Thursday, October 1, 2015

LỜI KHUYÊN CHÂN THÀNH / PHẬT PHÁP NHIỆM MẦU


Lời dẫn: Đây là bài viết Thay Cho Lời Cảm Niệm của gia đình trong ngày Tang Lễ của chị Bạch T. Phượng. Bài này đọc trước bài Sơ Lược Cuộc Đời của Mẹ.


LỜI KHUYÊN CHÂN THÀNH
            Mấy ngày qua Mẹ bị ho khúc khắc. Ăn uống không ngon và đi tiểu tiện khó khăn. Mẹ bị cảm và ho, nên chở Mẹ đi bác sỹ gia đình và đang trị liệu tại nhà. Nhưng chiều ngày 14 tháng 9, Phẻ đi làm về. Thấy mẹ không ổn nên gọi 911. Họ lập tức đưa Mẹ vào bệnh viện Methodist. Sau 4 giờ cấp cứu, bác sĩ cho mẹ nhập viện và chuyển mẹ đến ICU phòng 105. Bác sĩ đã chẩn ra bệnh và điều trị thuốc men. Nhưng gần sáu ngày rồi, bệnh của mẹ lại không thuyên giảm. Bác sĩ đã đưa ống thọc sâu vào miệng để hút đàm từ phổi và cho máy trợ sức để tryền hơi thở. Bụng mẹ bị trương lên và cứng đờ. Bác sĩ cho ống rọi soi vào nội tạng, thức ăn từ tuần trước bị đọng lại y nguyên. Chúng dồn thành một khối cứng dài trong đường ruột. Bác sĩ bảo chỉ còn một cách là đưa ống vào dùng máy phun và hút chúng ra, nhưng vô hiệu cho lần thử nghiệm ban đầu. Trong khi đó, thận của Mẹ bị suy nặng, nên cần phải lọc thận. Sau khi xét nghiệm, bác sĩ thấy tim của mẹ rất yếu, gan cũng suy và sức đề kháng lại quá thấp. Nếu tiến hành lọc thận cơ hội thành công là một trên mười, nhưng phải tiến hành trong ngày vì đường ruột đã quá sức chịu đựng rồi. Bác sĩ muốn gia đình đưa ra quyết định.
            Ba và chúng tôi thương Mẹ vô vàng. Mẹ hiền từ, nhân hậu, đảm đang. Mẹ yêu chồng, thương con và đem lòng từ trải rộng khắp chúng sanh... Chúng tôi mong Mẹ được sống lâu thêm nữa. Ba nói "còn nước còn tác", con nói bác sĩ ráng làm sao để cứu được mẹ nghen con. Mẹ đã ngoài 80, theo sự trình bày của bác sĩ dường như họ đã bó tay. Chúng tôi không muốn Mẹ bị đau đớn qua ca phẩu thuật rồi lại bị chết trên giường mổ thì lạnh lẽo vô cùng. Thật là một quyết định khó khăn. Chúng tôi đã khóc thật nhiều vì sự sống của mẹ ngàn cân treo sợi tóc.
            Chúng tôi yêu cầu cho gia đình một cuộc họp với bác sĩ trưởng, bác sĩ chuyên khoa và Johnny Smith, vị y tá 70 tuổi giàu kinh nghiệm đã chăm sóc cho Mẹ mấy ngày qua với sự chứng minh của Hoà thượng Thích Minh Đạt và hai Ni sư từ Thiền viện Diệu Nhân.  Sau hơn một giờ bàn thảo. Hoà thượng Thích Minh Đạt hỏi bác sĩ trưởng. " Nếu bệnh nhân này là Mẹ hoặc Bà của cô, thì quyết định của cô sẽ như thế nào?
