Monday, July 3, 2023

Pursuing the Rest Symbols to Listen to Master Tue Sy's Choruses for the Piano

 

Ảnh: Hương Tích Phật Việt

Pursuing the Rest Symbols to Listen to

Master Tue Sy's Choruses for the Piano

By Huỳnh Kim Quang, translated by Phe Bach


Master Tue Sy's poetry domain is extensive and immense. His lyrics ascend to infinity and beyond. Its profundity is bottomless. How can one fathom it in pursuit of meaning?  


To the writer of this article, it would probably be better to sit down, staring at the rest symbols in the Master’s Choruses for the Piano, to hear, maybe “all Greek to him”, some soundless notes of surreal melodies.


Choruses for the Piano is a collection of 23 poems -- or more accurately 23 refrains, published in Vietnam in 2009 by Master Tue Sy. This compendium of poems was translated from his native language by the renowned French artist Dominique de Miscault and presented in an artistic work called Refrains pour Piano, with unique images of Master Tue Sy.

 

This article only reflects some of the writer's feelings while he is reading Master Tue Sy's Choruses for the Piano in Vietnamese.


The rest symbols in music represent profound moments of a pause without music, without words. Their presence in the musical composition is as essential as any other sound beat. Sometimes they are even more essential and carry more magical meaning than other sound pulses and beats.

 

Similarly, in daily life, with the constant entrapment of wanton desires in our body, speech, and mind, people are pulled into the maelstrom of hallucinatory aspirations; therefore, those moments of laxity, of letting go, of meditative states are necessary and have significance in life. Those are the rest symbols in the music piece of our lives.


Indeed, have you ever quieted your heart enough to enjoy the moments of absolute silence that unexpectedly occur amidst the voluminous cascading stream of worldly sounds and musical melodies? If you have ever experienced this incredibly magical moment, you certainly must have been aware that it feels as though you were swimming in an infinite space, where there does reside only mythical joy in the absence of all kinds of self-indulgence and unwholesome anxieties in this world.


The life of a Zen master is the moment of the tranquil rest symbols that is prolonged indefinitely, self-existent, and independent of all worldly afflictions. Master Tue Sy is such a Zen master.

 

In the Master's brilliantly sparkling eyes, the endless cycle of birth and death is merely a dim shadow behind the flickering flame of enlightening wisdom that throws insight into it to realize that it is merely an illusion. So, life and death are no different from the bird that suddenly appears and disappears in the vast firmament! The first chorus vibrates to open the nonchalant way to and from the eased and free realm of this human world:


I drown time into the corners of my eyes

It then reddens the sacred night

The night suddenly turns into illusory winter

An adventuresome bird coming from Infinity

  

In the Aggaññasutta of the Digha-nikàya, did the World-Honored One (bhagavān) not

describe how humans came from the Heaven of Light (Abhassara) to the Heaven of the Realm of the Sensate World (Rùpa-dhàtu). Thus, Master Tue Sy stated as much in the second refrain.

 

From there, we’ve returned to the Heavenly Realm,

A blue hue obfuscates Infinity

The star lengthens the night to no end

Real or unreal, the evening is dropping woes


On such an evening, the low musical notes languish

Sore at the fingertips, but the melody keeps playing on.

Embracing the rest note, the piano rhythms abruptly break.

Where are you, dear? silky smoke is out yonder, beyond the eaves.

 

Humans descend from Abhassara to the sensate world, resulting thusly in the piling up of woes, anguishes, and classified levels of human existence. But when the moments of the silence of the rest symbols arrive, then there does the Realm of Infinity reveal itself; therefore, the scenery outside, beyond the eaves, is but illusory silky smoke of existence and non-existence. 


In a musical composition, how can one possibly have only rest symbols? In human existence how can one avoid grief? It’s a wonder, however, that the Master has so deep and so clear an insight into the black keynotes and the white keynotes of the music of life to realize that they are but illusory images. And then, he transports all the woes accumulated over the years and places them onto those rest symbols. Sending them to the rest symbols is no different from transforming them into the Realm of Infinity. Therefore, the 9th refrain reverberates as follows:


Eyes burnt 

Black keys, white keys

Black and white chasing each other

Turning into illusions

Above Infinity

Lie the rest notes perfectly round

Wherewith I’m entrusting

Woes of chilliads of years


Immediate cognition of the nature of one’s existence is not only the seemingly true awareness about reality that a Buddhist needs to have, but also the exceptional patience of a virtuous monk and his sustained endurance from suffering and death to transcendent ecstasy with a tranquil and emotionless mind. The 13th refrain reverberates that melody:


Oops! Snap the piano strings suddenly

The ghostly night appears so real

Biting the frozen fingertips

The chorus sunk deep into the eyes

Then the piano frets let loose

A group of disconnected sounds; fingers burning

All of a sudden is spreading an ambrosial fragrance of orange jasmine

The chorus is slowing down, following the rest symbols


At times the piano chorus melody is so profound that it appears to dissolve into the fragrance of orange jasmine or to transform itself into an ant crawling along a mountainside or weaving beneath a clump of grass. Chorus 20 is an enigmatic, mythical melody that seems to require the listener to shed their grandiose human form of self to follow the ant crawling beneath the grass and hearing the earth breathing. In his book Exploring Poet Seamus Heaney’s Source of Poetry, published in California, the United States in 1996, philosopher Pham Cong Thien referred to this fragrance as "the smell of terrestrial habitat." Here, not only could one smell the soil, but also the air that the earth exhales. The extreme depth of the profoundness of the rest symbols in Choruses for the Piano is here. One can hear and smell the “scent the earth breathes out”.


