Thursday, January 21, 2021

The Hill We Climb - LEO ĐỒI THẾ KỶ - Ngọn Đồi Chúng Ta Leo



LEO ĐỒI THẾ KỶ

Khi ngày đến và chúng ta tự hỏi,
Nơi nào ta có thể tìm thấy ánh sáng giữa bóng tối mịt mùng?
Mang mất mát trên lưng,
Vượt qua muôn trùng sóng
Trước bão tố bịt bùng ta không hề nao núng
Và ta biết được rằng:
Không phải lúc nào niềm thinh lặng
Cũng là hoà bình
Và những chuẩn mực và khái niệm của sự công minh
Cũng là công lý
Nhưng thứ thuộc về ta là hừng đông thế kỷ
Trước khi chúng ta biết
Trước khi chúng ta hay
Vượt qua bao chướng ngại chúng ta bay
Lên cao và chứng kiến
Một quốc gia vẫn chưa được hoàn thiện
Nhưng không hề tan hoang
Là những người thừa kế chúng ta đang
Bước vào thời đại mới
Nơi một cô bé gầy gò yếu đuối
Với tổ tiên là những người nô lệ da đen
Được nuôi nấng bởi một bà mẹ đơn thân
Có thế mơ làm tổng thống
Và hôm nay thấy bản thân mình đang đứng
Ở chính nơi đây
Để được đọc những lời này trước mặt thính chúng.
Dẫu ta biết rằng đường còn xa vạn dặm
Để đạt đến trinh nguyên và sự vẹn toàn
Nhưng điều đó không hề có nghĩa rằng
Chúng ta đang đấu tranh để dựng nên một liên minh hoàn hảo
Thay vào đó chúng ta đang tranh đấu
Để tạo nên một quốc gia
Đa sắc tộc, đa văn hoá, đầy nhân phẩm và lòng vị tha
Vậy nên chúng ta đưa mắt nhìn về phía trước
Mà không nhìn vào những gì đang cản bước
Xoá bỏ những trở ngại và hướng đến tương lai
Bởi chúng ta biết được những gì thuộc về ngày mai
Và gạt sang một bên những gì còn khác biệt
Đặt xuống đạn dược
Vươn cánh tay ra
Sống an ổn và hài hoà
Và để thế giới thấy được rằng, đây chính là chân lý:
Dẫu ta có buồn đau, ta vẫn không nhụt chí
Dẫu ta có khổ luỵ, vẫn hy vọng khôn nguôi
Dẫu sức lực cạn rồi, ta vẫn không dừng lại
Rằng nếu chúng ta đứng bên nhau, mãi mãi
Thì hoa trái sẽ là chiến thắng và vinh quang
Chẳng phải vì chúng ta không biết đến thất bại và tai ương
Mà chỉ vì chúng ta không bao giờ gieo rắc
Vào trái tim con người sự chia cắt
Và nỗi hờn căm.
Thánh thư đã nói với ta rằng
Hãy hình dung những người đàn ông và đàn bà
Ngồi dưới tán cây nho và gốc vả
Và không ai sẽ làm hại ai cả
Rằng nếu chúng ta sống đúng với thời đại của mình
Thì chúng ta sẽ đạt được ánh quang vinh
Không phải từ thanh kiếm mà từ những cây cầu ta đã dựng
Rằng lời hứa đi vào vùng đất thánh
Và ngọn đồi thế kỷ chúng ta leo
Nếu như chúng ta dám khát khao.
Bởi một công dân Mỹ không chỉ có mỗi niềm tự hào
Mà chúng ta nhận được
Mà trên hết chúng ta cần dấn bước
Vào quá khứ để sửa chữa những lỗi lầm
Chúng ta đã thấy được những thế lực muốn đạp đổ đất nước dưới lòng bàn chân
Thay vì muốn cùng nhau chia sẻ
Dẫu cái giá phải trả là cả một quốc gia, một tiến trình dân chủ
Nhưng nền dân chủ chỉ có thể bị đình trệ trong một khoản thời gian
Mà sẽ không bị đánh đổ hoàn toàn
Và trong niềm tin và chân lý
Chúng ta sẽ cùng nhau dựng xây nên ý chí
Và lịch sử sẽ trừng mắt nhìn chúng ta
Khi chúng ta dõi mắt về phương xa
Để đón chờ một bình minh mới.
Và đây là kỷ nguyên của sự cứu rỗi
Và chúng ta sợ hãi khi nó mới hình thành
Bởi chúng ta không được chuẩn bị tinh thần
Để trở thành kẻ kế thừa những khắc giờ tăm tối
Nhưng chúng ta đã tìm thấy một sức mạnh mới
Để viết nên một trang sử huy hoàng
Để hiến tặng hy vọng và nỗi hân hoan
Và có một lần chúng ta thầm tự hỏi
Làm thế nào ta có thể đánh bại
Trước những mối tai ương
Nhưng giờ đây ta có thể khẳng định hoàn toàn
Rằng tai ương sao có thể đánh bại chúng ta được?
Rằng chúng ta sẽ hướng về phía trước
Mà không lùi lại đằng sau
Một quốc gia bầm dập nhưng vẫn ngẩng cao đầu
Một quốc gia vị tha và dũng mãnh
Một quốc gia tự do và kiên định.
Và chúng ta sẽ không quay lại từ đầu
Vì những lời hăm doạ
Bởi ta biết nếu chúng ta do dự
Thời con cháu chúng ta sẽ lãnh đủ
Và những sai lầm của chúng ta hôm nay
Sẽ là gánh nặng của chúng ở tương lai
Nhưng có một điều chúng ta luôn chắc chắn
Rằng nếu chúng ta kết hợp sức mạnh
Cùng với lẽ phải và lòng khoan dung
Thời tình yêu chính là di sản chung
Mà chúng ta để lại
Và chúng ta sẽ đổi thay mãi mãi
Quyền của những đứa trẻ sẽ được sinh ra
Và đất nước của chúng ta
Sẽ tốt đẹp hơn đất nước mà cha ông ta để lại
Và mỗi hơi thở từ bộ ngực đồng đôi tay ta vỗ mãi
Và nâng thế giới lên trên miền sáng tươi
Và chúng ta sẽ vươn lên từ những ngọn đồi
Ở miền viễn tây vàng óng
Và chúng ta sẽ vươn lên từ miền đông bắc gió lộng
Nơi cách mạng ra đời
Và chúng ta sẽ vươn lên từ những thành phố rạng ngời
miền trung tây xa ngái
Và chúng ta sẽ vươn lên từ miền Nam nắng cháy
Và sẽ hoà giải và dựng xây
Từ mọi ngõ ngách của đất nước nơi đây.
Những con người xinh đẹp và đa dạng
Sẽ hiện lên cùng ánh sáng
Đầy thương tích nhưng vẫn đẹp xinh
Khi ngày đến và chúng ta bước ra khỏi bóng tối điêu linh
Hiên ngang và rực rỡ
Trước một hừng đông mới mẻ
Đang dần hiện ra
Bởi ánh sáng luôn có mặt nếu ta
Dám nhìn thẳng vào nó
Bởi ánh sáng luôn có mặt nếu ta
Dám trở thành chính nó.
____________
Pháp Hoan dịch từ nguyên tác tiếng Anh The Hill We Climb của nữ nhà thơ người Mỹ gốc Phi Amanda Gorman.

