Thursday, May 30, 2024

Tuệ Sỹ: Ngồi giữa bãi tha ma

 Ngồi giữa bãi tha ma


I

Lửa đã tắt từ buổi đầu sáng thế 
Một kiếp người ray rứt bụi tro bay 
Tôi ngồi mãi giữa tha ma mộ địa 
Lạnh trăng ngà lụa trắng trải ngàn cây 
Khuya lành lạnh gió vào run bóng quỷ 
Quỷ run run hôn mãi đống xương gầy
Khóc năn nỉ sao hình hài chưa rã 
Để hồn tan theo đầu lửa ma trơi 
Khi tâm tư chưa là gỗ mục 
Lòng đất đen còn giọt máu xanh ngời. 


II 

Ta làm kẻ rong chơi từ hỗn độn 
Treo gót hài trên mái tóc vào thu 
Ngồi đếm mộng đi qua từng đọt lá 
Rủ mi dài trên bến cỏ sương khô 
Vì lêu lổng mười năm dài gối mộng 
Ôm tình già quên bẵng tuổi hoàng hôn 
Một buổi sáng nghe chim trời đổi giọng 
Người thấy ta xô dạt bóng thiên thần 
Ðất đỏ thắm nên lòng người hăm hở 
Ðá chưa mòn nên lòng dạ trơ vơ 
Thành phố nọ bởi mưa phùn nắng quái 
Nên mười năm quên hết mộng đợi chờ. 


III 

Cầm lòng lại dấu chân ngày biệt xứ, 
Cuộc buồn vui đâu hẹn giữa vô cùng. 
Bờ bến lạ biết đâu mòn cuộc lữ 
Ðể ta về uống cạn nét thu phong 
Như cánh hải âu cuối trời biển lộng 
Bồng bềnh bay theo cánh mỏng ngàn đời 
Chạnh nhớ người xưa miền nguyệt ẩn 
Thôi một lần thương gởi giữa mênh mông 
Chiều lắng đọng thênh thang ghềnh đá dựng 
Những nỗi buồn nhân thế cũng phôi pha, 
Mầu nhiệm nào đằng sau bao huỷ diệt
Mà nụ hồng vừa nở thắm ven khe. 
Khắp cả chốn đâu chẳng là tịnh độ, 
Vô sự một đời trắc trở gì đâu, 
Không phiền trược mong cầu chi giải thoát, 
Cứ thong dong như nước chảy qua cầu. 
Từ độ biết buồn câu sinh tử, 
Bỏ nhà đi một thoáng riêng mình, 
Mẹ già thôi khóc cho thân phụ, 
Lại khóc cho đời ta phiêu linh. 
Nhớ mẹ một lần trong muôn một, 
Thương em biết vậy chẳng gì hơn, 
Suối trăng về tắm bên đồi lạ, 
Chiều thu sang hải đảo xanh rờn 


IV 

Một kiếp sống, một đoạn đường lây lất 
Một đêm dài nghe thác đổ trên cao 
Ta bước vội qua dòng sông biền biệt 
Ðợi mưa dầm trong cánh bướm xôn xao 
Một buổi sáng mắt bỗng đầy quá khứ 
Ðường âm u nối lại mấy tiền thân 
Ta đứng mãi trên suối ngàn vĩnh viễn 
Mộng vô thường máu đỏ giữa hoàng hôn.

Tuệ Sỹ


Sitting Amidst the Graveyard


I

Fire has been extinct since the genesis,
A lifetime harrowed by flipping ephemeral dust and ashes.
Persistently, I am sitting amidst the deserted cemetery,
The cold ivory moon emulates a ribbon of silk spreading over myriad trees.
The frigid night rushes the cold wind into shaking the silhouette of the devil,
The quivering devil keeps kissing a pile of skinny bones,
Supplicating that the bodies be disintegrated,
So their souls evanesce with the spectral burning sparks.
While consciousness has not yet turned into decayed wood,
The heart of the black earth still preserves the drops of enthusiastic youth blood.


II

I’m a vagabond from chaos,
Hanging my shoes over my autumn hair.
I sit and count my dreams traversing each leaf,
Dropping my eyes long over the grassy shores of dried-up dew.
Because of the ten wandering years teeming with dreams,
I, embracing a love of old, forget all about my crepuscular age.
One morning, listening to the birds changing songs,
I saw shadows of angels being pushed aside,
The earth turning crimson red, breeding eagerness in people’s hearts,
Stones not being worn out and lonely becoming the souls.
That city of yesteryears imbibed with drizzles and stifling evening heat
Has thusly discarded the ten years of waiting dreams.


III

I’m holding back emotions from the despondent imprints of a life in exile,
Has the rendezvous of joy and sorrow ever betided amidst immensity?
Who knows if the journey will end on faraway foreign shores
To let me go home and imbibe all the luscious Fall winds.
Emulating the seagull at the end of the immense-sea-bordering horizon,
Forever floating in rhythm with its thin long wings,
Suddenly I remember my old flame of the land of the hidden moon;
Let it be evaporated into the immense universe.
Crepuscule is coagulating over the vast rocky cliffs,
Human sorrows are fading away.
What magical mysteries behind all the destruction
That nudge the roses to bloom gorgeously along the bank of the brook?
Pure Land is ubiquitous
That brings about innocence and frees people of stress and difficulties.
How can one aspire toward emancipation if he does not worry about bad karma,
And remains lackadaisical like water streaming indolently under the bridge?
Since the time I was aware of life and mortality,
In a trice, I left home just to be alone.
Mom had no sooner ceased to cry for Dad’s departure
than she started to cry for my life as a drifter.
I remember Mom once and for all,
And acknowledge my love for my old flame all for naught.
The moon avalanche is taking a bath on the hill yonder,
The Fall evening is transposing itself onto a deep green island.


IV

A lifetime, a journey of a vagrant,
A long night of listening to the cataract cascading from high above.
I hurriedly cross the faraway infinitely long river,
Waiting for the lasting rain amidst the flustered butterflies.
One morning, all the past suddenly flooded my eyes,
A somber path reconnected the prior karmas.
I keep standing persistently on the everlasting stream,
In a blood-soaked twilight impermanence dream.

Poetry by Tuệ Sỹ

Translated by Phe Bach



No comments:

Post a Comment