
Pháp hiệu “Thiên Nhạn” được Thầy Tuệ Sỹ ban tặng cho tôi nhân một lần trở về Việt Nam đảnh lễ Thầy. Trong khoảnh khắc trang nghiêm ấy, Thầy đã trao cho tôi tên gọi chứa đựng cả một triết lý sâu sắc, như một cánh nhạn tự tại giữa trời cao, hướng về cõi vô biên của trí tuệ và từ bi. Món quà tinh thần này từ Thầy không chỉ là một pháp danh, mà là dấu ấn khó phai trong hành trình tu học, một lời nhắc nhở về trách nhiệm và sứ mệnh cao cả mà tôi được thừa hưởng từ ân đức của Thầy.
Thiên Nhạn” – tên gọi như tiếng vọng nhẹ nhàng của loài chim nhỏ, khẽ bay lên bầu trời xanh thẳm, mang theo không chỉ khát vọng tự do mà còn ấp ủ những triền miên suy tư về cõi vô cùng. Pháp hiệu mà Thầy Tuệ Sỹ trao tặng, đối với tôi, không chỉ là danh xưng của ân nghĩa, mà còn là ánh sáng dẫn lối cho một hành trình tâm linh miên viễn. “Thiên” – tượng trưng cho cõi cao rộng, không chấp vào dục vọng, thoát ly khỏi những ràng buộc trần thế; “Nhạn” – loài chim tự do, dũng mãnh nhưng bình dị, vượt qua giới hạn của sự hữu hạn. Thiên Nhạn không chỉ là cánh chim bay trong gió, mà là biểu tượng của sự thong dong giữa đời, vượt qua phiền não mà vẫn giữ tâm an nhiên trước thế gian vô thường.
Có duyên gặp gỡ và được Thầy trao cho pháp hiệu là kỷ niệm sâu sắc không thể phai nhạt. Trong ánh nhìn từ bi, trí huệ của Thầy, tôi cảm nhận được cả một biển trời của sự thanh tao và lòng nhân ái vô biên. Pháp hiệu “Thiên Nhạn” Thầy trao không chỉ là tên gọi, mà như một lời nhắc nhở về sự nối kết giữa con người với vũ trụ, về tính chất vô thường của đời sống và cái tôi nhỏ bé. Đó cũng là một biểu tượng, một nhắc nhở về sự kết nối không thể tách rời giữa trời và đất, giữa cõi thiêng liêng và đời thực, giữa tự do tinh thần và bổn phận trách nhiệm.
ũng như cánh nhạn nhẹ nhàng thoát khỏi những ràng buộc trần tục để bay cao, người tu tập cần biết giải thoát bản thân khỏi dục vọng, tham lam, ích kỷ. Pháp hiệu “Thiên Nhạn” tựa như một lời dạy không lời mà Thầy trao truyền, giúp tôi hiểu rằng sự tự do không chỉ ở thân xác mà còn ở tâm hồn. Trong những cơn bão tố của cuộc đời, cánh nhạn không bao giờ lạc lối, luôn giữ hướng đi và tiếp tục sải cánh. Đó là biểu tượng của tâm hồn kiên cường, bền bỉ trước mọi thăng trầm. Cánh nhạn có thể bay cao, nhưng không bao giờ xa rời mặt đất, giống như con người, dù đạt được sự thanh thản của tâm linh, vẫn phải giữ trách nhiệm với cuộc đời.
Khi ngồi bên Thầy, được nghe Thầy dạy bảo, từng lời nói như thấm vào lòng. Từ ánh mắt đến từng cử chỉ của Thầy đều toát lên sự giản dị, khiêm nhường, nhưng lại chứa đựng sự sâu sắc vô biên. Tôi không chỉ học từ Thầy cách tu tập, mà còn học cách sống giữa dòng đời mà vẫn giữ cho tâm mình thanh thoát. Pháp hiệu “Thiên Nhạn” không chỉ là tên gọi, mà mỗi khi nhắc đến, lại gợi lên trong lòng một niềm biết ơn sâu sắc. Đó là sự kết tinh của tình thương, của trí tuệ mà Thầy đã trao gửi.
Cánh nhạn không rời xa bầu trời, cũng không quên mặt đất. Đó là sự cân bằng của người tu tập giữa việc tìm kiếm chân lý và thực hành giữa đời thường. Thầy từng dạy, con đường tu tập không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng chính trong những thử thách đó, con người mới có cơ hội thể hiện sự mạnh mẽ và kiên định. Cánh nhạn bay qua bão giông, vẫn giữ cho đôi cánh mình thẳng hướng, không bị cuốn trôi theo những biến động thế gian. Đó là hình ảnh của một tâm hồn vững vàng, không bị lay chuyển bởi sóng gió cuộc đời. Mỗi khi ngẩng nhìn lên bầu trời, cánh nhạn lại nhắc tôi về sự tự do và giải thoát. Nhưng tự do không phải là rũ bỏ tất cả, mà là giữ cho tâm mình luôn thanh tịnh, giữa những cám dỗ, thử thách. “Thiên Nhạn” chính là sự hòa quyện giữa cõi vô biên và cõi hữu hạn, giữa cao siêu và giản dị. Đó cũng chính là triết lý mà Thầy truyền đạt, rằng trong mỗi con người luôn có một cõi trời rộng lớn, nhưng cũng cần ý thức về trách nhiệm của mình với nhân gian, với đạo pháp.
Trong sâu thẳm của tâm hồn, cánh nhạn luôn hướng về ánh sáng, hướng về sự giác ngộ. Hành trình của Thiên Nhạn không chỉ là hành trình của một đời người, mà là hành trình vĩnh cửu của tâm linh, tìm kiếm sự giải thoát. Dù bay cao đến đâu, cánh nhạn vẫn không quên cội nguồn, vẫn không quên bổn phận của mình với cuộc đời và những người xung quanh. Pháp hiệu này nhắc nhở rằng, sự giải thoát không phải là trốn tránh, mà là sống giữa đời mà không bị vướng bận bởi phiền não.
Pháp hiệu “Thiên Nhạn” Thầy ban không chỉ là lời dạy về tự do, mà còn là bài học về lòng nhân từ và trách nhiệm. Dù bay cao đến đâu, vẫn phải giữ sự gắn kết với đời, với tình thương cho mọi loài chúng sinh. Nhớ về Thầy, về những lời dạy bảo, lòng tôi ngập tràn kính trọng và biết ơn. Thầy không chỉ dạy về Phật pháp mà còn chỉ dẫn cách tồn tại giữa đời, cách giữ cho tâm mình thanh cao.
Lời phát nguyện xin dâng lên như cánh nhạn vỗ cánh giữa trời. Không phải tìm kiếm giải thoát cho riêng mình, mà là để lan tỏa ánh sáng của Phật pháp đến với muôn loài. Sự thanh cao của Thiên Nhạn không phải ở nơi nó bay cao, mà ở chỗ nó mang theo tình thương và trí tuệ. Trong hành trình tu tập, xin nguyện noi gương Thầy, giữ vững tâm nguyện, đem từ bi và trí tuệ trải khắp muôn nơi. Thiên Nhạn bay cao giữa trời, không bao giờ quên bổn phận với cuộc đời.