Wednesday, June 4, 2025

Tâm Quảng Nhuận: Huynh Trưởng GĐPT | Bài 4: Hướng Đi Của Người Huynh Trưởng: Từ Hồi Đầu Đến Hành Đạo


Con đường của người Huynh trưởng không phải là con đường trải hoa hồng, cũng không phải là những bảng chỉ đường rõ ràng sẵn có. Đó là một đạo lộ được xác lập bằng tự thân tu tập, bằng nhận thức sắc bén về cuộc đời và bằng hành động từ tâm có định hướng rõ ràng: phụng sự để chuyển hóa khổ đau. Hướng đi ấy, nếu không xuất phát từ cái thấy đúng (chánh kiến), sẽ dễ dàng trệch hướng thành vọng tưởng cá nhân hoặc lạc lối trong hình thức giả tạo.

1. Bắt đầu từ Nhận Thức: Nhà Lửa Đang Cháy

Công việc đầu tiên – và là cội nguồn cho mọi hành động đúng – của người Huynh trưởng chính là nhận thức thực trạng đời sống xã hội. Đức Phật không dạy bắt đầu bằng hành động, mà bằng thấy rõ – thấy sự thật, thấy khổ đau, thấy nguyên nhân của khổ đau. Lời Ngài cảnh tỉnh: “Tam giới bất an, do như hỏa trạch” – Ba cõi chẳng yên, như ở trong nhà lửa – vừa là một hình ảnh tôn giáo, vừa mô tả trung thực về bản chất của thế giới chúng ta đang sống: thế giới của bất ổn, xung đột, khủng hoảng và tha hóa.

Ngọn lửa ấy không chỉ bùng cháy nơi chiến tranh, phân hóa xã hội, bạo lực học đường, mà còn âm ỉ trong thân tâm mỗi con người: tham vọng cá nhân, thù hận vô minh và mê lầm tập thể. Người Huynh trưởng sống giữa đời mà không nhận ra lửa đang cháy trong chính mình, trong tổ chức, trong xã hội – thì dù có bận rộn hoạt động bao nhiêu cũng chỉ là xoay vòng trong ảo tưởng cống hiến, mà không chạm tới cốt lõi chuyển hóa.

Tại hải ngoại nói chung, và Hoa Kỳ nói riêng – nơi người Huynh trưởng phải đứng giữa hai dòng văn hóa, các thế hệ và nhiều hệ giá trị chồng lấn – “ngôi nhà đang cháy” không riêng trong xã hội bản địa mà còn len lỏi vào chính nội bộ tổ chức: từ sự rạn nứt do lịch sử chia cắt, đến khủng hoảng niềm tin, thiếu kế thừa, hay khoảng cách giữa thế hệ sinh ra ở quê nhà và thế hệ lớn lên nơi xứ lạ. Nhận ra được “ngọn lửa ấy” là bước đầu để nuôi dưỡng ánh sáng của tỉnh thức.

2. Hồi Đầu: Quyết Định Một Hướng Đi

Khi đã thấy nhà đang cháy, việc đầu tiên không phải là đứng nhìn hay trang trí lại tường vách – mà là tìm lối thoát, quay đầu và cứu lấy mình cùng những người chung quanh. Người Huynh trưởng, vì vậy, phải có một cử chỉ cơ bản nhất: hồi đầu – tức là tự xét lấy mình, tự xác lập con đường sống. Đó không phải là sự quay lưng với thế gian, mà là một quyết định nội tâm: chọn con đường giải thoát khổ đau làm lý tưởng, lấy ánh sáng Phật pháp làm ngọn đèn dẫn đường.

“Hướng giải thoát” ở đây không là lý thuyết siêu hình, mà là hướng sống thực tiễn giữa đời: sống có chánh niệm, sống có lý tưởng phụng sự, sống biết hạ mình xuống mà nâng người khác lên. Đó là con đường của người dấn thân mà không bị đời cuốn trôi, của người phụng sự mà không đánh mất mình, của người giáo dục mà vẫn không ngừng học hỏi từ khổ đau của chính bản thân.

