Rừng Tràm - ảnh Phuot.vn |
Lời dẫn:
Khi xưa, thời còn học
tiểu học, các bạn chắc đã có học thuộc bài thơ "Anh Hùng Vô
Danh" qua phần học thuộc lòng, mà tác gỉa bài thơ này thời đó có tên là Vô
Danh. Qua Mỹ, những năm 80, được gặp lại tác gỉa bài thơ thuộc lòng đó, tôi còn
học thuộc nhiều lời dạy của ông. Tôi vẫn thường nói với mọi người trong đời tôi
có 3 người Cha: Cha sanh ra tôi cho tôi thể xác, nhà cách mạng Trần Trọng Sanh
và GS Nguyễn Ngọc Huy cho tôi tinh thần. Những bài giảng chính trị về lòng yêu
nước, tinh thần dấn thân và hy sinh cho đất nước được hai người dạy tôi rất kỹ
và luôn ghi nhớ nhầm lòng.
GS Huy thì qua đời
hơn 20 năm trước, khi sự nghiệp chính trị còn dở dang. Bác Trần Trọng Sanh nay
đã ngoài 100 tuổi mà tinh thần vẫn còn minh mẫn, tráng kiện, sáng suốt như 40
năm trước lúc tôi mới gặp. Gặp lại Bác trong dịp đầu năm, Bác vẫn nhớ như in và
nhắc lại những bài giảng dạy cho thanh niên thời đó mà cho đến nay vẫn
còn rất đúng với thời đại. Những lời Thầy Huy, Bác Sanh dạy tôi, tôi thuộc nhằm
lòng. Có lần trong một bài viết về những gì người thanh niên cần phải có cho
đại cuộc khi dấn thân, tôi đã viết là chúng ta phải cần phải có 3 cái Thực: Thực
tâm, Thực tế và Thực tài. Thực Tâm để biết mình muốn gì, thực tế để biết
đất nước mình đang ở đâu và thực tài là biết mình có gì trong tay. Thiếu một
trong 3 cái thực đó, nhất là không có thực tâm thì làm việc gì lớn cũng
chỉ thu vào kết qủa nhò. Những lời dạy đó tôi đã thuộc từ những bài học của GS
Huy và Bác Sanh. Cảm ơn tác gỉa đã cho tôi đọc lại bài thơ tâm huyết của Thầy
Huy.
Xin mượn lời tâm sự của anh Nguyên Lương trên để thiệu bài thơ bất hủ này. Bên cạnh đó Giáo Sư Nguyễn Văn Thái đã dịch và phóng tác làm rỏ ý chí và tâm huyết của tác giá. Một bài thơ rất hay và cần thiết trong công cuộc thoát Trung hiện tại. Xin được trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.
Anh Hùng Vô Danh
của Đằng Phương - Nguyễn Ngọc Huy
Họ là những anh hùng không tên tuổi
Sống âm thầm trong bóng tối mênh mông,
Không bao giờ được hưởng ánh quang vinh,
Nhưng can đảm và tận tình giúp nước
Họ là kẻ muôn nghìn năm thuở trước
Đã phá rừng, xẻ núi, lấp đồng sâu
Và làm cho những đất cát hoang vu
Biến thành một giải sơn hà gấm vóc
Họ là kẻ không nài đường hiểm hóc,
Không ngại xa, hăng hái vượt trường sơn
Để âm thầm chuẩn bị giữa cô đơn
Cuộc Nam tiến mở giang sơn lớn rộng
Họ là kẻ khi quê hương chuyển động
Dưới gót giày của những kẻ xâm lăng
Đã xông vào khói lửa quyết liều thân
Để bảo vệ Tự Do cho Tổ Quốc
Trong chiến đấu, không nài muôn khó nhọc
Cười hiểm nguy, bất chấp nỗi gian nan,
Người thất cơ thành thịt nát xương tan
Nhưng kẻ sống lòng son không biến chuyển.
Và đến lúc nước nhà vui thoát hiểm
Quyết khước từ lợi lộc với vinh hoa.
Họ buông gươm quay lại chốn quê nhà
Để sống lại cuộc đời trong bóng tối.
Họ là kẻ anh hùng không tên tuổi
Trong loạn ly như giữa lúc thanh bình
Bền một lòng dũng cảm, chí hy sinh
Dâng đất nước cả cuộc đời trong sạch.
Tuy công nghiệp không ghi trong sử sách,
Tuy bảng vàng bia đá chẳng đề tên,
Tuy mồ hoang xiêu lạc dưới trời quên
Không ai đến khấn nguyền dâng lễ vật,
Nhưng máu họ đã len vào mạch đất,
Thịt cùng xương trộn lẫn với non sông
Và anh hồn chung với tấm tình trung
Đã hòa hợp làm linh hồn giống VIỆT.
Đằng Phương- Nguyễn Ngọc Huy
Heroes in Anonymity
Those people are anonymous heroes
Those people are anonymous heroes
That lived in the immense darkness of nights
And could never see the lights of glory
But were courageous and devoted to their country.
Those are the people who thousands of years before
Had pioneered forests, flattened mountains, restored marshes
And transformed desolate sand dunes
Into the everlasting emerald stretch of today’s Motherland.
Those are the people who braved perilous journeys,
Not minding long distances and enthusiastically flouting the range of Central Mountains
In order to prepare, amidst gloomy loneliness,
For the Southward expansion of our country’s border.
Those are the people who, when the country tremored
Under the boots of invaders,
Had plunged headlong onto enemy fire with unwavering determination for self-sacrifice
To protect Freedom for our Nation.
During fights, they scorned myriad difficulties,
Sneered at dangers, flouted hardships.
The unfortunate would have their flesh pulverized, their bones crushed;
But survivors, their pristine hearts unmoved.
And when there arrived the time when the country joyfully escaped danger,
They declined all material rewards and glorious recognition.
Dropping their swords, they returned to their native countryside
To live their lives in darkness again.
They are heroes without a name:
During wartime as well as in peace,
Persistently remaining dauntless and determined to sacrifice themselves,
They offered Motherland their entire unadulterated lives.
Even though their achievements were not recorded in history books,
Their names, not engraved on gilded rolls of honor nor on stone epitaphs;
Even though their dilapidated tombs are exposed under the oblivious sky
With no one coming for prayers and offerings,
Their blood had permeated the native soil,
Their flesh and bones, mixed in Motherland;
And their spotless spirits together with their faithful hearts
Had blended in with the Soul of the Vietnamese race.
But survivors, their pristine hearts unmoved.
And when there arrived the time when the country joyfully escaped danger,
They declined all material rewards and glorious recognition.
Dropping their swords, they returned to their native countryside
To live their lives in darkness again.
They are heroes without a name:
During wartime as well as in peace,
Persistently remaining dauntless and determined to sacrifice themselves,
They offered Motherland their entire unadulterated lives.
Even though their achievements were not recorded in history books,
Their names, not engraved on gilded rolls of honor nor on stone epitaphs;
Even though their dilapidated tombs are exposed under the oblivious sky
With no one coming for prayers and offerings,
Their blood had permeated the native soil,
Their flesh and bones, mixed in Motherland;
And their spotless spirits together with their faithful hearts
Had blended in with the Soul of the Vietnamese race.
Translated by Professor Nguyễn Văn Thái
No comments:
Post a Comment