Viết để biết ơn Ba Mẹ
Tôi sinh ra và lớn lên ở bán đảo Phương Mai. Phước Lý là tên gọi của thuở xưa (nay là Xã Nhơn Lý). Tôi lớn lên với biển xanh cát trắng, với vị mặn của biển, và tình thương yêu dạt dào của Ba mẹ. Đó là những gì tôi quen thuộc nhất. Có lần tôi đã viết trong bài thơ Nhớ "Quơ"
Quê hương ơi nhớ cá cơm mắm nhĩ
Biển xanh trong như ngọc - lụa Hà Đông
Có thuyền ghe nhô nhấp bềnh bồng
Thơm và đẹp như tơ trời bảng lảng.
Quê hương tôi đó, toàn là biển xanh cát trắng với trăng thanh, gió ngàn và nắng gắt. Vì thế, tôi chỉ biết hít thở trong vị mặn của biển, biết mùi thơm của nước mắm, biết tận hưởng vẻ đẹp của biển và thiếu vắng những dòng sông. Cho nên, nói đến sông ngòi thì nó rất là xa lạ trong tâm thức của tôi mãi đến khi được Ba dẫn đi thăm làng quê Bình Định.
Tôi nhớ không rõ, lúc đó tôi khoảng 7, 8 tuổi, Ba tôi dẫn đi Gò Bồi, rồi Tuy Phước, rồi Bình Định thăm người thân. Chúng tôi với được cơ duyên đầu tiên tiếp cận với sông ngòi. Dòng sông đầu tiên tôi thấy trong đời là Sông Gò Bồi. Ở nơi đây là tuổi thơ và cũng là Quê Ngoại của nhà thơ Xuân Diệu. Nơi có gió Nồm hắt lên từ Đầm Thị Nại, có những dãy tre xanh ngát, có những mái nhà tranh lưa thưa xóm nhỏ, và có những đàn vịt tung tăng bơi lội. Với tôi, hình ảnh xa lạ đó khác xa với biển cả. Biển mênh mông, bao la và dạt dào, có khi yên tĩnh và ầm ĩ. Nhưng với sông Gò Bồi, nó lại phẳng lặng và êm ả quá. Điều đó phản ảnh qua lời nói và nếp sống của những người địa phương. Như những người làng quê, người Gò Bồi nhỏ nhẹ, trung trực và hiền từ.
Khi ở Hoa Kỳ, nơi tôi đang cư ngụ tuy ở gần sông Sacramento và sông American, nhưng có lẽ sông Gò Bồi để lại ấn tượng sâu đậm nhất. Có lần nói chuyện cùng các bạn cũ. Tôi đã ví cuộc đời như một dòng sông đang trôi chảy và tôi cũng đã nghĩ đến sông Gò Bồi. Đây là bài thơ cũ.
Dòng Sông Nhỏ
Ngày nói chuyện cùng Quyên, gởi các bạn trường cũ.
trời lạnh gió sầu gay gắt
cơn mưa nặng hạt
nỗi buồn tênh
nhớ những giọt nắng ấm quê hương
tuổi thơ ngây
tinh nghịch đến trường
mái tóc thề vấn vương
thương hoài tiếng ru của gió
dòng sông nhỏ
chảy cuộc tình sa mạc
huyền thoại thuở nào
biển cả im ả sóng
vầng trăng thanh
mộng ước
ngoài hiên mưa vẫn đổ
giật mình nửa kiếp rong chơi
đông tây trời chưa sáng
bẽ bàng
tiếng vọng hôm qua
hay tiếng gọi mai sau
gió lại hú triền miên
về phút giây hiện tại.
Chắc có lẽ chúng ta nên trở về với giây phút hiện tại. Giây phút hiện tại đó là cuộc sống mầu nhiệm, trong đó chúng ta phải biết ơn và đền ơn những đấng sinh thành dưỡng dục của mình. Trăm sông cũng đổ về biển và lá nào lại không về cội. Nay dòng suối nhỏ của con cùng chung suối nguồn bao la của Ba Mẹ, suối nguồn thương yêu và thanh khiết. Dòng suối của con đang hướng về dòng sông của Ba Mẹ, và dòng sông nào cũng đẹp như tình thương yêu vô bờ bến của đấng sanh thành, luôn trôi chảy không ngừng.
Ba Mẹ ơi, chúng ta đang đi "như một dòng sông" đang hướng về biển lớn, biển tâm linh và bến bờ giác ngộ. Những tiểu ngả đang chan hoà đại ngả. Mùa Vu Lan sắp đến, viết vài hàng để tưởng nhớ đến công ơn sinh dưỡng của Ba, của Mẹ và của ông bà Tổ tiên. Con cảm ơn Ba, con cảm ơn Mẹ. I love you so very much.
American River, Sacramento, CA
August, 2012.
No comments:
Post a Comment