Ngọn Đồi Chúng Ta Leo

Amanda Gorman


Khi ngày tới, chúng ta tự hỏi

Chúng ta tìm đâu ra ánh sáng trong bóng mờ bất tận này?

Sự mất mát mà chúng ta gánh chịu

Cả biển khơi cần phải lặn lội

Chúng đã không sờn lòng trong bụng quái vật1

Chúng ta học hỏi được yên lặng không phải luôn luôn là hoà bình,

Và quy chuẩn và khái niệm

về “công bằng” là gì

không phải luôn luôn là công lí

Và mặc dù vậy bình minh là của chúng ta

Trước khi ta biết được điều này

Bằng cách nào đó chúng ta biết được

Bằng cách nào đó chúng ta đã chịu đựng được và chứng kiến

Một quốc gia không bị đổ vỡ mà chỉ là chưa được hoàn thành

Chúng ta, những người thừa kế một đất nước và một thời khoản

Mà một cô gái mảnh khảnh Da Đen

Hậu duệ của những người nô lệ,

Được nuôi dưỡng bởi một goá phụ

Lại có thể mơ mình trở thành tổng thống

Chỉ để rồi chính mình lại ngâm thơ cho một người như thế

Và, vâng, còn lâu chúng ta mới được lão luyện

Mới được tinh khôi,

Nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta

Đang gắng sức tạo thành một quốc gia thống nhất toàn hảo2.

Chúng ta đang cố gắng kiến tạo một quốc gia thống nhất có định hướng.

Để tạo thành một đất nước tận tụy với mọi nền văn hoá, màu da, tính khí

Và hoàn cảnh của con người

Và như vậy chúng ta ngẩng mắt nhìn, không phải nhìn vào điều gì đứng giữa chúng ta

Mà là điều trước mặt chúng ta

Chúng ta đóng lại hố ngăn cách bởi vì chúng ta biết đặt tương lai lên trên hết

Chúng ta phải gác lại một bên những khác biệt của chúng ta

Chúng ta buông bỏ vũ khí xuống

Để chúng ta có thể mở rộng vòng tay cho nhau

Chúng ta không hãm hại ai mà chỉ tìm kiếm hoà hợp cho mọi người

Hãy để cho địa cầu này, nếu không phải là gì khác, nói lên là điều này đúng

Rằng dù đau buồn, nhưng chúng ta đã trưởng thành

Rằng dù bị tổn thương, nhưng chúng ta đã hi vọng

Rằng dù mệt mỏi, nhưng chúng ta đã cố gắng

Rằng chúng ta sẽ mãi mãi kết chặt với nhau, khải hoàn

Không phải vì chúng ta sẽ không bao giờ còn biết thất bại nữa

Nhưng vì chúng ta sẽ không bao giờ còn gây mầm chia rẽ

Thánh Kinh bảo chúng ta hãy hình dung

Mọi người đều phải ngồi dưới cành nho và cây vả3 của mình

Thì không ai làm cho họ sợ hãi được nữa

Nếu chúng ta xứng đáng với thời đại của chúng ta

Thì chiến thắng không phải ở lưỡi đao

Mà ở trong những cây cầu mà chúng ta xây dựng

Đó là lời hứa đưa đến một không gian mở

Đến ngọn đồi chúng ta leo,

Nếu chúng ta dám theo

Bởi vì làm người Mỹ có ý nghĩa hơn là niềm kiêu hãnh mà chúng ta thừa tự

Đó là quá khứ mà chúng ta đã dẫm bước chân vào

Và chúng ta sẽ sửa chữa nó như thế nào

Chúng ta đã nhìn thấy một sức mạnh có thể làm tan nát quốc gia

Hơn là san sẻ cùng nhau đất nước mình

Có thể huỷ hoại đất nước nếu sức mạnh này muốn trì hoãn dân chủ

Và nỗ lực này hầu như đã rất gần thành công

Trong khi thỉnh thoảng dân chủ có thể bị trì hoãn

Nhưng dân chủ không bao giờ mãi mãi chiến bại

Nếu chúng ta thắt chặt khoan dung với sức mạnh,

Và sức mạnh với quyền hạn

Thì tình yêu sẽ là gia tài để lại

Và sẽ thay đổi quyền được sinh ra của con cháu chúng ta.

