Photo: http://www.emmaslade.com |
Vị Ni Sư Giữa Trời Đông-Tây
Nguyên Giác
Khó
hình dung rằng một phụ nữ Anh đang phụ trách về kế toán trong một công ty quản
trị quỹ đầu tư đa quốc bỗng nhiên trở thành một vị ni sư theo truyền thống Tây
Tạng, và rồi lên những rặng núi Hy Mã Lạp Sơn để giúp cho trẻ em nghèo và khuyết
tật xứ Bhutan.
Cơ
duyên vào đạo của vị Ni sư cũng độc đáo: ngay từ khi chưa tới với Phật giáo,
khi rơi vào cương vị nạn nhân của một tay súng, bị bắt cóc, bị cướp, nhưng lòng
không hề dấy lên căm thù mà chỉ ý thức về một nỗi khổ trần gian sâu thẳm của đời
này để rồi rời bỏ lĩnh vực ngân hàng, để sống bằng nghề dạy yoga và Thiền bên
trời Tây phương, cho tới khi sang thăm Bhutan và gặp một vị Lạt ma, được khuyến
khích xuất gia.
Khi
xuất gia xong, mới nhận ra rằng nếu bà sinh tại xứ Bhutan, hẳn là đã trở thành
ni cô từ thuở bé... nhưng vì sinh tại Anh quốc, nên mới trở thành một chuyên
gia ngành kế toán ngân hàng để đi khắp thế giới cho công ty và rồi say mê sưu tập
các bộ trang phục thời trang cho giới nữ trí thức của khắp trời Tây phương.
Vị
ni sư có thế danh là Emma Slade đã không quay nhìn trở lại những ngày tháng cũ
của cuộc sống sang trọng từ khi buông hết để chọn lấy nếp sống đơn sơ và an lạc,
theo lời bà nói với báo The Independent khi kể về khoảnh khắc biến đổi cuộc đời
của bà.
Vào
tháng 9/1997, bà Emma Slade hoàn toàn tự biến đổi cuộc đời. Là một kế toán tài
chánh tại một công ty quản trị đầu tư làm việc ở Hong Kong – và trước đó là làm
việc ở New York và London – thế rồi một chuyến đi công việc cho công ty ở
Jakarta đã làm đời bà biến đổi.
Trong
khi nghỉ ngơi giữa hai buổi họp tại một khách sạn 4 sao, bà Slade mở cửa phòng
ra, bỗng trực diện với một người đàn ông cầm súng. Hung thủ dí súng vào ngực
bà, đẩy bà vào phòng, rồi lục soát khắp đồ đạc và nữ trang của bà. Bà trở thành
con tin, suốt ba giờ ở chung phòng với một hung thủ vũ trang, và nghĩ rằng
cuộc đời kể như là xong. Cuối cùng, cảnh sát vũ trang xông vào cứu bà. Từ đó, mọi
chuyện thay đổi.
Bà
kể với báo The Independent rằng từ đó bà bị hội chứng tâm thần hậu chấn, lẫn lộn
quá khứ và hiện tại, không phân biệt gì ra được. Bà nói, “Nhưng phần chính lại
là, tôi cảm thấy lòng mình từ bi và buồn cho người đàn ông đã bắt tôi làm con
tin, bởi vì y đã sống trong một hoàn cảnh tệ hại hơn tôi nhiều, thực thế… ảnh hưởng
lớn nhất chính là cảm giác về quan tâm và từ bi đối với hung thủ.”
Sau
vụ cướp đó, cảnh sát Indonesia đưa cho bà xem một tấm ảnh chụp hình hung thủ, một
phần áo quần xốc xếch nằm giữa một vũng máu lớn, và hình ảnh này khắc sâu vào
tâm bà nhiều năm sau đó.
Bà
nói, “Tôi không thấy giận dữ hay căm ghét nào đối với y. Tôi chỉ cảm thấy một nỗi
buồn lớn cho sự khổ đau trong hoàn cảnh này.”
Báo
South China Morning Post (SCMP) hôm 10 tháng 11/2017 cũng viết về bà qua bản
tin nhan đề “Một chuyên gia ngân hàng Hong Kong trở thành ni sư, kể về chuyện bị
chĩa súng bắt giữ ở Indonesia đã biến đổi cuộc đời của bà.”
SCMP
nói rằng bà sinh năm 1966 tại thành phố Whitstable, phía đông nam Anh quốc, là
chị cả với hai em. Thời thơ ấu trôi qua bình lặng, với cha đi làm và mẹ nội trợ
ở nhà. Năm 16 tuổi, bà chuyển vào trường nội trú. Cuối năm thứ ba ngành mỹ thuật
ở đại học Goldsmiths tại London, bà được mẹ báo tin là cha bị chẩn đoán ung thư
phổi.
Bà
cảm thấy khủng hoảng. Cú chấn động đầu tiên là cái chết của thân phụ khi bà 26
tuổi. Bà nhớ là hồi mới 10 hay 11 tuổi, thân phụ có nói rằng ông thấy rằng
bà có thể nên vào làm trong ngành ngân hàng đầu tư. Cho tới khi thân phụ bệnh,
bà vẫn nghĩ là bà sẽ là một họa sĩ hay người giám định nghệ thuật. Nhưng vì
thân phụ từ trần, bà nghĩ rằng bà phải thực tế và không dựa vào thân mẫu. Do vậy,
bà lần đầu tới Hong Kong là năm 1995, một phần của chương trình hậu cử nhân của
một ngân hàng quốc tế.