Tại Hoa Kỳ, hướng đi ấy vừa là hồi đầu trong nghĩa tâm linh, vừa là một quyết định bản sắc: chọn giữ gìn căn tính văn hóa Phật giáo Việt trong khi không từ chối hội nhập; chọn dấn thân phụng sự trong tổ chức GĐPT giữa muôn vàn ràng buộc của đời sống học đường, công việc và xã hội phương Tây. Đó là hồi đầu không để rút lui, mà để bước tới bằng sự định tâm.

3. Tri Hành Hợp Nhất: Từ Thấy Đúng Đến Làm Đúng

Thấy được con đường là chưa đủ. Người Huynh trưởng phải biến tri thức thành hành động, biến lý tưởng thành nếp sống, biến đạo lý thành phương tiện giáo dục. Đây là điều làm nên sự khác biệt giữa một Huynh trưởng và một người chỉ mang danh “Phật tử”.

Sự “tri hành hợp nhất” là nền tảng của mọi con đường Bồ Tát hạnh – nơi mà sự hiểu biết không nằm trong sách vở mà thôi, nó còn được biểu hiện qua cách sống, cách ứng xử, cách phụng sự từng đoàn sinh, từng đơn vị. Giữa một xã hội đề cao tiện ích và hiệu quả, sống với lý tưởng và giữ mình khỏi bị đồng hóa là một thử thách. Nhưng đó chính là cơ hội để người Huynh trưởng thể hiện bản lĩnh và giá trị thật của mình.

Chỉ khi nào người Huynh trưởng biết đem đời sống cống hiến cho Đạo pháp, cho Dân tộc, cho Tổ chức, và cho cả nhân quần xã hội, anh chị mới thật sự sống đúng sứ mạng mình mang theo. Không phải ai cũng làm được điều lớn lao, nhưng mỗi người đều có thể sống với tâm nguyện lớn: sống như một ngọn đèn nhỏ giữa đêm, nhưng không bao giờ chịu tắt.

4. Hướng Phụng Sự Là Hướng Thành Đạo

Đối tượng mà người Huynh trưởng phụng sự – Đạo pháp, Dân tộc, Tổ chức, cộng đồng – không phải là những danh từ trừu tượng, mà là hiện thân cụ thể của lý tưởng giác ngộ.

Chính trong quá trình phụng sự ấy, những thử thách sẽ xuất hiện – những hiểu lầm, mâu thuẫn, tổn thương – nhưng thay vì là rào cản, chúng trở thành “bạn đường thân mến” nếu người Huynh trưởng biết nhìn bằng con mắt tuệ giác.

Tại hải ngoại, thử thách không chỉ đến từ ngoại cảnh, mà còn đến từ chính trong nội bộ tổ chức: sự đứt gãy giữa các thế hệ, mỏi mòn vì thiếu Tăng Ni hướng dẫn, khủng hoảng uy tín vì thiếu kế thừa lý tưởng sống. Nhưng chính nơi đó, người Huynh trưởng học được hạnh nhẫn – nhẫn trước khinh chê, nhẫn trước phân ly, nhẫn để giữ lại hạt giống lành cho mai sau.

Mỗi lần vượt qua thử thách là một lần tiến gần hơn đến bờ giác. Mỗi lần hạ lòng kiêu mạn là một lần nâng cao nội lực. Mỗi lần chịu nhẫn nhục vì đàn em là một bước xa hơn trên đạo lộ Bồ Tát.

Bởi vậy, hướng đi của người Huynh trưởng không đơn thuần là hướng hành chánh, hướng tổ chức, hay hướng thành tích – mà là hướng tâm linh, hướng tỉnh thức, hướng phụng sự trong vô ngã. Người Huynh trưởng không cần nổi bật giữa đám đông, nhưng phải sáng trong tâm hồn của người khác. Không cần đứng trên bục cao, nhưng phải hiện diện nơi những gì âm thầm nhất, bền bỉ nhất.

