Thursday, January 2, 2025

Đạo Quang: Tâm Truyền Bất Tuyệt, Dòng Chảy Giác Ngộ Qua Thời Không

 

“Người học khi đã có thể đứng, có thể bước, bấy giờ điều cần học là biết cách tránh. Tránh những chướng ngại, tránh những chỗ lồi lõm, những chỗ gai góc, tránh không để trượt, té. Vì vậy, Bồ-tát Di-lặc kết tập Biệt Giải Thoát Luật Nghi của Bồ-tát để người học và hành Bồ-tát đạo học biết đâu là thứ để phòng hộ và đâu là những chướng ngại của Bồ-đề nguyện và Bồ-đề hạnh.” | Tuệ Sỹ Thượng Sư

Tâm Truyền Bất Tuyệt: Dòng Chảy Giác Ngộ Qua Thời Không Như dòng sông uốn lượn qua núi đồi, giáo pháp của Đức Phật, từ buổi bình minh của giác ngộ, đã chảy dài không ngừng, nối kết tâm hồn của bao thế hệ. Trong ánh sáng trí tuệ và lòng từ bi vô lượng, Thầy và trò như thuyền và nước, cùng dìu dắt nhau vượt qua những ghềnh thác khổ đau, đến bến bờ an lạc. Đó không chỉ là hành trình của tri thức, mà là cuộc khai mở trái tim, nơi ánh sáng chân lý dần thấm nhuần, hòa quyện với từng bước chân hành giả.

Thượng Sư Tuệ Sỹ từng dạy: “Người học đi, khi đã có thể đứng, có thể bước, bấy giờ điều cần học là biết cách tránh. Tránh những chướng ngại, tránh những chỗ lồi lõm, những chỗ gai góc, tránh không để trượt, té. Vì vậy, Bồ-tát Di-lặc kết tập Biệt Giải Thoát Luật Nghi của Bồ-tát để người học và hành Bồ-tát đạo biết đâu là tự thế phòng hộ và đâu là những chướng ngại của bồ-đề nguyện và bồ-đề hạnh”.

Những lời này như một ánh trăng vằng vặc soi chiếu cõi lòng, nhắc nhở rằng con đường đạo không chỉ cần sự dấn thân, mà còn cần một sự tỉnh thức sâu sắc. Cái gai nhỏ giữa đường, nếu chẳng thấy, sẽ làm đau chân; bước hụt nơi góc khuất, nếu không thận trọng, có thể khiến hành giả vấp ngã. Vì vậy, học cách đứng vững và đi đúng, trước hết, chính là một phần không thể thiếu của bồ-tát hạnh.

Như thế, trong ánh sáng của Đức Thế Tôn, hành trình của mỗi người không phải chỉ là con đường của riêng mình, mà là sự tiếp nối của dòng truyền thừa đã vượt qua bao lớp sóng của thời gian. Các bậc thánh giả như Xá-lợi-phất, Mục-kiền-liên hay A-nan không còn là những hình bóng xa xôi, mà là những ngọn đuốc soi đường, nhắc ta rằng chân lý không hề mất đi, chỉ cần ta đủ lòng tin để tiếp nhận và đủ dũng khí để thực hành.

Từ thời Đức Phật đến các bậc bồ-tát như Quán Âm, Văn Thù, Phổ Hiền, dòng chảy giác ngộ không ngừng thấm sâu vào lòng người. Họ không chỉ là những kẻ khai mở, mà còn là những người trồng cây, ươm mầm cho trí tuệ và từ bi lan tỏa. Giáo pháp không phải là những lời kinh xa vời, mà là suối nguồn tươi mát, chảy vào từng tâm hồn, để từ đó nảy sinh ý chí vượt qua mọi thử thách, vững vàng trên con đường bồ-đề.

Thầy Đạo Sinh nhấn mạnh: học pháp không phải là chuyện thụ động ngồi nghe, mà là hòa mình vào dòng sống bất tận của giác ngộ. Người học không chỉ nhận lãnh, mà còn gánh lấy trách nhiệm mở đường cho kẻ khác. Đó chính là tinh thần chiến binh bồ-tát: không phải vì mình, mà vì muôn loài mà đứng lên, dìu dắt nhau qua những mịt mùng của vô minh để cùng đến bờ giác.

Thật vậy, dòng truyền thừa không chỉ là sự tiếp nối mà còn là sự đánh thức, khơi dậy năng lực vốn có trong tâm mỗi người. Các bậc Thầy không đứng đó để ta dựa dẫm, mà để ta tự nhận ra rằng chính mình phải làm chủ bước chân, đối diện chướng ngại, và vượt qua những giới hạn của bản thân. Đó là cách mà mỗi hành giả không chỉ tiếp nối dòng tâm truyền, mà còn làm cho nó thêm sáng rỡ giữa đời.

Được học pháp, được làm đệ tử của Đức Phật, chẳng phải để tự tôn vinh hay khoác lên mình danh hiệu, mà để hòa mình vào hành trình lớn lao của giác ngộ. Trong dòng chảy vô tận ấy, trí tuệ được khai mở, lòng từ được nuôi dưỡng, và mọi khổ đau được soi rọi bởi ánh sáng của giáo pháp. Chỉ khi bước chân của ta thực sự vững vàng, dòng tâm truyền mới tiếp tục chảy mãi, vượt qua mọi không gian và thời gian, không bao giờ đoạn diệt.

No comments:

Post a Comment