Saturday, October 26, 2019

NỢ NHAU



NỢ NHAU

  Nguyện cầu cho 39 hương linh siêu thoát.

tôi còn nợ em
một hơi thở
như bao thế hệ trước
mộng tự do, tìm đường thoát Việt
hay tìm bến bờ tự do
không thành, em chết ngộp
cùng bao nhiêu người thoi thóp
nắng chiều thu bỗng trở thành lạnh lẽo
đất nước, con người hay chính ta bạc bẽo
hay vô cảm trước sự mất mát tang thương
cuộc sống mong manh như hạt sương
39 người Việt, Trung Hoa hay bất cứ ai đi nữa
đã qua đời
chết
tử vong
xin hãy chung cùng góp một lời cầu nguyện
cho em, cho anh, cho những người đồng hương
hay cho những người cùng da vàng máu đỏ
hay chỉ là loài người
từ những tệ nạn buôn người
vô nhân đạo
tham lam
tị nạn kinh tế, tị nạn chính trị, tị nạn giáo dục hay tị nạn thực phẩm
đất nước ta, có còn hay đang mất?
trong tâm trí con người
tôi còn nợ em
tôi còn nợ em
một hơi thở
thở vào tôi biết em chết ngộp
thở ra tôi biết em đang sống trong tôi
tôi còn nợ em
tôi còn nợ em

Friday, October 25, 2019

Chùm Thơ về Mẹ khi Mẹ mất

 Vầng Trăng Mẹ


Cánh nhạn xa rồi bảy tầng mây
Vầng trăng thanh tròn khuyết
Nguyệt thực có còn không?
Ngân hà thu giọt lệ!


LẠY MẸ ĐỘ SANH

       Thương Mẹ nhiều

Mẹ đi, cỡi hạc về Tây

Nam Mô Tiếp Dẫn Di Đà độ sinh
Nay con phát nguyện với mình
Tu thân thành ý chánh tâm giúp đời.

Mẹ đi tựa hạt sương rơi

Long lanh vạt nắng cõi đời hư vô.


NHÌN TRĂNG RẰM NHỚ MẸ

Trăng thanh yên tĩnh núi đồi
Nhớ Mẹ nhớ cả mồ hôi của Người
Vu Lan tháng Bảy khóc cười
Mẹ cười con khóc oe oe chào đời
Con khôn lớn vẫn vui tươi
Đến khi Mẹ mất chơi vơi cõi lòng
Mẹ hiền bao cõi tâm trong
Tình thương biển cả mênh mông đất trời
Con đi giữa chốn mù khơi
Mẹ là bến giác suốt đời của con
Mẹ thương! thương Mẹ sắt son
Tình sâu nghĩa nặng chúng con đáp đền
Chúng con có thể bấp bênh
Thương yêu Cha Mẹ vững bền vô biên
Mẹ cười trên đóa hồng liên
Con cười giữa chốn triền miên não phiền.
Di Đà là chốn đoàn viên 
Thong dong tự tại hai miền sắc không!

Ruộng - Photo: BXK


Ruộng Mẹ - The Mother's Field


Nhìn ruộng đồng
Nhớ về Mẹ
Cõi sắc không!


The Mother's Field


Looking at the rice field
Remembering our beloved Mother

The realm of formed and formless.


Sunday, August 13, 2017


ĂN CHAY NHỚ MẸ


Ăn Chay Nhớ Mẹ

Chén cơm chay đơn sơ và giản dị
Tinh khiết và thơm ngon như tình Mẹ năm nào
Mỗi khi lòng lao xao, 
Con đều nhớ Mẹ
Mẹ nhẹ nhàng ra đi giữa đêm hè
Mới đó mà gần hai mươi bốn trăng tròn vằng vặc
Mẹ đẹp lung linh, cả tính tình và nhan sắc
Mẹ suối nguồn yêu thương vô bờ bến
Mẹ là cõi đến
Mẹ yêu!


Tuesday, July 11, 2017



MẸ VÀ HOA MỘC LAN - Our Mother and Magnolia

Our Mother was in front of the Magnolia's blooming in the backyard last spring. Photo: BXK
MẸ VÀ HOA MỘC LAN

Năm rồi Mộc Lan nở
Mẹ mỉm cười như hoa
Tình Mẹ đẹp muôn thuở
Sao dòng lệ ướt nhoà!

