BAD HANGOVER

Today, like any other day, is a beautiful day
This early morning, there is low flying fog
Then, the mellow sun warms the gentle space
My beautiful wife took me to the hospital for an Esophagogastroduodenoscopy (EGD).
This is a medical procedure to see if the intestine has an ulcer or not
This is my first time to experience such a procedure, even though previously
I have witnessed what my parents went through.
Perhaps, this was another sign of me getting old.
What I fear most is the needle and withdrawing my blood, but now I have to face it
Herman Chan, a nurse took care of me and put the IV needle into my flesh.
Mindful breathing—taking deep and powerful breaths in and out—is the method I've used in every situation
And it was also effective in this case.
The IV needle was in the skin, and I felt the rushing of the Sodium chloride solution
My right arm started to pangolin (a burning sensation) and warmed up the skin.
I almost felt the loudness and quietness of the ocean waves.
Then I lay there relaxing, waiting for the endoscopy
In the operational room, two more nurses greeted me,
including a male Vietnamese nurse, named Lan Cao and a female Filipino nurse.
Dr. Yasser Al-Antably gave me an anesthesia (sedatives medication) and I started to feel drunk
I just remembered that they put something in the mouth to prevent my mouth closing and perhaps they put the "camera/endoscope" into it ... and I fell asleep...
I remembered the great Vietnamese poet Nguyen Du has taught us:
"When, late at night, wine fumes had all cleared off,
One’d start from sleep to sorrow for oneself.”
Being drunk can be suffering for you and for others, not only to torment each other.
So, moving forward
Do not over drink or get wasted.
Once at home, waking up, I still felt drunk.... no one in sight...
Except for my gentle and loving mom, who was sitting quietly near my bed with her worried eyes
In that "drunk" process, I remember vaguely how I got home and how long I slept
I only know that my brother-in-law, Le Minh Tue, drove me home
because they previously refused my admission without a driver.
Whatever happened in the process tarnished progression,
I don’t remember clearly.
No wonder the doctor told me not to drive or drink alcohol for another 24 hours.
Thus, the moral is DO NOT drink and drive since you have no control over you whatsoever.
The dawn
The loved ones around you
the chill wind or an old hill
and all things considered
or all existence - is simply beautiful.
For the first time on the sick bed, it is as if I experienced an old aging phenomenon.
Thus, life is fragile
and has many hurdles,
We will overcome its hardship with serene, mindful and optimistic attitude.

Sacramento, December 29th, 2012.

Wednesday, January 2, 2013

Tưởng niệm chú Phan Minh Châu

                                                        Thư pháp Võ Việt Tuấn

Tưởng niệm chú Phan Minh Châu
                   (1938-2012)

Cuối năm Tây bận rộn
Người nhẹ nhàng ra đi
Cõi vô thường mộng mị
Thị tịch vãng Phương Tây
Một thời ở cõi này
Khiêm cung bao thanh nhã
Học cao và người đã
Làm hiệu trưởng trường công
Nguyễn Công Trứ, Quy Nhơn
Rồi ứng viên nghị viện
Ở người lại thị hiện
Can đảm và hy sinh
Sống đời đầy nghĩa tình
Cho đến khi phó thác
Phan Minh gia có khác
Châu ngọc sáng muôn đời
                  *
               *    *
Người đi câu hát à ơi
Thung dung cánh én sương trời miên man.

Sacramento 12-30-12.

Monday, December 31, 2012

Nghiệm cửa thứ Ba trong Đời--Như đã xỉn say.


                                         The day I faced my fear - photo Herman Chan, RN.

For English version, click here:

Nghiệm cửa thứ Ba trong Đời--Như đã xỉn say

Hôm nay như bao ngày khác, một ngày thật đẹp
Sáng có chút sương mù bay lãng đãng
Rồi những tia nắng mặt trời êm dịu làm ấm cả không gian
Người vợ hiền đưa tôi vào bệnh viện để làm Escophagogastroduodenoscopy (EGD).
Đây là phương pháp trong y học để xem ruột có bị lở loét hay không
Lần đầu tiên trong đời được trải nghiệm như vậy, mặc dù trước kia đã
có những lần chứng kiến Ba Mẹ đã trải qua.
Oh, thì ra mình cũng đã bắt đầu già.
Tôi sợ nhất là bị chích kim và lấy máu, nhưng nay tôi phải đối đầu rồi
Chàng y tá Herman chăm sóc tôi và đưa mũi kim IV vào da thịt của tôi.
Hít và thở--sâu và mạnh--là phương pháp tôi đã thực hiện trong mọi tình huấn
và rồi nó cũng có hiệu quả trong trường hợp này.
Cây kim IV đã xoáy vào trong da thịt và nước biển đang truyền vào người
Cánh tay phải bắt đầu tê tê (a burning sensation) và nóng lên
Tôi có cảm giác như là nghe được tiếng ầm ỉ và êm ả của sóng biển
Thế là tôi thanh thản nằm chờ đợi trên dường bệnh trước khi làm thí
nghiệm (endoscopy exam)
Vào phòng thí nghiệm lại được tiếp thêm bởi hai người y tá,
trong đó có anh y tá người Việt Nam, tên Lân Cao và cô y tá người Phi.
Bác sỹ Yasser Al-Antably cho thuốc gây mê (sedatives medication) vào tôi bắt đầu “xỉn”
Tôi chỉ còn nhớ là họ đút cái ống gì đó vào miệng để cho khỏi ngậm lại
và dường như là họ đút cái "camera/endoscope" vào... và tôi thiếp đi...
Nhớ xưa cụ Nguyễn Du có dạy:
“Khi tỉnh rượu, lúc tàn canh.
Giật mình mình lại thương mình xót xa”
Uống rượu là khổ lắm cho mình và cho người để rồi xót xa cho nhau.
Vậy về sau
đừng quá nồng hơi men bạn nhé!
Về nhà thức dậy, vẫn còn miên man.... không có ai hết...
chỉ có người Mẹ hiền, yêu thương âm thầm ngồi dưới dường đứa con yêu, dõi mắt lo lắng nhìn
Trong quá trình "say xỉn" đó, tôi nhớ rất mơ hồ là mình đã về nhà bằng cách nào
Chỉ biết là Lê Minh Tuệ đã chở dùm tôi về
vì trước đó họ không chịu cho nhập viện nếu không có người lái xe
và chuyện gì đã xảy ra trong quá trình "xỉn say" đó
Tôi nhớ không rỏ.
Hèn chi bác sỹ bảo là không được lái xe trong vòng 24 tiếng.
Thế đấy đừng có uống rượu và lái xe bạn nhé vì mình không kèm chế được mình.
Những buổi bình minh
Những người thân bên cạnh
Hay những cơn gió lạnh
Và mọi sự chung quanh
Hiện hữu - là những gì thật đẹp.
Lần đầu tiên "trên giường bệnh" như đã nghiệm được cái "lão" của cuộc đời.
Dù sao
Cõi đời còn lắm long đong
Lòng ta thanh thản thong dong tháng ngày.