Following the ant’s path

Threading one’s way through the clump of grass

Gloomy overcast

the universe falters

Intervals of silence

Smell the fragrance the Earth breathes

 

Refrain 23 closes out Choruses for the Piano as if it were the tail end of the life of a person lying permanently in the deserted graveyard.


Ancient tombstones are lining up

The evening rain is welling up with tears

Overcast with desolation

Legends stand forlorn

Frost dampens

The shoulders jealous of the orange jasmine

Embracing the Monument

In love with all wilderness


The chorus vividly depicts the scene in the cemetery, with the evening rain, tears, desolation, and dampening frost as poetic images that reveal the state of mind and circumstances at the tail end of a person's existence. However, in this commonly shared scene, still shines a very precious, very attractive, and very loving individuality. That is the Master's infinite love for life, for people, and all sentient beings.

 

Embracing the Monument

In love with all Wilderness


That kind heart obviously must have found its abode deep in the rest symbols of Choruses for the Piano that the Master just played.

  

Does anyone hear?

 

Yes, for sure: the gods in the Heaven of Light, the ants scurrying beneath the grass, and also the breath of the earth moving hither tither all over this globe.

 

Now you can read Chorus for the Piano by Master Tue Sy.

 

Choruses for the Piano by Tue Sy

 

1.

I drown time into the corners of my eyes

It then reddens the sacred night

The night suddenly turns into illusory winter

An adventuresome bird coming from Infinity


2.

From there, we’ve returned to the Heavenly Realm,

A blue hue obfuscates Infinity

The star lengthens the night to no end

Real or unreal, the evening is dropping woes


On such an evening, the low musical notes languish

Sore at the fingertips, but the melody keeps playing on.

Embracing the rest note, the piano rhythms abruptly break.

Where are you, dear? silky smoke is out yonder, beyond the eaves.


3

On the sharp note

the piano’s melody hangs heavy

The corners of the lips are imprinted with an eternal hatred

Into that melody

Deeply sunk are illusory aspirations

Heartbeats stop, the hollowness of time

Time stops

The sun is a burning patch

Time stands still

A thread of smoke hanging loose

I’m traveling always 

The moss on the perron is thinning off 

Since the sunlight is wearing out

The wild grass along the riverside


4

Flying along the glimmering flame

Wavering in the summer desert

The sky tilts halfway down

By the velvet drapes, your eyes turn blood-red

So far away reigns the Lyra constellation

Obfuscating the way back home


5

On my way home that evening

You were painting a dingy yellow

The color of the dirt road dried up from the moonlight

The faded road

The solitary moon

Did you ever wait

For the ugly weather-beaten moss in the night?


6

The pitch-black color is spreading on the cliff

Immensely missing those farewell eyes

Then forever vanish 

leaving sullenness in the wuthering mountain top

Where am I?

In the thin ephemeral wings of dreams


7

The cup of tea already immersed in smoke

Yet the lines of words continue to lengthen 

Worldly affairs emulate wildflowers

Embalming the burning eyes with darkness


8

Her Highness forgets a little bout of sullenness on the rest symbols

The string of cadences brings anxiety to the fingers 

Pressing the woes deep down onto the white keys

A half-note key jars the rhythm of exile


9

Eyes burnt 

Black keys, white keys

Black and white chasing each other

Turning into illusions

Above Infinity

Lie the rest notes perfectly round

Wherewith I’m entrusting

Woes of chilliads of years


10.

The door tightly closed, clouds rolling up the distance

Absent-mindedly counting words in blurry eyes

The woeful hand caressing the billet-doux decayed

It’s mizzling sparsely over some cluster of houses

 

11

Summer cicadas suddenly come back to town

A group of old trees is shading against the desolate sunlight

A blanket of white dust spiraling upwards about the gate

The fragrance quietly shying away from the piano keys

The cicadas resonate rippling tiny tones

That shed tears for the summer that is drying up the ocean


12.

The Monk is prinking himself in the stream

Forgetting his eyes somewhere in the middle of the night

Hurriedly he jounces his steps along the ravine

Wearing out the gully imprinted with bird tracks


13

Oops! Snap the piano strings suddenly

The ghostly night appears so real

Biting the frozen fingertips

The chorus sunk deep into the eyes


Then the piano frets let loose

A group of disconnected sounds; fingers burning

All of a sudden is spreading an ambrosial fragrance of orange jasmine

The chorus is slowing down, following the rest symbols


14

Night slumps down

Pushing darkness into one direction

The melody stirs up ice-cold sounds

Begetting aberrant heartbeats

At the frontier

The trees turn bright red

Over the aged warrior’s ancient tomb

The sunshine extinguishes the battlefield

The drop of blood desolates the fog

 

15

One day of drifting frivolously on top of the waterfall

Feeling fluttery upon the call of Emptiness

The low melody fills up in the eyes

The surface of the lake is still; its reflection glimmering

Still the surface of the lake is; its block of colors immense

Religious images are blurred; the tiny amount of limpid mist

During the interval of quietness drops of time hang heavy

I hear life in the musical composition “Desolate Heaven” 


16

Washing my hands off, frightened of rampant skulldudgeries

I follow the ant along the deserted ridge


17

The breath ceases at the profound of the ocean

Multiple delusional colors awaken in immense forms

A sky of tiny stars twirling around the doorframe

Emitting fireworks in the galaxy momentarily.