            Ngừng lại một giây, bác sĩ Chung hít một hơi thở thật sâu. Rồi trả lời trong ngấn lệ. “Tôi biết gia đình này thương bà cụ rất nhiều. Họ muốn bà được sống lâu thêm nữa. Và họ muốn chúng tôi cứu lại bà. Đó cũng là nhiệm vụ của bác sĩ chúng tôi. Tuy nhiên, bệnh tình bà đã quá nguy nan. Khả năng cứu vãng thật sự rất thấp.” Bác sĩ trưởng hỏi chúng tôi. Cuộc sống bà ấy có đẹp không? Chúng tôi đều đồng thanh trả lời có. Phẻ cho bác sĩ xem tấm hình Mẹ chụp lúc Người rạng rỡ trong ngày Đại Thọ. Bác sĩ trưởng nói, “các vị hãy giữ gìn những kỷ niệm đẹp về bà. Tôi biết đây là một quyết định rất khó cho gia đình. Nếu bệnh nhân này là Mẹ hoặc bà của tôi, tôi sẽ không nỡ để bà ấy trãi qua cuộc giải phẩu này. Vì như thế chỉ làm bà ấy đớn đau thôi.  Đó là lời nói chân tình từ đáy lòng tôi.”
            Hoà thượng cảm ơn bác sĩ rồi người quay lại nói với chúng tôi. Chuyện sinh lão bệnh tử không ai tránh khỏi. Chúng con hãy đưa ra quyết định cho họ. Từ giây phút này các con hãy tập trung tinh thần lo phần tâm linh cho mẹ. Thầy sẽ đi thăm và khai thị cho bà.
            Chúng tôi cảm ơn Hoà Thượng và bác sĩ trưởng đã cho chúng con lời khuyên chân tình. Chúng tôi trả lời với họ rằng việc giải phẩu đã không cần nữa và sẽ không có th
êm những trị liệu khác. Chúng tôi yêu cầu họ cho chuyển Mẹ đến một phòng rộng và khang trang hơn để chúng tôi mời ban hộ niệm tụng kinh cho Mẹ. Chúng tôi đồng thời yêu cầu, sau khi Mẹ tạ thế, hãy để người nằm thêm ít nhất 8 giờ để chúng tôi niệm Phật vãng sanh. Và đồng thời trong tám tiếng ấy bất cứ vị nào cũng không được chạm vào thân thể của bệnh nhân. Họ hoan hỷ chấp nhận những yêu cầu của gia đình.
                  PHẬT PHÁP NHIỆM MẦU
            Sau khi hoà thượng khai thị cho Mẹ. Phẻ tiễn người về. Sau đó thầy Đạo Chí và vợ chồng anh chị Năm, Hoa đến thăm. Cùng lúc ni sư Thuần Tuệ, ni sư Chân Tịnh cũng vừa đến. Thầy Đạo Chí và quý Ni Sư đã khai thị cho Mẹ. Rồi sau đó tụng kinh sám hối, và tụng kinh Bát Nhã.
            Khoảng sáu giờ chiều, mẹ được chuyển qua phòng 120.  Bạn Chính, Mai Trâm, và Sư chú Nam hướng dẫn chúng tôi nghi thức tụng niệm vãng sanh. Chúng tôi có được hồng duyên được Ban Huynh Trưởng và Đạo tràng Kim Quang trợ giúp. Tối ngày 21 tháng 9, chúng tôi trưng bày ảnh Phật A Di Đà và bắt đầu tụng niệm.
            Ngoài trời ánh trăng vàng soi sáng với ngàn sao. Bên trong tiếng kinh cầu cất lên tha thiết. Tôi đã cố gắng giằng cơn xúc động để ráng cầu Phật A Di Đà  cùng tứ chúng. Nhưng nước mắt dâng trào, tôi phải chạy thật nhanh ra ngoài. Tiếng kinh cầu tiếp tục vang lên không ngừng nghỉ suốt đêm.
