Ngày Kỵ năm nay, nhớ Anh, như một biểu tượng của sự tận tụy, cống hiến và lòng thương yêu. Người đã đi xa, nhưng những giá trị vẫn còn đó, in sâu vào trái tim của những ai đã từng đồng hành cùng Anh, đặc biệt là thế hệ đàn em trong Gia Đình Phật Tử Việt Nam, tại quốc nội lẫn nơi hải ngoại.
Chúng ta nhớ đến cố Huynh trưởng Tâm Kiểm Bạch Hoa Mai, không phải vì những danh xưng hay chức vị Anh từng đảm nhiệm, dù qua những vai trò này đã minh chứng năng lực cũng như sự tận tâm của Anh. Điều chúng ta nhớ về Anh chính là tinh thần phụng sự Giáo Hội Mẹ (GHPGVNTN) Anh đã truyền cảm hứng, là chất liệu sống động Anh mang vào đời Lam, và là sức mạnh vô hình Anh thổi vào tâm hồn của những đứa em từng gắn bó.
Anh là một người can đảm, không ngại đối diện với những thách thức lớn lao. Trong từng bước chân đi, lời nói và hành động, đều toát lên sự kiên định vì thấm nhuần tinh thần vô úy của đạo Phật. Anh đã sống không đơn thuần chỉ để làm tròn bổn phận của tổ chức, mà để mở rộng tấm lòng đón nhận những ai mong được dẫn dắt, yêu thương và hỗ trợ.
Con người không ai hoàn hảo. Anh cũng có những bất toàn, những khoảng khắc chưa trọn vẹn trong các mối tương giao. Song những điều đó, khi nhìn lại chiều sâu của thời gian, chỉ là những nét chấm nhỏ không thể làm mờ đi bức tranh lớn về cuộc đời của Anh. Những ai không hoan hỷ với Anh, liệu có đủ dũng cảm để bước đi trên con đường như Anh dấn thân, một con đường đầy chông gai nhưng trọn vẹn ý nghĩa của sự cống hiến?
Hôm nay, chúng ta nhắc về Anh không phải để kể về những gì đã qua, mà để khơi dậy trong mỗi người một nguồn cảm hứng mới, một lòng can đảm mới để sống một đời ý nghĩa. Bởi Anh, trong cuộc hành trình của mình, không chỉ sống cho bản thân mà còn vì lý tưởng cao cả hơn, vì những giá trị tốt đẹp sẽ được tiếp tục lan tỏa qua thời gian.
Thành công và thất bại, tựa như hai mặt của một đồng xu, là những trải nghiệm không thể tách rời trong hành trình đời người, nhất là đối với những ai dấn thân vì lý tưởng cao đẹp. Đối diện với tám ngọn gió lớn trong cuộc đời—lợi, suy, hủy, dự, xưng, cơ, khổ, lạc—Anh đã bước qua với sự kiên định và với tinh thần an nhiên đón nhận.
Trong bóng dáng của một con người “rất người”, nơi những yếu đuối và bất toàn không tân toan che đậy, chính là nơi phản ánh rõ nhất một nhân cách lãnh đạo đích thực. Cái “rất người” ấy, với những vui buồn, trăn trở và đôi khi cả lỗi lầm, lại là nền tảng để chúng ta cảm nhận sự sâu sắc và chân thật của một con người dấn thân vì lý tưởng.
Một người lãnh đạo vĩ đại không phải là một hình mẫu hoàn hảo, không tì vết, mà là người biết sống chân thành với bản chất con người mình. Anh không ngần ngại để người khác thấy được sự phức tạp và nhạy cảm của bản thân.
Chính trong cái ‘rất đời’ ấy, nhân cách lãnh đạo của Anh được thể hiện rõ nhất. Nó không nằm ở những điều cao siêu mà ở cách Anh sống chân thành với chính mình, với người khác, và với lý tưởng.
Bấy giờ, cuộc đời của Anh là một minh chứng sống động cho sự vượt thoát khỏi sự ràng buộc của thành bại. Thành công không làm Anh tự mãn, thất bại không khiến Anh chùn bước. Thay vào đó, mỗi bước chân Anh đi qua đều được khắc ghi bởi sự cống hiến hết mình, một lòng tin tưởng vào con đường đã chọn và một tâm hồn rộng mở để đón nhận mọi biến chuyển của cuộc đời.