Sacramento December 29th, 2012.

Sunday, December 30, 2012

Nén Hương Lòng cho Người Mẹ ĐẶNG THỊ KIM LIÊNG


                                                                   Photo from: Diễn Đàn CTM 

Hôm nay, đọc báo bbc trên nét có bài "Y án với Điếu Cày và Tạ Phong Tần", theo bbc:
"Tòa phúc thẩm ở TPHCM y án với hai blogger Điếu Cày (Nguyễn Văn Hải) và Tạ Phong Tần trong phiên xử sau khi họ không nhận tội 'tuyên truyền chống nhà nước', luật sư của ông Hải cho BBC biết.

Phiên kháng án hôm thứ Sáu 28/12/2012 kết thúc lúc 5h30 chiều với án tù không đổi sau vụ xử sơ thẩm tháng 9 năm nay cho blogger Điếu Cày và bà Tạ Phong Tần trong lúc quốc tế tiếp tục yêu cầu thả tự do cho họ."

Tự nhiên cảm thấy buồn cho đất nước Việt Nam vì "Miến Điện cho phép có báo chí tư nhân"còn dân ta chỉ làm blog riêng không mà cũng bị kết tội. Xin được đăng một bài viết cũ để tuyên dương tinh thần hy sinh cao cả của bà Mẹ yêu dấu của blogger Tạ Phong Tần.


Nén Hương Lòng cho Người Mẹ ĐẶNG THỊ KIM LIÊNG
    Xin chia buồn cùng blogger Tạ Phong Tần và gia quyến

Mẹ là nguồn cội yêu thương vô bờ bến.
Mẹ suốt đời tận tuỵ hy sinh
vì con vì cháu.  Lại một bà Mẹ quê
Đặng Thị Kim Liêng
đã đốt lên ngọn đuốc thiêng liêng.
Hy sinh thân mạng mình
hầu cứu vớt đứa con thấp cổ bé họng - Tạ Phong Tần
người sắp ra toà chỉ vì muốn nói lên lời chân thật.
Em đã bị bắt và kết tội: "tuyên truyền chống nhà nước".
Mẹ biết làm sao hơn.
Lo lắng cho số phận của con.
Ăn không yên, ngủ không ngon
đã bao tháng năm trời.
Giờ chỉ còn hy vọng
cuối cùng
là đem thân mình
làm ngọn đuốc soi đường
cho những con người và những nơi tăm tối
Trong đó có chính quyền tỉnh Bạc Liêu,
hầu đem lại
công lý cho con mình.
Mẹ là suối nguồn từ bi dào dạt
Mẹ là bản trường ca nhân gian luôn hát.
Tấm gương Mẹ bao la và bất diệt
Vẳng đâu đây bài hát
"To see you through and that is true
They would die for you, if they must see you live."
hay  là
"Để cho con mình được qua khỏi và đó là sự thật
Ba Mẹ sẽ chết cho bạn, nếu họ phải nhìn thấy con cái mình được sống. "
Đêm nay một nỗi chờ mong
Cho đất nước được thật sự được tự do và hạnh phúc
và cho những người ở tù lương tâm
sớm được trở về quê, trong đó có Tạ Phong Tần
để em được về lo cho đám tang của Mẹ.
Còn đây, nơi xa
xin gởi chút hương lòng hướng về quê nhà
cầu mong cho Bà mẹ Đặng Thị Kim Liêng sớm được siêu thoát.

Tháng 7 năm 2012


Cũng theo bbc: "Hồi tháng 9/12, ba blogger được nhiều người biết tới, Điếu Cày (ông Nguyễn Văn Hải), bà Tạ Phong Tần (chủ blog Công lý & Sự thật) và Anh Ba Sài Gòn (ông Phan Thanh Hải) bị kết án tổng cộng 26 năm tù giam."

                                 Bà Tạ Phong Tần từng là công an ở tỉnh Bạc Liêu - photo from bbc