 

18

The sound of cars rushing across the gate

The orange jasmine quivers

Its fragrance dissolves into the rest notes

The perfect melody shimmering


19

The little leaf of grass falls; startled

The earth trembling; Demons unruly all over the world

The fragile breath is lying on the rest notes

A magical night; wordless melody.

 

20

Following the ant’s path

Threading one’s way through the clump of grass

Gloomy overcast

the universe falters

Intervals of silence

Smell the fragrance the Earth breathes


21

How yearning that memory is

Fingers running through the hair

Arms around the spiral of smoke

Consternated

Half-finished the cup of mist tea 

On a pedestal

You reign high above


So interminably high

The clouds are closing up

To corrode

The self-existing religious images

Oh! Orange jasmine!

The moonlight blurs the eyes

Oh! How about you, dear?

Why keep striking the same keynotes?

The ancient melody

Furtively melancholic

Somber

Formerly loving you 

Stirred up moons and mountains

 

22.

I resurrect over the reeky forlornness

Still loving you in every moment of my dreams

From primeval times even not a single word uttered

Like the immense ocean constricting the reflection of a peach blossom

Listening to the pulsating melody from the flagging wings

Loving you, I reach out for the thousands of stars.


23.

Ancient tombstones are lining up

The evening rain is welling up with tears

Overcast with desolation

Legends stand forlorn

Frost dampens

The shoulders jealous of the orange jasmine

Embracing the Monument

In love with all wilderness


Translated by Phe Bach


THEO DẤU LẶNG
NGHE ĐIỆP KHÚC DƯƠNG CẦM CỦA THẦY TUỆ SỸ
Huỳnh Kim Quang
nhungdiepkhucchoduongcam

    Cõi thơ của Thầy Tuệ Sỹ mênh mông bát ngát. Cao thì bay vút từng không. Sâu thì hun hút hố thẳm. Biết đâu mà dò để gọi là theo!
    Với người viết bài này, có lẽ là ngồi bệt xuống đất nhìn trừng trừng vào mấy dấu lặng trên “Những Điệp Khúc Cho Dương Cầm” của Thầy để mà nghe, có thể chỉ như là “vịt nghe sấm,” nhưng, may ra còn nghe được vài khoảng lặng vô thanh đâu đó, sau những cung bậc du dương siêu thoát.
    “Những Điệp Khúc Cho Dương Cầm” là tập thơ gồm 23 bài – đúng hơn là 23 điệp khúc -- của Thầy Tuệ Sỹ được xuất bản trong nước vào năm 2009. Tập thơ này được một nghệ sĩ nổi danh của Pháp Dominique de Miscault dịch sang tiếng Pháp và trình bày với những hình ảnh nghệ thuật trong tác phẩm Pháp Ngữ “Refrains pour Piano.”
Bài này chỉ viết lại một vài cảm nhận khi đọc tập thơ bằng tiếng Việt “Những Điệp Khúc Cho Dương Cầm” của Thầy.
    Dấu lặng là khoảnh khắc ngừng nghỉ sâu lắng không nhạc không lời trong bản nhạc. Nó cũng cần thiết có mặt trong bản nhạc giống như những âm thanh giai điệu khác. Đôi khi dấu lặng còn cần thiết và mang ý nghĩa huyền diệu hơn nhạc điệu khác trong bản nhạc.
    Cũng thế, trong cuộc sống thường nhật với những thao tác liên tục của dòng vọng động qua thân, khẩu và ý, con người bị cuốn hút vào quỹ đạo quay cuồng của mộng tưởng điên đảo, thì những khoảnh khắc dừng lại, buông xả, lắng tâm là cần thiết và bổ ích vô cùng. Đó là những dấu lặng trong bản nhạc cuộc đời.
    Thật vậy, có bao giờ bạn lắng tâm để thưởng thức những khoảnh khắc im lặng tột cùng xảy đến thật bất ngờ giữa dòng thác lũ ba đào của âm thanh và nhạc điệu? Nếu bạn từng trải qua giây phút cực kỳ huyền diệu ấy chắc bạn cảm nhận như mình đang bơi lội trong cõi không gian vô cùng mà ở đó chỉ có sự hỷ lạc mầu nhiệm trong trạng thái vắng bóng mọi thứ nhân ngã bỉ thử và phiền não uế trược.
Cuộc đời của một thiền sư là khoảnh khắc kéo dài vô tận của những dấu lặng an nhiên, tự tại và siêu thoát giữa cuộc đời phiền não, khổ đau. Thầy Tuệ Sỹ là một thiền sư như thế.
    Trong đôi mắt sáng hoắc của Thầy, dòng tử sanh vô tận chỉ còn là bóng dáng mờ ảo sau ngọn lửa bập bùng của trí tuệ bừng lên, để nhìn sâu vào đó và liễu ngộ rằng nó chỉ là huyễn mộng. Như thế, tử sinh đâu có khác gì cánh chim chợt hiện chợt ẩn trong quãng trời vô biên! Điệp khúc đầu tiên rung lên cung bậc mở ra con đường đến đi tự tại trong cõi nhân gian:

“Ta nhận chìm thời gian trong khóe mắt
Rồi thời gian ửng đỏ đêm thiêng
Đêm chợt thành mùa đông huyễn hoặc
Cánh chim bạt ngàn từ quãng Vô biên.”    

    Trong Kinh Tiểu Duyên của Trường A Hàm, chẳng phải Đức Thế Tôn đã kể chuyện loài người đến thế giới này từ cõi Trời Quang Âm ở Sắc Giới Thiên hay sao? Cho nên Thầy mới nói trong điệp khúc thứ 2:

Từ đó ta trở về Thiên giới,
Một màu xanh mù tỏa Vô biên.
Bóng sao đêm dài vời vợi;
Thật hay hư, chiều nhỏ ưu phiền.
Chiều như thế, cung trầm khắc khoải.
Rát đầu tay nốt nhạc triền miên.
Ôm dấu lặng, nhịp đàn đứt vội.
Anh ở đâu, khói lụa ngoài hiên?

    Từ Quang Âm Thiên xuống cõi nhân gian làm người nên mới có những ưu phiền, khắc khoải, và những cung bậc của kiếp người rung lên. Nhưng đến khoảnh khắc lắng sâu của dấu lặng thì đó là cõi vô biên, nên cảnh vật ngoài hiên là khói lụa huyễn hoặc như có như không. 
    Trong bản nhạc làm sao chỉ toàn là dấu lặng. Trong cõi người làm sao tránh khỏi những ưu phiền. Cái tuyệt vời của Thầy là liễu ngộ rất tinh tường phím đen, phím trắng trong bản nhạc cuộc đời chỉ là ảo tượng. Và rồi, Thầy đem bao nhiêu ưu phiền của năm tháng đi qua gửi vào dấu lặng đó. Gửi vào dấu lặng thì có khác gì hóa thân cho nó vào cõi vô cùng. Vì vậy, trong điệp khúc thứ 9, vang lên cung bậc:

Đôi mắt cay
phím đen phím trắng
Đen trắng đuổi nhau
thành ảo tượng
Trên tận cùng
điểm lặng tròn xoe
Ta gửi đó
ưu phiền năm tháng.

    Trực thức về bản chất cuộc đời của chính mình không chỉ là tri kiến như thật về thực tại mà một người con Phật cần có, đó còn là đức nhẫn phi thường của một nhà tu hành đạo hạnh. Nhẫn thọ từ nỗi thống khổ trầm luân đến sự hỷ lạc siêu thoát bằng tâm thái bình lặng an nhiên không một gợn sóng động tâm. Điệp khúc thứ 13 vang lên nhạc âm hưởng đó:

Ô hay, giây đàn chợt đứt.
Bóng ma đêm như thật.
Cắn đầu ngón tay giá băng.
Điệp khúc lắng trầm trong mắt.
Rồi phím đàn lơi lỏng;
Chùm âm thanh rời, ngón tay rát bỏng
Chợt nghe nguyệt quế thoảng hương
Điệp khúc chậm dần theo dấu lặng.

    Có lúc điệp khúc dương cầm lắng sâu đến mức như tan theo mùi hương nguyệt quế, như hóa thân thành con kiến bò quanh triền núi, hay len lỏi tận dưới gốc cụm cỏ dại. Điệp khúc 20 là giai điệu huyền bí lạ lùng mà người nghe dường như phải tước bỏ cái hình hài nhân ngã to lớn để có thể theo chân con kiến bò dưới cọng cỏ và nghe mùi đất thở. Cái mùi mà Triết Gia Phạm Công Thiện trong tác phẩm “Khơi Mạch Nguồn Thơ Thi Sĩ Seamus Heaney” xuất bản tại California, Hoa Kỳ vào năm 1996, gọi là “mùi thổ ngơi.” Ở đây không phải chỉ ngửi mùi thổ ngơi, mà còn ngửi mùi đất thở nữa. Chỗ tuyệt cùng của sự sâu lắng, của dấu lặng trong “Những Điệp Khúc Cho Dương Cầm” là ở đây. Có thể nghe và ngửi “mùi đất thở.”


Theo chân kiến

luồn qua cụm cỏ

Bóng âm u

thế giới chập chùng

Quãng im lặng

Nghe mùi đất thở.


    Đoản khúc 23 khép lại “Những Điệp Khúc Cho Dương Cầm” như thể là đoạn cuối của đời người nằm yên vĩnh viễn nơi tha ma mộ địa.