Trong ý nghĩa ấy, thành công của Anh vốn nằm ở những gì Anh đã đạt được và ở tinh thần phụng sự không mệt mỏi. Thất bại, nếu có, cũng không phải là dấu chấm hết mà chính là một phần của sự hoàn thiện bản thân trong dòng chảy vô thường. Chính cách Anh đối diện với những ngọn gió lớn ấy đã tạo nên hình ảnh một người lãnh đạo đầy bản lĩnh, một người Anh cả trong đời Lam sống với lòng thương yêu vô bờ và sự hiểu biết.
Cuộc đời Anh, nhìn từ góc độ ấy, là một bài học quý giá cho tất cả chúng ta—rằng thành công hay thất bại không định nghĩa giá trị của một con người. Điều định nghĩa ấy chính là cách chúng ta vượt qua và sống trọn vẹn với ý nghĩa của từng trải nghiệm, như Anh đã từng.
Big Brother Tâm Kiểm – The Leadership and Humanity of a True Person
On this anniversary of remembrance, we honor you, Anh, as a symbol of devotion, dedication, and compassion. Though you have passed, your values remain deeply etched in the hearts of those who once journeyed with you, especially the younger generations of the Vietnamese Buddhist Youth Association, both in Vietnam and abroad.
We remember the late leader Tâm Kiểm Bạch Hoa Mai not for the titles or positions you held, though those roles showcased your capabilities and dedication. What we remember most about you is the spirit of service to the Mother Church (GHPGVNTN) that you inspired, the vibrant energy you brought to the Buddhist Youth movement, and the invisible strength you instilled in the souls of those who stood by your side.
You were a courageous person, unafraid to face immense challenges. Each step you took, every word and action, radiated steadfastness, imbued with the fearless spirit of Buddhism. You lived not merely to fulfill organizational responsibilities but to open your heart to those seeking guidance, love, and support.
No one is perfect. You, too, had your imperfections, moments of incompleteness in relationships. However, in the broader scope of time, those instances are but small blemishes on the grand canvas of your life. Those who found it difficult to resonate with you—could they muster the courage to walk the thorny but meaningful path of dedication that you chose?
Today, we do not recall you to dwell on the past but to awaken within ourselves a new source of inspiration, a renewed courage to live meaningful lives. For you, in your journey, did not live solely for yourself but for a greater ideal, for values that will continue to spread over time.
Success and failure, like two sides of the same coin, are inseparable experiences in life, especially for those who dedicate themselves to noble ideals. Confronting the “eight winds of life”—gain, loss, defamation, praise, blame, fame, suffering, and happiness—you walked through them with unwavering resolve and serene acceptance.
In the silhouette of a profoundly human figure, where vulnerabilities and imperfections were not hidden behind layers of “makeup” and pretense, lies the clearest reflection of true leadership. That “humanness,” with its joys, sorrows, struggles, and even mistakes, forms the foundation for us to feel the depth and authenticity of someone committed to an ideal.
A great leader is not an impeccable, flawless model but one who lives sincerely in their human nature. You did not shy away from letting others see your complexity and sensitivity. You chose to keep your true face, unadorned, to convey the message of authenticity and the significance of dedication.
In this “earthly” existence, your leadership was most vividly displayed. It did not dwell in lofty aspirations but in the way you lived genuinely with yourself, with others, and with your ideals. Like a small yet enduring flame, you illuminated the path for those around you with sincerity, perseverance, and gratitude.
Your life is a living testament to transcending the constraints of success and failure. Success did not make you arrogant, and failure did not cause you to falter. Instead, every step you took was marked by wholehearted dedication, unwavering faith in your chosen path, and an open heart to embrace life’s transformations.
In this sense, your success lay in what you accomplished and your tireless spirit of service. If there were failures, they were not an endpoint but a part of self-perfection in the flow of impermanence. The way you confronted life’s great challenges created the image of a leader with immense resilience, a true elder brother in the Buddhist Youth movement who lived with boundless love and profound wisdom.
Your life, viewed from this perspective, is a precious lesson for all of us—that success or failure does not define a person’s worth. What defines it is how we overcome and live fully with the meaning of each experience, as you did.
No comments:
Post a Comment