Thế
rồi, trong chuyến đi tới Jakarta vì công việc cho sở hồi tháng 9/1997. Lúc đó,
hung thủ xuất hiện, bắt cóc bà. Khi thoát ra, bà bị khủng hoảng hậu chấn (còn gọi
là hội chứng PTSD). Suốt ba tháng sau đó, bà vẫn sống trong cảm giác như đang
bị bắt cóc. Thế rồi bà dọn về Anh, và rồi từ nhiệm.
Bà
du lịch tới Hy Lạp, nơi đây khám phá ra yoga và Thiền tập. Và rồi bà khám phá
ra Phật pháp, chính thức trở thành Phật tử ở Scotland vào năm 2003. Lần đầu
tiên bà tới thăm Bhutan là năm 2011, và trở thành phụ nữ Tây phương đầu tiên thọ
giới tỳ kheo ni. Như thế (tính tới 2017) bà đã trở thành ni sư được 5 năm.
Trang
web của bà, kể rằng từ khi rời ngành tài chánh và say mê với yoga và Thiền, bà đã
dạy yoga và Thiền trong hơn 15 năm và say mê nghiên cứu về Phật giáo. Trong
chuyến đi đầu tiên tới Bhutan năm 2011, bà gặp một vị sư trong thuyền thống PG
Tây Tạng và sau một thời gian học đạo, bà được thọ giới Tỳ kheo ni với pháp
danh Pema Deki – có nghĩa là Hoa Sen An Lạc.
Năm
2015, bà thiết lập hội từ thiện có trụ sở bản doanh ở Anh quốc, với tên là
“Opening Your Heart to Bhutan” (OYHB) với mục tiêu giúp trẻ em miền núi hẻo
lánh và trẻ em khuyết tật ở Bhutan. Bà tiếp tục tới Bhutan thường xuyên để thực
hiện các dự án từ thiện và để tiếp tục học về Phật giáo.
Cuốn
sách đầu tiên bà viết có nhan đề “Set Free: A Life-Changing Journey from
Banking to Buddhism in Bhutan” (Giải Thoát: Một Chuyến Đi Đổi Đời từ Ngành Ngân
Hàng Tới Phật Giáo tại Bhutan) – kể về những bước đi tới Phật giáo của bà, xuất
bản tháng 4/2017, để giúp lợi tức cho hội; sách có thể mua qua mạng Amazon UK.
Bà
nói với báo SCMP rằng bà thấy chuyện đi tu rất là tự nhiên: nếu bà sinh ra tại
Bhutan, bà tin chắc chắn rằng bà sẽ là ni cô từ thời rất trẻ. Nhưng vì sinh ra
tại Anh quốc, nên chuyện cầu kinh y hệt như nghe giọng thân phụ đang hát.
Bà nói, bây giờ ở tuổi 51, bà tin rằng cầu kinh là việc hữu ích nên làm,
không hề xưa cổ hay phi lý gì.
Lúc
đầu bà do dự: là mẹ đơn thân, có một đứa con chưa trưởng thành, còn cần chăm
sóc, làm sao bà có thể xuất gia làm ni được. Tuy nhiên, chính vị Lạt ma khuyến
khích bà nên xuất gia. Bà nói, người ta thường nghĩ rằng tu sĩ là phải ở trong
tu viện, không gia đình, không tài sản vật chất gì, không liên hệ gì với đời thường.
Bà nói như thế không thiệt sự đúng. Bà nói, có nhiều tu sĩ có con, nhưng thường
là đàn ông, họ xuất gia, vào tu viện và để con lại cho quý bà mẹ của các đứa trẻ
chăm sóc.
Bà
kể, bà còn phải chăm sóc đứa con trai tên là Oscar, phải lo giặt đồng phục nhà
trường cho cậu nhóc, cũng như phải làm món điểm tâm Weetabix buổi sáng cho cậu
nhóc ăn. Bà có cảm giác là nếu làm song song được cả vai trò ni sư, đồng thời
là bà mẹ đơn thân như thế, bà mới trở thành một người thực sự tu tập tuyệt vời.
Bà
kể, sẽ không có lợi cho Bhutan nếu bà ở toàn thời gian nơi đó; bà phải sống một
cuộc đời hai phương trời, đứng một chân ở Tây phương, và đứng một chân ở Đông
phương. Bởi vì bà đang sống trong một kiểu đa phương: vừa điều hành một hội từ
thiện quốc tế, vừa dạy yoga, vừa nuôi con nhỏ, và vừa là nữ tu sĩ Phật giáo. Rồi
còn phải làm việc trên mạng xã hội nữa, đâu có phải như thời 100 năm về trước đâu.
Bà
nói, có lẽ cuối cùng rồi cũng sẽ về luôn ở Bhutan. Con trai bà đã tới Bhutan ba
lần, và cậu nhóc ưa thích vùng núi này; nhưng thực sự cậu bé vẫn là một cậu bé,
và cứ ưa thích phóng chạy, tập dợt với quả bóng đá.
Hiển
nhiên, Ni sư Pema Deki là một trường hợp cực kỳ độc đáo trong hàng ni giới thế
giới.
Các
bản tường trình, hình ảnh và các dự án từ thiện của ni sư hiện lưu trên hai
trang web sau:
Phật
Giáo đang có những bước đi nhập thế trong thời đại toàn cầu hóa, và Ni sư Pema
Deki là một trong các hiện thân như thế.