Giăng mộ cổ

mưa chiều hoen ngấn lệ

Bóng điêu tàn

huyền sử đứng trơ vơ

Sương thấm lạnh

làn vai hờn nguyệt quế

Ôm tượng đài

yêu suốt cõi hoang sơ.


    Điệp khúc vẽ lại thật sống động cảnh tượng nơi nghĩa địa, với cơn mưa chiều, nước mắt, hình bóng điêu tàn, sương thấm lạnh là những hình ảnh lột tả được cả tâm trạng và hoàn cảnh trong đoạn cuối của đời người.

    Nhưng, trong cõi chung đó, vẫn bừng sáng lên niềm riêng rất đáng quý, rất cao đẹp, rất thương yêu. Đó là tấm lòng yêu thương vô lượng của Thầy đối với cuộc đời, đối với con người, và đối với chúng sinh.


Ôm tượng đài

yêu suốt cõi hoang sơ.


    Tấm lòng đó ắt hẳn đã nằm sâu trong dấu lặng của “Những Điệp Khúc Cho Dương Cầm” mà Thầy vừa tấu lên.

Có ai nghe chăng?

    Chắc chắn là có, chư thiên ở cõi trời Quang Âm, những con kiến đang bò sát dưới cụm cỏ dại, và còn nữa, tiếng thở của đất động đậy đâu đó trên khắp hành tinh này.


Huỳnh Kim Quang

    Bạn đọc có thể vào đọc “Những Điệp Khúc Cho Dương Cầm” bản tiếng Việt của Thầy Tuệ Sỹ trên trang mạng Thư Viện Phật Việt, hoặc trang của Hội Đồng Hoằng Pháp.


NHỮNG ĐIỆP KHÚC CHO DƯƠNG CẦM
1.
Ta nhận chìm thời gian trong khóe mắt
Rồi thời gian ửng đỏ đêm thiêng
Đêm chợt thành mùa đông huyễn hoặc
Cánh chim bạt ngàn từ quãng Vô biên


2
Từ đó ta trở về Thiên giới,
Một màu xanh mù tỏa Vô biên.
Bóng sao đêm dài vời vợi;
Thật hay hư, chiều nhỏ ưu phiền.
Chiều như thế, cung trầm khắc khoải.
Rát đầu tay nốt nhạc triền miên.
Ôm dấu lặng, nhịp đàn đứt vội.
Anh ở đâu, khói lụa ngoài hiên?


3
Trên dấu thăng
âm đàn trĩu nặng
Khóe môi in dấu hận nghìn trùng
Âm đàn đó
chìm sâu ảo vọng
Nhịp tim ngừng trống trải thời gian
Thời gian ngưng
mặt trời vết bỏng
vẫn thời gian
sợi khói buông chùng
Anh đi mãi
thềm rêu vơi mỏng
Bởi nắng mòn
cỏ dại ven sông


4
Ta bay theo đốm lửa lập lòe
Chập chờn trên hoang mạc mùa hè
Khung trời nghiêng xuống nửa
Bên rèm nhung đôi mắt đỏ hoe
Thăm thẳm chòm sao Chức nữ
Heo hút đường về


5
Chiều tôi về
Em tô màu vàng ố
Màu bụi đường khô quạnh bóng trăng
Đường ngã màu
Bóng trăng vò võ
Em có chờ
Rêu sạm trong đêm?


6
Màu tối mù lan vách đá
Nhớ mênh mông đôi mắt giã từ
Rồi đi biệt
Để hờn trên đỉnh gió
Ta ở đâu?
Cánh mỏng phù du.


7
Chung trà đã lịm khói
Hàng chữ vẫn nối dài
Thế sự chùm hoa dại
Ủ mờ con mắt cay


8
Công Nương bỏ quên chút hờn trên dấu lặng
Chuỗi cadence ray rứt ngón tay
Ấn sâu xuống ưu phiền trên phím trắng
Nửa phím cung chõi nhịp lưu đày


9
Đôi mắt cay
phím đen phím trắng
Đen trắng đuổi nhau
thành ảo tượng
Trên tận cùng
điểm lặng tròn xoe
Ta gửi đó
ưu phiền năm tháng


10
Cửa kín, chòm mây cuốn nẻo xa.
Ngu ngơ đếm chữ, mắt hoa nhòa.
Tay buồn vuốt mãi tờ hương rã;
Phảng phất mưa qua mấy cụm nhà.


11
Ve mùa hạ chợt về thành phố
Khóm cây già che nắng hoang lương
Đám bụi trắng cuốn lên đầu ngõ
Trên phím đàn lặng lẽ tàn hương
Tiếng ve dội lăn tăn nốt nhỏ
Khóc mùa hè mà khô cả đại dương


12
Đạo sỹ soi hình bên suối
Quên đâu con mắt giữa đêm
Vội bước gập ghềnh khe núi
Vơi mòn triền đá chân chim


13
Ô hay, giây đàn chợt đứt.
Bóng ma đêm như thật.
Cắn đầu ngón tay giá băng.
Điệp khúc lắng trầm trong mắt.
Rồi phím đàn lơi lỏng;
Chùm âm thanh rời, ngón tay rát bỏng.
Chợt nghe nguyệt quế thoảng hương
Điệp khúc chậm dần theo dấu lặng.