Mẹ ơi! Nhớ Mẹ quá...

OUR MOTHER AND MAGNOLIA

This time of year, the Magnolia blooms
Our mother, like the flowers, keeps smiling
Motherly love is forever
How come the tears blur my eyes?

Mommy! We're still mourning you...


Tuesday, March 1, 2016


 

MISSING YOU, MOM


Looking at that old tiny house
Countless memories just like rain, came suddenly
Remember our Mother's eyes with so much love and struggle
Remember our Mother worked so hard to make ends meet in her life

Raising her children with so much grace and love
Doing so without any negativities, only with positivity.
Loving her children more than diamonds or gold
Loving her husband and his family like hers and beyond

Now our Mother escaped this physical realm
To the Pure Land that is free of the three poisons (Greed-Hatred-Ignorance)
'Gone, gone. Gone beyond, gone far beyond. Awaken, Rejoice'

(Gate gate. Pàragate, Pàrasaṃgate. Bodhi svàhà)

Monday, August 28, 2017



NHỚ MẸ

Nhìn căn nhà nhỏ năm xưa

Bao nhiêu kỷ niệm như mưa chợt về
Nhớ Mẹ ánh mắt đề huề
Nhớ Mẹ tần tảo lê thê giữa đời

Nuôi con giữa chốn chơi vơi

Mà Người hiền thục không lời kêu van
Thương con quý cả hơn vàng
Thương chồng quý cả giang san nhà chồng 

Mẹ đi giữa cõi sắc không

Thường-Lạc-Ngã-Tịnh thong dong Người về
Qua rồi Yết đế* kiếp mê
Mẹ về Cực Lạc đề huề Chân như.


Căn nhà nhỏ năm xưa!

 * Yết đế, yết đế. Ba la yết đế, Ba la tăng yết đế. Bồ đề Tát bà ha
Gate gate. Pàragate, Pàrasaṃgate. Bodhi svàhà
Gone, Gone. Gone beyond, Gone far beyond. Awaken, Rejoice





Vĩnh Hội - Phù Cát, Bình Định

VỀ THĂM QUÊ NGOẠI


Quê Ngoại tôi thơm hoa đồng cỏ nội,
Biển và trăng lấp lánh ngàn sao
Ruộng vườn xưa nay vắng bóng người
Ai bỏ xứ ra đi tìm lẽ sống

Khi tôi về ngỡ em còn trong mộng
Êm ả, lung linh ánh mắt đợi chờ
Em đã đến đã đi như cơn mộng
Thì tiếc gì lận đận một vần thơ.

Núi Bà đó vẫn ngàn đời kiên nhẫn
Tiếng chim chào gió lộng mây bay
Căn nhà cũ, bếp xưa không còn nữa
Người ra đi biền biệt phương trời

Dấu tích đó rêu phong ân nghĩa lớn
Người thương ơi! sao nhớ quá đi thôi.
Trong vạt nắng ta thấy mình giọt nước
Đổ về nguồn thân phận kẻ mồ côi!


Biển Vĩnh Hội

VISITING OUR MOTHER'S NATIVE VILLAGE - VĨNH HỘI

My native land; its soundscape and landscape is timeless
The fragrance of flowers, grass fields, and forests are so fresh
The sea and the moon are synchronized--sparkling like a thousand stars
The old farming fields are deserted and some are empty
People, especially the young ones, are leaving the village--
Finding livelihood elsewhere.

When I come back, I think of the land and its people still in my dreams
Quietness, peace, and shimmering eyes are waiting
But things, just like everyone, come and go as a dream
Ah, so why should I be pitying in a few verses?

The iconic mountain (Núi Bà) is still forever showing her patience,
The birds’ songs greet me as the wind and cloud pass by
The ancient house and the old kitchen are no longer there
Those who I loved, like many others, have passed-- like a free-floating cloud in the sky,

Those historical places and beautiful memories, aging and now like mosses.
Yet covered with love, gratitude, and appreciation,
Oh, my loved one! I too remember and in deep gratitude
In the sunshine, I see myself as a drop of water


Following back to its sources, the beginning of life, as I feel like an orphan!