Chọn làm Huynh trưởng là chọn sống giữa nhà lửa mà không sợ bị thiêu đốt – vì tâm mình đã định hướng về phía ánh sáng. Đó là con đường hẹp, nhưng cao thượng. Đó là hướng đi của người đã tỉnh thức và đang gieo hạt tỉnh thức.

Phật lịch 2569 – Yuma ngày 05 tháng 06 năm 2025

Tâm-Quảng-Nhuận

____________________

Tài liệu tham khảo:
– Nội Quy và Quy Chế Huynh Trưởng GĐPTVN tại Hoa Kỳ
– Sứ Mệnh Người Áo Lam, Lữ Hồ
– GĐPTVN, Cương yếu và Tổ Chức – Như Tâm
– Đại cương xây dựng chương trình tu học và huấn luyện Huynh Trưởng GĐPTVN – Thị Nguyên

III. The Path of a GĐPT Leader: From Turning Back to Engaged Practice

The path of a GĐPT Leader is not one paved with roses, nor guided by ready-made signposts. It is a Dharma path established through personal cultivation, grounded in deep insight into life, and directed by mindful action rooted in compassion: to serve, in order to transform suffering.

Such a direction, if not founded on Right View (sammā-diṭṭhi), can easily veer off into personal delusion or fall into the trap of superficial moral appearances.

1. Beginning with Insight: The House Is on Fire

The very first—and most essential—task of a GĐPT Leader is to recognize the true condition of our world.

The Buddha did not begin his teaching with action, but with insight: to see clearly, to perceive suffering, and to understand its causes. His awakening was a profound call to awareness:

“The Three Realms are unsafe, like a house on fire.”

This is not merely a religious metaphor, but an accurate description of our lived reality: a world of instability, conflict, crisis, and corruption.

The flames of suffering are not confined to war, societal division, or school violence. They smolder within each of us—in our craving, our ignorance, and our collective delusions. If a GĐPT Leader fails to recognize the fire within their own mind, within their community, or within society at large, then no matter how busy their activities, they are simply pouring water into a desert.

In the United States—where GĐPT Leaders stand between cultures, generations, and overlapping value systems—this “burning house” includes not only the challenges of the surrounding society, but also the inner frictions within the organization itself: historical division, aging leadership, weakening of idealism, and the widening gap between those born in Vietnam and those raised in the diaspora. To recognize these flames is the first step in kindling the light of awakening.

2. Turning Back: Choosing a Direction

Once the fire is seen, the next step is not to decorate the walls or pretend it’s fine—but to turn around, to seek a way out, to save oneself and others.

A GĐPT Leader, therefore, must make a fundamental gesture: to turn inward (hồi đầu)—to examine their own mind and commit to a path of living. This is not an escape from the world, but a conscious decision to make liberation from suffering the central aim of one’s life, with the light of the Dharma as the guiding lamp.

This “path of liberation” is not abstract metaphysics, but a practical way of life: living with mindfulness, serving with compassion, and bowing low in humility to lift others up. It is the path of the engaged practitioner who walks in the world without being swept away by it, who educates while remaining a lifelong learner through their own suffering.

In the American context, this turning back is also a decision of cultural and spiritual integrity: to preserve the Vietnamese Buddhist identity without rejecting integration; to serve GĐPT wholeheartedly while navigating school, career, and family pressures. It is a turning that does not lead to retreat, but to depth and direction.

3. Unity of Understanding and Action: From Right View to Right Action

To see the path is not enough. A GĐPT Leader must transform knowledge into action, ideals into daily habits, and Dharma teachings into practical methods of education.

This is what distinguishes a true Leader from someone who merely bears the label of “Buddhist.”

The unity of insight and practice (tri hành hợp nhất) lies at the heart of the Bodhisattva path: where understanding is not left in books, but embodied in how one lives, speaks, and serves each individual youth and every Dharma unit.