Do đó chúng ta hãy để lại một đất nước

Tốt đẹp hơn đất nước mà chúng ta đã được để lại

Mọi hơi thở từ lồng ngực luyện đồng của tôi

Chúng ta sẽ nâng thế giới thương tích này lên thành một thế giới tuyệt hảo

Chúng ta sẽ trỗi dậy từ những cánh đồi vàng của miền Tây

Chúng ta sẽ trỗi dậy từ vùng Đông Bắc lộng gió,

Nơi tổ tiên chúng ta lần đầu tiên đã thực hiện cuộc cách mạng

Chúng ta sẽ trỗi dậy từ những thành thị có hồ nước viền quanh của những tiểu bang miền Trung Tây,

Chúng ta sẽ trỗi dậy từ miền Nam nắng ấm

Chúng ta sẽ xây dựng lại, hoà hợp lại, và hồi phục

Và tất cả mọi xó xỉnh nào biết được của quốc gia của chúng ta

Và tất cả mọi ngỏ ngách nào gọi là đất nước của chúng ta,

Đều có người dân của chúng ta khác biệt nhau, đẹp đẽ xuất hiện

Tả tơi và xinh đẹp

Khi ngày tới, chúng ta bước ra khỏi bóng mờ,

Rực lửa và không sợ hãi

Bình minh mới căng phồng vì chúng ta giải thoát bình minh

Bởi vì luôn luôn có ánh sáng

Nếu chúng ta chỉ cần có đủ can đảm để nhìn ánh sáng.

Nếu chúng ta chỉ can đảm đủ để là ánh sáng.


Nguyễn Văn Thái chuyển ngữ

 

1  “the belly of the beast” viện dẫn Thánh kinh nói về chuyện Jonah bị cá voi nuốt và sau đó đã được cá nhả ra sau ba ngày nhờ ơn cứu độ của Thiên Chúa. Martin Luther King đã dùng tỉ dụ này để mô tả sự sợ hãi cũng như sự can đảm của nhân loại tranh đấu để sống còn trước những cơn nguy biến.

 

2 to form a union that is perfect: cụm từ này có nghĩa là kiến tạo một nền công lý có luật pháp được áp dụng công bằng cho tất cả mọi người Mỹ thay vì bị quân phiệt hay vua chúa cai trị bằng độc tài.


3 Cụm từ “under their vine and fig tree” được trích từ Thánh kinh: Micah 4:4, 1 Kings 4:25 và Zachariah 3:10. Mô tả sự tự do và độc lập mà dân Chúa thụ hưởng dưới sự cai trị của Ngài. Micah cho người nghe một tia hi vọng. Jerusalem và Đền Thánh sẽ không bị phá vỡ mãi mãi. Mà “trong những ngày cuối” (câu 1) Chúa sẽ xây dựng lại và hoàn phục Đền Thánh và Đền Thánh sẽ là nơi gặp gỡ mới của dân Chúa giữa thiên đàng và trái đất.




The Hill We Climb

Amanda Gorman

 

When day comes we ask ourselves,

where can we find light in this never-ending shade?

The loss we carry,

a sea we must wade

We've braved the belly of the beast

We've learned that quiet isn't always peace

And the norms and notions

of what just is

Isn't always just-ice

And yet the dawn is ours

before we knew it

Somehow we do it

Somehow we've weathered and witnessed

a nation that isn't broken

but simply unfinished

We the successors of a country and a time

Where a skinny Black girl

descended from slaves and raised by a single mother

can dream of becoming president

only to find herself reciting for one

And yes we are far from polished

far from pristine

but that doesn't mean we are

striving to form a union that is perfect1

We are striving to forge a union with purpose

To compose a country committed to all cultures, colors, characters and

conditions of man

And so we lift our gazes not to what stands between us

but what stands before us

We close the divide because we know, to put our future first,

we must first put our differences aside

We lay down our arms

so we can reach out our arms

to one another

We seek harm to none and harmony for all

Let the globe, if nothing else, say this is true:

That even as we grieved, we grew

That even as we hurt, we hoped

That even as we tired, we tried

That we'll forever be tied together, victorious

Not because we will never again know defeat

but because we will never again sow division

Scripture tells us to envision

that everyone shall sit under their own vine and fig tree2

And no one shall make them afraid

If we're to live up to our own time

Then victory won't lie in the blade

But in all the bridges we've made

That is the promise to glade

The hill we climb

If only we dare

It's because being American is more than a pride we inherit,

it's the past we step into

and how we repair it

We've seen a force that would shatter our nation

rather than share it

Would destroy our country if it meant delaying democracy

And this effort very nearly succeeded

But while democracy can be periodically delayed

it can never be permanently defeated

In this truth

in this faith we trust

For while we have our eyes on the future

history has its eyes on us

This is the era of just redemption

We feared at its inception

We did not feel prepared to be the heirs

of such a terrifying hour

but within it we found the power

to author a new chapter

To offer hope and laughter to ourselves

So while once we asked,

how could we possibly prevail over catastrophe?

Now we assert

How could catastrophe possibly prevail over us?