14
Đêm sụp xuống
Bóng dồn một phương
Lạnh toát âm đàn xao động
Trái tim vỗ nhịp dị thường.
Ngoài biên cương
Cây cao chói đỏ
Chiến binh già cổ mộ
Nắng tắt chiến trường
Giọt máu quạnh hơi sương.


15
Một ngày chơi vơi đỉnh thác;
Nghe bồn chồn tiếng gọi hư không.
Giai điệu nhỏ dồn lên đôi mắt.
Mặt hồ im ánh nước chập chờn.
Mặt hồ im, tảng màu man mác.
Ảnh tượng mờ, một chút sương trong.
Quãng im lặng thời gian nặng hạt;
Tôi nghe đời trong tẩu khúc Thiên hoang.


16
Phủi tay kinh nỗi đảo điên
Tôi theo con kiến quanh triền đỉnh hoang


17
Hơi thở ngưng từ đáy biển sâu
Mênh mông sắc ảo dậy muôn màu
Một trời sao nhỏ xoay khung cửa
Khoảnh khắc Thiên hà ánh hỏa châu


18
Tiếng xe đùa qua ngõ
Cành nguyệt quế rùng mình
Hương tan trên dấu lặng
Giai điệu tròn lung linh


19
Bỏng cỏ rơi, giật mình sửng sốt.
Mặt đất rung, Ma Quỷ rộn phương trời.
Chút hơi thở mong manh trên dấu lặng.
Đêm huyền vi, giai điệu không lời.


20
Theo chân kiến
luồn qua cụm cỏ
Bóng âm u
thế giới chập chùng
Quãng im lặng
nghe mùi đất thở


21
Nỗi nhớ đó khát khao

luồn sợi tóc

Vòng tay ôm cuộn khói

bâng khuâng.

Uống chưa cạn chén trà sương móc

Trên đài cao

Em ngự mấy tầng.


Lên cao mãi

đường mây khép chặt.

Để xoi mòn

ảo tượng thiên chân.

Ồ, nguyệt quế!

trăng mờ đôi mắt.

Ồ, sao Em?

sao ấn mãi cung đàn.

Giai điệu cổ

thoáng buồn

u uất.

Xưa yêu Em

xao động trăng ngàn.


22.

Ta sống lại trên nỗi buồn ám khói

Vẫn yêu người từng khoảnh khắc chiêm bao

Từ nguyên sơ đã một lời không nói

Như trùng dương ngưng tụ ánh hoa đào

Nghe khúc điệu rộn ràng đôi cánh mỏi

Vì yêu người ta vói bắt ngàn sao.


23.

Giăng mộ cổ

mưa chiều hoen ngấn lệ

Bóng điêu tàn

huyền sử đứng trơ vơ

Sương thấm lạnh

làn vai hờn nguyệt quế

Ôm tượng đài

yêu suốt cõi hoang sơ.


Sources:

https://hoangphap.org/huynh-kim-quang-theo-dau-lang-nghe-diep-khuc-duong-cam-cua-thay-tue-sy/


https://hoangphap.org/tue-sy-nhung-diep-khuc-cho-duong-cam/



Friday, June 30, 2023

DAY DREAM

 DAY DREAM

 

I rode an ant in search of fairy-grottoes

Immortal realms with flocks of meandering butterflies

Toads and tree-frogs wandering in search of life

In deep caverns, a snake slumbers in reverie. 

 

At the grotto entrance, a swarm of bees swirled in dance

A wild flower of the crimson forest sensuous 

Bashful of fragrance and hue, the old rushes straightened up

Becoming an old immortal’s gently waving white hair

 

The ant crawled around, struggling to find life

Riding on its back a debt of love

Also, the forlorn fate of my Fatherland

Still as loyal, oh fragile threads of sunlight 

 

I asked the ant – where is it, the Pure-land or which way to Stillness?

Beyond the void, traces of birds in flight 

The voice of a blackened and bitter land from the earth

Lighting up my mind in place of the sunlight

 

I called the ant while silver clouds pondered

On the road of my wondering, my country anguished

Peeling away the past, heavenly beings shudder in shock 

Biting into the infinite expanse, a dream shattered in two

 

A nation, sunk in grief ever since

Midnight fires in the forest embracing dead and desiccated leaves

I go in search of a shattered heart

Starving for time, biting into nothingness.


Saigon 1984


Translated by Phe Bach


Saturday, June 17, 2023

MEETING EACH OTHER IN NOBLE SILENCE - GẶP NHAU TRONG YÊN LẶNG

Ảnh Minh hoạ - một lần tu học tại Spirit Rock Mediation Center


MEETING EACH OTHER IN NOBLE SILENCE 


We gather on the day we observe Noble Silence 

Instead of exchanging pleasantries, smiles appeared.

The sound of nature is elastic; stretch and bend it. 

The hilltop wind chime is priceless. 


We gather on the day we observe Noble Silence 

The spring flowers are in bloom. 

My soul feels the warmth of the sun.

The music of our breathing is so beautiful.