In a society that prizes efficiency and utility, holding onto spiritual ideals without being assimilated is a challenge. But this very challenge is what allows a GĐPT Leader to demonstrate authentic inner strength and value.

Only when a Leader devotes their life to the Dharma, to the Vietnamese heritage, to the Sangha, and to the broader community, do they truly fulfill their mission. Not everyone can do something grand, but everyone can live with a noble vow: to be a small light in the dark that never goes out.

4. The Path of Service Is the Path of Awakening

The objects of service—Dharma, the Vietnamese people, GĐPT, and community—are not vague abstractions, but living expressions of the enlightenment ideal.

It is through the work of serving that challenges inevitably arise—misunderstandings, conflicts, and even personal wounds. Yet if a Leader cultivates insight, these obstacles become “cherished companions on the path.”

In the diaspora, challenges come not only from external pressures but from within: generational gaps, a lack of monastic guidance, disillusionment with organizational stagnation. Yet it is precisely through such trials that a Leader cultivates patience—patience with criticism, with separation, and with the uncertainty of whether one’s efforts will bear fruit in this lifetime.

Each challenge overcome is a step closer to the other shore.
Each moment of humility strengthens inner power.
Each act of quiet sacrifice for younger members is a stride along the Bodhisattva path.

Therefore, the path of the GĐPT Leader is not one of administration, competition, or recognition—it is a path of spiritual service, of mindful presence, and of egoless giving. A Leader need not stand on a podium to shine; they must be present in what is subtle, silent, and steadfast.

To choose to be a GĐPT Leader is to choose to live in the burning house without fear of being consumed—because the heart has already turned toward the light.

This is a narrow path—but a noble one. It is the path of one who has awakened, and who now plants the seeds of awakening for others.

____________________

References:
– Rules and Regulations for Leaders of the Vietnamese Buddhist Youth Association in the United States.
– Lữ Hồ. The Mission of the Gray Shirt.
– Như Tâm. The Vietnamese Buddhist Youth Association: Principles and Organizational Structure.
– Thị Nguyên. General Outline for Developing Training and Educational Programs for Leaders of the Vietnamese Buddhist Youth Association.

_____________________

Mục Lục

Huynh Trưởng GĐPT: Lời Thưa
Leaders of the Vietnamese Buddhist Youth Association: Preface

I. Gia Đình Phật Tử Việt Nam Tại Hoa Kỳ:
Sự Hòa Hợp Của Truyền Thống, Giáo Dục
và Sứ Mệnh Phật Giáo Trong Xã Hội Đa Dạng

The Vietnamese Buddhist Youth Association in the United States:
The Harmonization of Tradition, Education,
and Buddhist Mission in a Diverse Society

II. Tinh Thần Của Người Huynh Trưởng Gia Đình Phật Tử:
Từng Bước Chân Trên Đạo Lộ Tỉnh Thức

The Spirit of a Gia Đình Phật Tử Youth Leader: Each Footstep on the Path of Awakening

III. Hướng Đi Của Người Huynh Trưởng: Từ Hồi Đầu Đến Hành Đạo
The Path of the GĐPT Youth Leader: From Turning Back to Walking the Way

IV. Sứ Mệnh Của Người Huynh Trưởng GĐPT Việt Nam
The Mission of the Gia Đình Phật Tử Việt Nam Youth Leader

V. Những Điều Kiện Căn Bản Để Trở Thành Huynh Trưởng:
Từ Danh Xưng Đến Hành Nguyện

The Fundamental Conditions for Becoming a Youth Leader: From Title to Vowed Practice

QUY CHẾ HUYNH TRƯỞNG GĐPT VIỆT NAM TẠI HOA KỲ
The Regulations for Youth Leaders of Gia Đình Phật Tử Vietnam in the United States ]

VI. Sự Đoàn Kết Giữa Huynh Trưởng Trong Bối Cảnh Phân Hóa:
Nhìn Về Một Hướng

Unity Among Youth Leaders Amidst Division: Looking Toward a Common Direction

Kết luận
Conclusion

No comments:

Post a Comment