We will not march back to what was

but move to what shall be

A country that is bruised but whole,

benevolent but bold,

fierce and free

We will not be turned around

or interrupted by intimidation

because we know our inaction and inertia

will be the inheritance of the next generation

Our blunders become their burdens

But one thing is certain:

If we merge mercy with might,

and might with right,

then love becomes our legacy

and change our children's birthright

So let us leave behind a country

better than the one we were left with

Every breath from my bronze-pounded chest,

we will raise this wounded world into a wondrous one

We will rise from the gold-limbed hills of the west,

we will rise from the windswept northeast

where our forefathers first realized revolution

We will rise from the lake-rimmed cities of the midwestern states,

we will rise from the sunbaked south

We will rebuild, reconcile and recover

and every known nook of our nation and

every corner called our country,

our people diverse and beautiful will emerge,

battered and beautiful

When day comes we step out of the shade,

aflame and unafraid

The new dawn blooms as we free it

For there is always light,

if only we're brave enough to see it

If only we're brave enough to be it


Ngọn Đồi Ta Leo
Khi ngày đến chúng ta tự hỏi, tìm đâu ánh sáng sau đằng đẵng đêm thâu? Mất mát nào ta đã cưu mang, biển sâu nào chúng ta phải lội. Từ bụng quái thú ta can trường bước tới, cùng bài học yên lặng không đồng nghĩa với yên lành. Trong ý hệ và trong ước lệ, công bằng chắc chi đã là công lý.

Nhưng trước khi ta kịp nhận ra, thì bình minh của mình đã đến. Bằng cách nào đó, ta đã làm được việc. Bằng cách nào đó, ta đã vượt qua và chứng kiến một cường quốc không đổ vỡ, chỉ đơn thuần chưa hoàn thiện. Chúng ta là hậu duệ một dân tộc vào thời điểm có đứa bé gái gầy gò da Đen, tổ tiên nô lệ, lớn nhờ mẹ đơn thân, dám mơ làm tổng thống tuy chỉ được mời đọc thơ tặng ngài.

Thưa vâng, dù chúng ta còn rất xa lịch lãm, và nguyên trinh thì chẳng dám lạm bàn, nhưng không có nghĩa chúng ta muốn dựng nên một đế chế vạn toàn. Ta chỉ muốn tôi luyện một liên minh có chủ đích, trước tác một chính quyền biết tôn trọng mọi văn hoá, màu da, nhân cách và nhân phận.

Ta ngước dòm, không phải để xem điều gì đang xen vào giữa chúng ta, mà những gì đang lừng lững đứng trước. Ta san lấp hố chia rẽ vì biết rước tương lai đặt lên trên và bỏ dị biệt sang một bên. Biết đặt súng xuống để nối rộng vòng tay, vì ta nào muốn hãm hại một ai, chỉ muốn được hài hoà cùng tất cả. Để thế giới, nếu không còn gì nữa, phải công nhận đây sự thật hiển nhiên: bằng nước mắt ta khôn lớn; trong đau đớn ta hy vọng; dù mỏi nhọc ta luôn cố gắng; gắn liền với nhau ta sẽ chiến thắng. Chẳng bởi ta bất khả thất trận, mà vì sẽ không chia rẽ gieo mầm.

Kinh thư nói ta nên tưởng tượng cảnh mọi người dưỡng sức nghỉ ngơi dưới giàn nho và tán sung của họ, không ai sẽ khiến ai phải lo sợ. Thời đại này, nếu ta biết ăn ở đúng theo như nhiệm chức của mình, thanh gươm sẽ không mang lại quang vinh bằng những nhịp cầu tay ta xây dựng. Đó chính là lời nguyện thề của trảng, ngọn đồi ta leo chẳng biết sợ chi bởi khi đã được làm con dân Mỹ, nào chỉ vì niềm kiêu hãnh kế thừa mà còn vì do quá khứ đẩy đưa, ta phải đào chuyện ngày xưa lên sửa. Chúng ta vừa chứng kiến một thế lực nữa muốn rẽ chia thay vì muốn sẻ chia đất nước nhà, thà phá huỷ quốc gia hòng trì hoãn một tiến trình dân chủ. Suýt tí nữa bọn thú đã thành công.

Nhưng dân chủ dù đôi khi đình trệ, không bao giờ chịu vĩnh viễn thua ai. Chúng ta sẽ cậy trông vào sự thật, và niềm tin, để nhìn suốt tương lai như ta sẽ được hài bằng lịch sử. Đã đến thời của công bình cứu chuộc. Ta sợ run khi nó mới khởi đầu. Ta đã không chuẩn bị để tiếp thu những giây phút kinh hoàng chưa từng thấy. Nhưng từ trong khoảnh khắc sinh tử ấy ta đã tìm ra sức mạnh vô biên, và một trang sử mới ta đã lập nên để tặng nhau tiếng cười và hy vọng.

Và nếu như ta có lần hỏi gặng: “Làm thế nào để chống lại tai ương?” Thì giờ đây ta khẳng định kiên cường: “Tai ương đánh bại ta làm sao nổi?”

Ta sẽ không quay trở về chốn cũ mà sẽ đi đến vùng đất tương lai: một quốc gia bầm dập, vẹn hình hài; một đất nước hùng oai nhưng đức hạnh; một dân tộc tự do và dũng mãnh. Ta sẽ không để cho ai hăm doạ khiến ta phải quay đầu hoặc thoái lui, bởi vì nếu ta do dự đắn đo, thế hệ sau sẽ nghiệp duyên lãnh đủ. Lỗi của ta sẽ là cái ách của chúng. Nhưng có điều: nếu kết hợp từ bi cùng sức mạnh và lẽ phải ta đi, thì di sản chúng từ ta tiếp nối sẽ là tình yêu hoán đổi quyền bẩm sinh.
Hãy để lại một đất nước đẹp xinh hơn khi ta rời với mỗi hơi ta thở. Từ bầu ngực bằng đồng tay ta vỗ, hãy dưỡng nuôi một thế giới tổn thương để sản sanh những thế hệ của tình thương. Ta sẽ trỗi dậy từ viễn Tây núi đồi vàng óng. Sẽ trỗi dậy từ Đông Bắc gió lộng, nơi cha ông từng cách mạng khởi cơn. Từ những thành phố Trung Tây vây quanh đại hồ, từ miền Nam nắng nung ta sẽ trỗi dậy. Ta sẽ xây dựng lại, hoà hợp lại, đi tìm lại trong mọi ngõ ngách, mọi góc khuất của mảnh đất gọi là quê hương, những con người đa dạng và đẹp đẽ sẽ hiện nguyên hình đầy vết thương nhưng đẹp đẽ.