            Khi tôi trở lại, gương mặt Mẹ đã chuyển từ xám sang hồng. Thầy Thích Thiện Duyên, trụ trì chùa Kim Quang đã đến khai thị cho Mẹ. Tất cả các thân bằng quyến thuộc khi đến thăm đều cũng nhất tâm nhất niệm tụng kinh sám hối, vãng sanh. Trong đó có vợ chồng Tùng. Anh hai Liên, Diệp.Vợ chồng: anh Xuân, chú thiếm Công, chú Sơn, chị Hồng, Hà, Cúc, chú Mệnh,vợ chồng cô Hoan, chú thiếm Bảy, vợ chồng anh hai Dựng, anh chị Sơn Sương, anh Quang và nhiều vị nữa không kể hết...Chú Sơn khen Mẹ đẹp như đang nằm ngủ. Chú tụng kinh sám hối thật hay. Anh hai Dựng bị cảm thăm xong vội ra về. Chị hai còn nán lại cho đến giây phút cuối.
            Tám giờ tối, thầy Thích Thiện Nhơn, chị Thu cùng gần hai mươi vị từ Đạo tràng Kim Quang đến. Sau khi thầy khai thị, tất cả đều nhất tâm nhất niệm tụng "Nam Mô A Di Đà Phật". Ba, và tấc cả chúng tôi tụng theo tứ chúng.Thảo đứng gần bên Mẹ tụng liên hồi. Đôi mắt em nhìn Mẹ. Miệng vang tiếng Nam Mô. Giữa đôi chân mày của Mẹ ánh lên một vết hồng. Chân mày của Mẹ thường ngày rất nhạt. Hôm nay bỗng dưng đậm đà hơn như có ai đang vẽ. Một giọt nước mắt ngà đọng trên khoé mắt bên trái của Mẹ. Máy đo hơi thở, tim và huyết áp tăng lên trong tiếng kinh cầu, rồi tất cả tiếp tục giảm xuống đến số không. Đến 8:45PM Mẹ trút hai hơi thở nhẹ cuối. Máy tự nhiên ngừng hẳn. Nước da Mẹ từ hồng đã chuyển thành xanh. Đến 9:00PM Thầy và Phẻ đắm mềm Quang Minh lên cho Mẹ. Chúng tôi lui ra, Ban huynh trưởng tiếp tục tụng kinh A Di Đà Phật. Cứ ba mươi phút nhóm này tiếp sức cho nhóm kia. Đến 5:15 sáng ngày 23 tháng 9 mới hoàng toàn ngưng lại. Chúng tôi tụng kinh hồi hướng, và ngồi tĩnh tâm xung quanh giường Mẹ đến 5:30  am. Chúng tôi đồng lạy Mẹ hai lạy đền ơn công sinh thành dưỡng dục của người. Rồi tin cho y tá mọi sự đã hoàn mãn.
            Vợ chồng bác Minh, xui gia của gia đình và cũng là Bác Gia trưởng chùa Kim Quang. Người cùng đồng hành với chúng tôi từ phút đầu đến cuối đã xem lại tay chân của Mẹ sau hơn tám tiếng băng hà ra sao. Chú nói tay chân mẹ các con mềm mại. Thái dương ửng hồng, đầu nóng. Có nghĩa là Mẹ của các con đã được vãng sanh. Phật A Di Đã tiếp dẫn Mẹ con. Đó là phước báu cho gia đình. Hãy mừng cho Mẹ.
              Chúng tôi rời bệnh viện lúc bảy giờ sáng. Trước mặt chúng tôi, hai bầy chim nhỏ nghiêng cánh tung bay. Chúng quần tụ lại, rồi rẽ ra hai đàn. Cứ hợp rồi tan lập lại nhiều lần. Tiếng chim thánh thót vang lừng bên sáng sớm. Phía đằng đông ánh bình minh vừa hé mở. Chúng tôi ra về trong tiếng niệm Nam Mô A Di Đà Phật.

No comments:

Post a Comment