Thư Pháp - Võ Việt Tuấn

CẠO TÓC TIÊN CHO MẸ

Mẹ xả tóc Mẹ xả luôn phiền não
Hạt Bồ Đề tỉnh giác niệm Nam mô

Cạo tóc Mẹ lệ nhoà khóe mắt
Tóc bồng bềnh mềm mỏng lụa là
Mái tóc bạc sương trời đã ủ
Bao thời gian hương tóc thơm lừng

Từ khi đẹp đôi, Ba Mẹ chung lưng
Mẹ chưa có khi nào đi cắt tóc
Mẹ giữ tóc như Sơn hà gấm vóc
Cuộc tình chung đã sáu chục năm tròn

Cạo tóc Mẹ niềm vui mãi trong con
Nay Mẹ xả bao muộn phiền luyến ái
Mẹ xả tóc đẹp bao đóa hoa sen
Và giống quá! Mẹ hiện thân của Ngoại

Mẹ và Ngoại hai người hiền như Bụt
Luôn hy sinh, dạy dỗ đàn con thơ
Mẹ là tình thương từ vô thủy hoang sơ
Cho đến cõi vĩnh hằng đều có Mẹ

Đối với chúng con, Mẹ là Bồ Tát
Cuộc đời này, có Mẹ bỗng đẹp hơn
Nguyện Người sống để chúng con đền ơn
Vì Tình Mẹ mênh mông như Ngân hà bất tận.


MẸ, ĐÊM GIÁNG SINH VÀ TRĂNG - MOTHER, CHRISTMAS NIGHT AND THE FULL MOON




MẸ, ĐÊM GIÁNG SINH VÀ TRĂNG

Tối nay đêm Giáng sinh, Trăng tròn vời vợi
Mùa đông lạnh buốt sao lòng chơi vơi
Mùa Lễ đầu tiên vắng bóng Mẹ
Mẹ như vầng trăng. Tráng lệ.
Mầu nhiệm và đong đầy
Thong dong áng mây
Nhớ Mẹ nhiều
Mẹ Yêu
Mẹ

MOTHER, CHRISTMAS NIGHT AND THE FULL MOON


On this Christmas Eve, the full moon shinning.
Winter is cold, our hearts are aching.
This is the first holiday that
our mother is not with us,
Mother is like the moon.
So magnificent,
pure, magical
like free clouds
Immense

Mom

Thursday, October 24, 2019

FOREWORD: Leading From Compassion - W. Edward Bureau, PhD


FOREWORD

Leading From Compassion

Flowing in Dr. Phe Xuan Bach’s prose and poetry are notions of intentional mindfulness within ourselves and with others. The universality of Dr. Bach’s conceptualization of compassionate, mindful, and peace-based leadership transcends time, nations, and contexts; it can move us toward completeness within ourselves and without with others. 
A practicing Buddhist, Dr. Bach weaves the Dharma into both a concept and practice of leadership that transcends the common definitions of it in the West. Deeply he defines and practices “mindful leadership,” which is “leading from the inside out.” Becoming a mindful leader is nurtured through daily meditation, a practice that grounds us with stillness in which we hear the need for compassion. 
Mindful leadership is existential in nature, both timely and timeless. Such is the core of leadership that is being always present in this moment that we share with others. That notion is at the heart of the outreach Phe does to educators throughout California, training them to bring mindfulness into classrooms. Doing so has verifiable mental and physical health benefits for educators and students, but the mindful approach to teaching and learning also creates contexts of compassion and peace.  
As leaders, whether in the classroom or elsewhere, we embody what we teach others - the practices of mindfulness. We become examples of mindful leaders who are compassionate, forgiving, and peaceful, embracing the beautiful complexities of ourselves and other human beings. In our moments together we seek harmony that springs from the wells of empathy and of suspending judgment about each other.
Leading ourselves and others through change, metaphorically, is the water in the river flowing around the rocks, always moving, always flowing. We learn to embrace change and let go of what we cannot control. As mindful leaders, our daily practice helps us find a constancy in the milieu of change and peace in helping others navigate what would seem to be troubling waters. 
Flowing beneath and throughout Phe’s poems and prose are soothing currents of letting go, of reassurance that mindfulness and compassion can nurture sustainable peace within ourselves and others. May Phe’s writings give us a pause for reflection and transformation.
W. Edward Bureau, PhD 
Cochranville, Pennsylvania

May 2019