Khi ngày đến, từ bóng tối bước ra, ta hực lửa và không hề khiếp sợ. Bình minh mới nở nhờ ta trả tự do, vì ánh sáng vẫn luôn luôn còn đó. Nếu ta đủ can đảm để nhìn nó. Nếu ta đủ dũng cảm để là nó.
-ianbui dịch (1.20.21)

oOo
The Hill We Climb
When day comes we ask ourselves, where can we find light in this never-ending shade? The loss we carry, a sea we must wade. We’ve braved the belly of the beast. We’ve learned that quiet isn’t always peace. In the norms and notions of what just is isn’t always justice.

And yet, the dawn is ours before we knew it. Somehow, we do it. Somehow, we’ve weathered and witnessed a nation that isn’t broken but simply unfinished. We, the successors of a country and a time where a skinny Black girl descended from slaves and raised by a single mother can dream of becoming president only to find herself reciting for one.

And yes, we are far from polished, far from pristine, but that doesn’t mean we are striving to form a union that is perfect. We are striving to forge a union with purpose, to compose a country committed to all cultures, colors, characters and conditions of man.

And so, we lift our gazes not to what stands between us, but what stands before us. We close the divide because we know to put our future first, we must first put our differences aside. We lay down our arms so we can reach out our arms to one another, we seek harm to none and harmony for all. Let the globe, if nothing else, say this is true: That even as we grieved, we grew; that even as we hurt, we hoped; that even as we tired, we tried; that we’ll forever be tied together victorious. Not because we will never again know defeat, but because we will never again sow division.

Scripture tells us to envision that everyone shall sit under their own vine and fig tree and no one should make them afraid. If we’re to live up to our own time, then victory won’t lie in the blade, but in in all of the bridges we’ve made. That is the promise to glade, the hill we climb if only we dare it. Because being American is more than a pride we inherit; it’s the past we step into and how we repair it. We’ve seen a force that would shatter our nation rather than share it, that would destroy our country if it meant delaying democracy. And this effort very nearly succeeded.

But while democracy can periodically be delayed, it can never be permanently defeated. In this truth, in this faith we trust, for while we have our eyes on the future, history has its eyes on us. This is the era of just redemption. We feared in its inception. We did not feel prepared to be the heirs of such a terrifying hour, but within it, we found the power to author a new chapter, to offer hope and laughter to ourselves.
So while once we asked: “How can we possibly prevail over catastrophe?” Now we assert: “How could catastrophe possibly prevail over us?”

We will not march back to what was but move to what shall be: a country that is bruised, but whole; benevolent, but bold; fierce and free. We will not be turned around or interrupted by intimidation, because we know our inaction and inertia will be the inheritance of the next generation. Our blunders become their burden. But one thing is certain: if we merge mercy with might and might with right, then love becomes our legacy and change our children’s birthright.

So let us leave behind a country better than the one we were left. With every breath from my bronze, pounded chest, we will raise this wounded world into a wondrous one. We will rise from the golden hills of the West. We will rise from the windswept Northeast where our forefathers first realized revolution. We will rise from the lake-rimmed cities of the Midwestern states. We will rise from the sunbaked South. We will rebuild, reconcile, and recover in every known nook of our nation, in every corner called our country, our people diverse and beautiful will emerge battered and beautiful. When day comes we step out of the shade aflame and unafraid.

The new dawn blooms as we free it. For there is always light. If only we’re brave enough to see it. If only we’re brave enough to be it.
-Amanda Gorman

Photo: National youth poet laureate Amanda Gorman recites her inaugural poem during the 59th Presidential Inauguration at the US Capitol in Washington, Wednesday, Jan. 20, 2021. AP Photo/Patrick Semansky

Wednesday, January 13, 2021

Pondering about ODYSSEY UNTO SELF - Tản mạn về Thiên Lý Độc Hành

Pondering about ODYSSEY UNTO SELF


One late autumn morning of 2011, I received the Teacher’s email while sitting in a coffee

bookstore with only the following verses:

I am following the clouds aimlessly, horizons unknown. Riversides, mountain caves, all are potential burial grounds. If there is a thread of predestiny, mayhaps we’ll meet again, this life or next.

   – At the Hermitage of no-abode –


The email was sent last evening, meaning last night he was already wandering to the bus station, searching for any departure, to any destination reachable, undetermined. An odyssey of a monk without temple, without disciples, no place of arrival. To make such an odyssey, aside from hidden ardor of self or of others, there must be an urge or a bind that is predestined. And the return is also a different urge or bind.

unburdened my love for stalks of forest grass

i returned to the city for the love of all

proffered my sweetness of life upon soul-baring rocks

unfathomable fogs layered my being


Odyssey unto Self, a string of 13 poems, written after that journey. It opened with a turn, and ended with an entreatment of another odyssey to begin. Stepping toward the end of the immeasurable road of life. The last two verses of this book of poetry brought us to a fitting close, but left unclosed our feelings of longing to be in harmony with the last ray of sunset or a fleeting starlight from far above. The tender entreatment was not a closing of the gate after the child returned, but an opening of the backyard gate leading to a path toward a horizon of infinite solitude.