We gather on the day we observe Noble Silence 

Observing the movement of the pink clouds 

and the blossoming of the flowers outside and within my heart

Looking around at all the happy people makes me happy as well.

Simply contemplating the incomparable realm of the Buddha.


Written at a summer retreat in 2015.

Poetry by @PheBach


GẶP NHAU TRONG YÊN LẶNG

Ngày Thinh Lặng gặp nhau
Nụ cười thay tiếng chào
Trên đồi vang tiếng sáo
Chiếc phong cầm nhẹ ngân

Ngày thinh lặng gặp nhau
Đoá hoa xuân tủm tỉm
Nắng vàng ấm trong tim
Tiếng ve từng hơi thở

Nhìn mây hồng lân lân
Nhìn hoa nở trong lòng
Nhìn người miền hạnh phúc
Nhìn Phật cõi vô song.

Một khoá tu học vào mùa hè 2015.
Thơ Tâm Thường Định
Source: https://phebach.blogspot.com/2015/07/gap-nhau-trong-yen-lang.html

Tuesday, June 13, 2023

Thích Tuệ Sỹ: THE BUDDHA'S BIRTHDAY MESSAGE OF THE SUPREME CENTRAL COUNCIL SANGHA

Unified Buddhist Church of Vietnam (UBCV)

Supreme Central Council Sangha (Sangharaja Institute)

******

The Council Of The Supreme Sangha

___________________________________________________


THE BUDDHA'S BIRTHDAY MESSAGE OF 

THE SUPREME CENTRAL COUNCIL SANGHA

Buddhist Calendar 2567

Homage to the Sakya Muni Buddha, who was born peacefully in his marvelous manifestation at Lumbini Gardens 

“One person, mendicants, arises in the world for the welfare and happiness of the people, out of compassion for the world, for the benefit, welfare, and happiness of gods and humans. What one person? The Realized One, the perfected one, the fully awakened Buddha. This is the one person, mendicants, who arises in the world for the welfare and happiness of the people, out of compassion for the world, for the benefit, welfare, and happiness of gods and humans.” *

He is a Person who has surpassed all human cognitive and perceptual limitations. Humans are enslaved by deceptive feelings about themselves and the world; driven by irrational desires for survival; and preoccupied by irrational fears of invisible forces threatening life and death. In the terrible darkness of ignorance and desires, they are unable to find safety anywhere else and must seek refuge with the spirits of mountains, forests, gardens, trees, or shines.

He is a Person who emerges in the living world, the human world, during the Axial Age of human civilization, a time during which philosophical thought, science, and religion were shaped and oriented from the East and West. There appears to be no possible synthesis of these two sources of human civilization, and the only means of unification is through the use of force. They have alienated themselves, their own nature, by attributing their own abilities to their self-realization and self-liberation by seeking veneration for supernatural powers; but eventually, they realized that an individual can only survive safely under the leadership of a person who comprehends all human problems and has the capacity to protect others from violence. This wise and just individual is revered as the Lord of Mankind.

  Human society requires a just, wise, and perceptive ruler, the Lord of Men, just as the heavenly realm must be ruled by an omnipotent and omniscient Lord of Heavens, a wise and powerful Ruler of the Heavenly Realm, in order to protect all natural orders and ensure the safety of all living beings.

The history of human civilization was indeed oriented and shaped, endowed with thought, by this thinking since then, more than 25 centuries ago, but the historical fate of the world was only determined within 20 centuries; and the end of the world in the 20th century has become a fearful obsession of nearly all humans in different communities and religions around the globe. This obsession persists to this day, depending on the frequency of natural disasters or the threat of a world war. 

A few times per year, world leaders discuss the security measures or orders in various nations in order to avoid this threatening obsession. People are aware that these measures exist only in the text of resolutions and are not applicable to every nation.

Despite the fact that different nations follow different political systems, distinguished by their influence in the world, their leaders feel the need to maintain a glimmer of hope for a safe, peaceful, and happy global community. Consequently, it is essential to venerate a real person who existed in the actuality of human history. The Person chosen by world leaders is Sakya Muni Buddha, as He is the actual and concrete symbol of hope for world peace. This is not because He is a supreme saint or beyond, but because He is a Person like any other in the living world—a Person who has endured all the same sufferings as any other human being for an infinite number of times. That Person resided in the opulent Royal Palace of the ruling class, as if He were unaware of the sufferings of his fellow citizens, let alone all sentient beings.

When that Person was a teenager living in luxury and saw the fierce fighting for survival in a field, among the birds and fish, and between people and nature, he became constantly reflective on the meaning of life and death for all sentient beings. He went on an excursion outside the palace wall when his people were welcoming their future king in a spectacular event, and he saw an old man, a sick man, and a corpse. It was only for a brief moment, but those human conditions moved his compassionate heart. Since then, he has been determined to discover the true meaning of birth, old age, and death. Then, one night, while sleeping peacefully at the Royal Palace, that future King decided to give up everything, quietly riding his horse out of the palace wall, leaving behind all the hope of his powerful royal family and his people. 