wintry rain

on the high pass

to other worlds beyond


Under the nebulous horizon, with starlight as beacon, and with moonlight for a mat, he slept; only to begin his journey again the next morning, without knowing where he will be the next night, or if he will be ‘fortunate’ in finding a wind-screened shelter. It could be a shrine on a desolate hillside; maybe behind the base of the colossal stone lion at the front gate of a temple where there was just enough space for him to lie unnoticed, watching other travelers pass by.  A rest and a quick nap, rose at 3AM, collected his sparse belongings and continued on before the hurried city life returned again. 

life unto life, day onto day

into the lingering twilight, the forest leaves flew…


The whiff of the lonesome distance beguiled, like the scent of wild, ripened fruits along the roads when hunger, like the bags of roasted peanuts given by a generous young man for his climb up the hillside ‘because there is no one within a 6-mile radius’, the young man said.  Few bags of peanuts were enough for a day of ascending this lonesome hillside.


Afterward, sometimes he related his odyssey to me. I found it very challenging to write about these poems he wrote. They are of sun-scorched roads, dusty, of ominous sky laddered with dark clouds, of ravenous evening, of nights with immense longings of some homeland obscured. They are not of fanciful thoughts written on pristine white paper. This book of poetry, to me, is not for reading, understanding or writing about; only to be viewed, felt and conjuring.  I worry not about understanding the poems, but would be saddened if the reader cannot conjure the landscape in

since my tunic spread onto roads of dusty rain

upon the harbor of emptiness i envisioned my past lived


Rain, sun, wind, dust. All the assiduous steps through forests and cities. To what end, and for what pursuit? What did he seek from the stone baring its soul in the waning sunlight, from his leaning shadow upon the ledges of reeds fluttering with wistful yearnings? Where belonged a man, a stone, or the white, scattering reed flowers that blanketed the sky.


Rain, sun, wind, dust. The world is full of countless aromatic grasses*. In all directions, grasses abound. A child pressed a cake into his hand, pointing to a tattered hut on the roadside: Mom said to give this to you. Humanity is as natural as the endless green, young grass. Green grass and white reed flowers whitened the solitary traveler’s skylight with apprehension. In the midst of city bustle, or before the endless green high plains, there are always moments of waywardness, of time seemingly fleeting. We want to search for something different to measure the distance between dream and reality. Some walk-in blinding evening sunlight; some treads softly in dreams. Looking at the dust beneath our feet, we are uncertain if they are homeless or homeland.

then toppled into a creek oozing blood

my corpse became leaves of grass bobbling downstream

i unfurled the moonbeams for a mat as the rain stopped

millennium hence white flower dotted the hill


The moonlight appears on the grass after the rain, as if spreading a mat of glittering velvet.

Millennium hence, hearing stories of the Odyssey unto Self, some will ask directly: To make such a journey, to punish oneself, for what reason? Would all those aimless steps leave any trace upon the roadside pebbles?  Perhaps not. Was there a dream left under the awning of his temporary resting place last night? And where may the high-pain drizzles wash this dream to? Then what is Odyssey unto Self? It is not only a journey. A journey without a beginning, without a destination; then surely it would have no return.

starting the return journey, latched your nón**

wintry rain on the high pass to other worlds beyond…


Hanh Vien

Year of the Rat, Buddhist Calendar 2564

Translated by Nguyen Phuoc Nguyen


* Su Dongpo’s poem

**Conical Vietnamese hat made of weaved bamboo palm leaves




Tản mạn về Thiên Lý Độc Hành


Một buổi sáng cuối thu năm 2011, đang ngồi trong quán cà-phê sách ở Đà Lạt tôi nhận được mẫu tin của thầy gởi qua email, chỉ ngắn gọn mấy dòng:

. …

Tôi đi lang thang theo đám mây trôi, phương trời vô định. Bờ sông, hốc núi, đâu cũng là chỗ vùi thây. Một chút duyên còn ràng buộc thì còn có cơ hội ngộ, đời này hoặc đời sau.

Thị ngạn am vô trụ xứ.

Thư được gởi đi từ chiều hôm trước, nghĩa là tối đó ông đã lang thang đâu đó ngoài bến xe, tìm một chuyến xe nào bất cứ, đi đến một nơi nào khả dĩ, không hẹn trước. Chuyến đi của ông thầy tu không chùa, không đệ tử, không cần nơi đến. Ra đi như vậy, ngoài những ẩn tình riêng chung, nhưng kỳ cùng nó là một thôi thúc một bó buộc đã sẵn có tự bao giờ. Và trở về, cũng là một thôi thúc, bó buộc khác.

Gởi lại tình yêu ngọn cỏ rừng

Ta về phố thị bởi tình chung

Trao đời hương nhụy phơi hồn đá

Thăm thẳm mù khơi sương mấy tầng

Thiên lý độc hành, chuỗi thơ 13 bài, hình thành sau chuyến đi ấy. Nó mở đầu bằng sự trở về, và kết thúc bằng lời gởi gắm một bước chân khác lên đường. Đi cho hết con đường thăm thẳm nhân sinh trường mộng. Hai câu kết để ta đóng lại tập thơ mà không đóng lại được những tâm tình khắc khoải, tương điệu trước một vệt nắng chiều hay một ánh sao xa lay lất cuối trời. Lời nhắn nhủ ân cần không phải là sự êm đềm khép lại cánh cổng vườn nhà sau khi người con đã trở về, nó mở ra lối sau chỉ về một phương trời miên man cô tịch

Mưa lạnh

đèo cao

không cõi người.

Phương trời mờ ảo với ánh sao đêm làm đèn soi lối, lấy ánh trăng trên cỏ làm chiếu mà nằm, để sáng ra tiếp tục cuộc đi mà không biết đêm nay sẽ ở đâu, có ‘may mắn’ tìm được một chỗ ngủ kín gió không. Có khi chỗ đó là cái miếu cô hồn bên đèo vắng, có khi là phía sau cái bệ con sư tử đá khổng lồ trước cổng tam quan một ngôi chùa, nơi có một hốc nhỏ đủ cho một người nằm khuất tầm nhìn khách qua đường. Nghỉ chân và chợp mắt, để ba giờ sáng thức dậy thu vén đi tiếp trước khi nhịp sống đô thị trở lại nơi này cho một ngày mới. 

Thân tiếp theo thân ngày tiếp ngày

Mù trong dư ảnh lá rừng bay… 

Cái mùi hoang liêu dặm trường nó huyễn hoặc, hấp dẫn như mùi trái cây chín dại ven đường khi đói, như mấy gói lạc rang của một thanh niên tốt bụng đưa cho, để chiều lên đèo, “vì ở đó trong tầm bán kính mười cây số không có nhà ai”, anh ta nói. Mấy gói lạc rang, đủ cho một ngày đi qua cái đèo hoang vu này.

Sau này họa hoằng được nghe kể về chuyến đi, tôi thấy thật khó viết được gì chân xác về những bài thơ này; đó là những con đường nắng chát, bụi bặm, những bầu trời tối sầm trĩu nặng mây đen, những chiều bụng đói, những đêm hun hút ngó về một quê hương nào đã mất. Đó không phải là trang giấy trắng để ta cặm cụi ghi chú vài ý tưởng mộng mơ. Tập thơ này với tôi không phải để đọc, để hiểu hay để viết về; chỉ cần nhìn, cảm, và tưởng tượng. Tôi không lo khi đọc mà không hiểu thơ nói gì, nhưng đáng buồn nếu không tưởng tượng được khung trời nào trong những câu

Từ ta trải áo đường mưa bụi

Tưởng thấy tiền thân trên bến không

Mưa, nắng, gió, bụi, những bước chân miệt mài đi qua rừng, qua phố, để làm gì, để tìm gì? Tìm gì trong màu hoàng hôn phơi trên hồn đá, cái bóng người xiêu đổ bên bờ lau sậy phất phơ nỗi buồn viễn xứ? Xứ sở nào của người, của đá, của những bông lau theo gió bay trắng bốn phương ngàn … 

Nắng, bụi, gió, mưa. Thiên nhai hà xứ vô phương thảo(*).Cuối trời vạn nẻo nơi nào mà không có cỏ thơm. Một đứa bé chạy theo dúi vào tay ông một cái bánh ngọt, chỉ tay về ngôi nhà lụp xụp bên vệ đường: má con biểu đưa cho ông. Cái tình người nó tự nhiên như cỏ non xanh tận chân trời. Cỏ xanh và hoa lau trắng, màu trắng hoang mang cả trời cô lữ. Giữa dòng ngựa xe phố thị hay trước thảo nguyên xanh ngút ngàn, ở đâu cũng có lúc bất chợt cảm thấy lạc loài, thấy tháng ngày hư ảo, ta muốn đi tìm một cái gì đó khác, đo đếm xem khoảng cách bao xa giữa hai bờ mộng thực; có người đi trong chiều nắng quái, kẻ khác đi trong những giấc mộng khẽ khàng. Nhìn đám bụi mờ dưới bước chân đi, ta không biết đó là tha hương hay là cố quận.

Rồi ngã xuống nghe suối tràn ngập máu

Thân là thân cỏ lá gập ghềnh xuôi

Chờ mưa tạnh ta trải trăng làm chiếu

Nghìn năm sau hoa trắng trổ trên đồi

Ánh trăng sau cơn mưa hiện ra lấp lánh trên cỏ, như trải ra tấm chiếu hoa gấm ngọc ngà. 

Nghìn năm sau… kể chuyện Thiên lý độc hành, có người ngay thẳng và thực tế sẽ hỏi: Đi như vậy, tự đọa đày như vậy để làm gì? Những bước chân vô định kia có để lại chút dấu vết nào nơi đá cuội ven đường? Có lẽ không, hoặc có để lại một giấc mơ bên hiên nhà tạm trú đêm qua, không biết mưa lũ cao nguyên rồi sẽ cuốn phăng nó về đâu. Mà Thiên lý độc hành là gì? Đâu phải chỉ là một chuyến đi. Cuộc đi không có lúc khởi hành, không có nơi đến thì làm sao có sự kết thúc trở về.

Khi về anh nhớ cài quai nón

Mưa lạnh đèo cao không cõi người…

Hạnh Viên

Mùa hạ Canh tý, PL. 2564


Quý vị có thể mua sách trực tiếp ở đây, hoặc liên lạc với chúng tôi @PheBach - tamthuongdinh@gmail.com


Thien Ly Doc Hanh - Odyssey Unto Self - (English, French, Vietnamese, Japanese, Han-Nom). 


Paperback - price $17.70

Hardcover - price $25.50  







Sunday, January 10, 2021

GĐPTVNHK: Điếu Văn Tưởng niệm Cố Huynh Trưởng cấp Dũng GĐPTVN TÂM VINH - ĐOÀN VĂN LỘC

                    


Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật

 

ĐIẾU VĂN
của Gia Đình Phật Tử Việt Nam tại Hoa kỳ
Tưởng niệm Cố Huynh Trưởng cấp Dũng GĐPTVN

TÂM VINH - ĐOÀN VĂN LỘC

 

Nhớ Linh xưa!