That Person, after claiming to be fully enlightened, understood the meaning of human sufferings and discovered the path to the abolition of all sufferings. Whether publicly accepted or not by various communities of different cultures, the historical reality is clear: for over 25 centuries, the Enlightened Person's language and actions have never led to hatred, provocative fighting, or revolutionary violence in the circle of all Asian nations. In a world where hatred and irreconcilable dogmatic conflicts between various nations and religions, especially among the most powerful and developed nations aspiring to be world leaders, he deserves to be a symbol of hope for peace, tolerance, and compassion.

Significantly, despite the fact that only a handful of nations observe Buddhist traditions, all world leaders have unanimously agreed to designate the Buddha's Birthday as United Nations Vesak Day to express hope for world peace. In accordance with this resolution, the celebration of the Buddha's Birthday was held at the United Nations General Secretary's Office from 2000 to 2004, when the Royal Thai government began to host the UN Vesak Day, and in 2008, the Socialist Republic of Vietnam registered to host this event.

In all of those Vesak Day celebrations, the meanings of peace in the Buddha's teachings were praised in all great halls, but they only existed in the texts issued from those celebrations, not to mention the implications behind those praises, with the intention of promoting the status of some nations or political systems, in their mission to fight for world peace, or to clarify their policies of religious freedom amidst the suspicion of some other nations that they are promulgating these policies to suppress religious freedom.

At a time when nations are waging bloody wars for dominance over the rest of the world, representatives of a Buddhist nation can propose a peaceful resolution to all of these conflicts by citing the Buddha's words on loving-kindness as the best standard. But how does one transform a powerful individual with lofty goals into a compassionate and tolerant individual? With the exception of a few trite praises of the Buddha's words, there has been no concrete suggestion for practice.

True Buddhists frequently ask: Is there a Dharma door that can be practiced correctly, in accordance with the Buddha's true teachings, to develop great loving-kindness in people who do not have inborn good nature, not the gentleness and kindness of a deer that cannot develop further, among the innumerable Dharma doors that the Buddha taught to overcome the innumerable defilements that sentient beings encounter? The answer is possibly affirmative. Buddha is commonly regarded as the Great King of Medicine, a skilled physician who accurately diagnoses the causes of people's illnesses and prescribes the correct medication based on their health conditions and mental backgrounds. However, it is the patient's responsibility to take the correct dose of medication at the appropriate time or to take it based on his own incorrect understanding of medicine. 

The same can be said of Buddhist practitioners. Who is the Buddha and who is Mara in this world of fake news and conflicting ideas, which arise from the deceptive and erroneous perspectives of people with blind survival desires, making it difficult to distinguish between right and wrong? Consequently, the ultimate objective of liberation and enlightenment is an illusion or a strange mirage in the desert.

Vietnamese Buddhists can be proud of their more than two thousand years of living in harmony with Buddhism. This pride is merely a sense of self-satisfaction and contentment that we are deserving heirs to the Buddha's legacy. This pride, however, lacks the foundation and strength necessary to transform our own minds, improve our moral qualities and wisdom, walk firmly on the Noble Path, and avoid confusion between worldly values and the Noble Path. 

Since the Buddhist catastrophe of the Year of the Cat (1963), when a large number of young Buddhists were killed by the irrational ambitions of secular powers, the tragic and heroic fire of Buddhists has begun to burn. As a sacrifice to the existence of the True Dharma, they self-immolated their bodies, illuminating every step of our people's glorious evolution with tolerance and compassion.

This year, on the Buddha's Birthday, sixty years after the Buddhist catastrophe, the Chinese calendar completes a full circle, ushering in a new era in the tradition of Eastern and East Asian calendars. Since the establishment of the United Vietnamese Buddhist Congregation, there has been a period of historical inheritance, development orientation, and taking responsibility for the common interests of our people in order to develop our traditional tolerance, compassion in our educational and cultural mission, and social advancement. In the past decade, we have made modest contributions to a nation in shambles due to fighting between ideologically opposed brothers. After more than 50 years of peace, what have Vietnamese Buddhists accomplished, given that animosity and division between the North and South have not been resolved?

Under the oppressive power of ignorant forces who put so much pressure on the poor and disadvantaged classes during the pandemic, the fire of our traditional loving-kindness quietly warmed the hearts of our fellow people in difficult times, sharing every bowl of rice or bunch of vegetables to help them overcome the catastrophe that was threatening their lives.  They sought refuge only within themselves or among those unfortunate individuals. 

After sixty years of Buddhist calamity, Buddhists should practice transforming the light of loving-kindness into a bright torch for ourselves and those around us, keeping our Bodhicitta unshakeable, leading to Bodhi vows and Bodhi practices, and walking steadily on the Noble Path towards ultimate liberation and enlightenment for ourselves and many others.

Homage to Sakya Muni Buddha, the Blessed One, the Compassionate Father of all sentient beings.

The Buddha's Birthday - 2567. Phat An Temple, on the 8th of April, Year of the Cat (2023)

On the blessing of The Supreme Central Council Sangha

Chief Secretary of the Sangharaja Institute

Son of the Awakened One, Bhikkhu Thich Tue Sy



* Source: Ekapuggalavagga—Bhikkhu Sujato, https://suttacentral.net/an1.170-187/en/sujato?layout=plain&reference=none&notes=asterisk&highlight=false&script=latin