 

Ngọn nến Lam bất diệt

Đã thắp sáng niềm tin

Lan truyền bao thế hệ

Tin yêu vững sắt son

 

Quán trọ giờ vắng khách

Người lữ hành đi xa

Chín mốt năm trụ thế Ta Bà

Bảy bốn năm ươm mầm Lam khắp nẻo

Từ Tịnh Bình xứ Huế

Đến đất nước Miền Tây

Hạt sen anh gieo xuống

Hoa yêu thương đơm đầy.

 

Kính vọng Chơn Linh Anh

TÂM VINH ĐOÀN VĂN LỘC

 

Than ôi!

Anh vừa giũ kiếp Ta Bà,

đương mùa cách ly đại dịch.

Dễ mấy, đàn Áo Lam xum vầy hết thảy?

 

Bốn phương gần, xa,

giờ này đồng niệm Di Đà

tâm hương, phũ phục cúi đầu

bùi ngùi đưa tiễn phút sau cùng này!

 

 Giờ đây

Dây thân ái, tay sắp rời.

Tránh sao hai hàng lệ rơi…

 

Hỡi ơi! Kính vọng Chơn Linh Anh,

Tâm Vinh - Đoàn Văn Lộc

Pháp tự: Phước Hiền

Huynh trưởng cấp Dũng, GĐPT Việt Nam

 

Giờ là lúc giã ly vĩnh biệt. 

Niềm thương còn mãi, vô biên

 

Nhớ xưa,

Kinh Đô - Đất Thần, Anh  sinh trưởng

Giỏi giang học luật, làm giảng viên

Giữa thời chinh chiến chiêu binh,

phận trai chẳng chịu lơ nhìn giang san

Bể dâu Non Nước, nổi chìm

Anh theo nghiệp vận triền miên tội tù.

 

Tâm Anh: Bát chánh 

Trí Anh - Hướng đạo

Từ bi hỷ xả một đời

Như anh trưởng Tâm Huệ

Từ quốc nội đến hải ngoại

Các Anh mang bút mực tải Đạo

Hành chánh nhắc nhớ bao lời Phật ngôn.

 

Hỡi ơi! Nhà Lam bái phục

Anh mang chức vụ từ thấp đến cao,

Từ buổi đầu xây dựng đến mai sau,

Dù ở trong nước hay ra ngoài hải ngoại,

 

Anh luôn ôn hoà

Thương anh em như thể thương mình

Từ buổi bình minh, đến hoàng hôn, và trăng tàn cuộc sống

 

Ôi cuộc đời của anh 

gắn liền trang Lam sử 

Tất cả dành thương yêu:

Cho đàn em thân mến.

 

Cuối đời, anh vẫn luôn trầm tĩnh

Nhẫn nhịn và bao dung

Thương yêu - bồi đắp.

 

Anh là ngọn nến Lam

lẻ loi lời thống thiết

Anh, Tình Lam bất diệt

Bi-Trí-Dũng vô song

 

Vĩnh biệt người vô tranh

Hương tình Lam ngàn sau xông ngát

Anh đi như gió thoảng qua đồi

Từ Bi để lại luân hồi thương yêu!

 

Đàn Áo Lam giờ đây kính nguyện:

 

Tâm sinh Bồ Tát Địa

Mầm non nẩy lộc mới! 

 

NAM MÔ TIẾP DẪN ĐẠO SƯ A DI ĐÀ PHẬT  

Ngày 10 tháng 1, 2021

Gia Đình Phật Tử Việt Nam tại Hoa Kỳ cẩn bút.


Wednesday, January 6, 2021

Charlie - Cao điểm 1015 | Charlie - The high point of 1015


Charlie - Cao điểm 1015

Xin cầu nguyện cho những ai đã nằm xuống ở các huyện: Sa Thầy, Ngọc Hồi và Dakto trong chiến tranh.

Những nỗi đau chiến tranh mất mát
đã hơn nửa thế kỷ qua
còn nguyên hay vơi đi, gần hay xa
chúng ta, Có Mặt Cho Nhau, về đây
cầu nguyện cho cả đôi bên
siêu thoát
những khổ đau, hận thù và phiền não
bay vèo như gió thoảng mây bay
trên đồi Charlie (Sạc Ly)
Qua đi, qua đi
Cầu xin an lành
Cầu xin siêu thoát

Gate, Gate, Paragate, Para Sam gate Bodhi Svaha.

Yết đế, Yết đế, Ba ra Yết đế,
Ba ra Tăng Yết đế, Bồ Đề Tát Bà Ha.

Ði qua, đi qua. Ði qua bờ bên kia,
Ðã đi qua đến bờ bên kia, reo vui!

Gone, gone. Gone beyond, gone far beyond. Awaken, Rejoice

Bạch X. Phẻ


Charlie - The high point of 1015
Pray for those who died in three districts of Sa Thay,
Ngoc Hoi and Dakto during the Vietnam War.

The pain of war, its enormous loss, and suffering
It has been more than half a century
still lingered, attached and/or eased, near or far
We, Presencing for Each Other, are here
pray for both sides!
Rest in Peace.
Sublimity, in the Pure Land, in the Haven,
or in the presence of God
Hoping and praying for suffering, hatred, and afflictions to ease.
Breezing by like the wind,
or like the floating clouds on Charlie hill.
May all rest at ease
May all rest in peace.

Gate, Gate, Paragate, Para Sam gate Bodhi Svaha.

Yết đế, Yết đế, Ba ra Yết đế,
Ba ra Tăng Yết đế, Bồ Đề Tát Bà Ha.

Ði qua, đi qua. Ði qua bờ bên kia,
Ðã đi qua đến bờ bên kia, reo vui!

Gone, gone. Gone beyond, gone far beyond. Awaken, Rejoice

Phe Bach