Saturday, March 8, 2025

Tâm Quảng Nhuận: Cái dũng của một trái tim tỉnh thức


Người ta thường nghĩ về dũng như một sự mạnh mẽ, một sự kiên cường không khuất phục trước nghịch cảnh, một sức mạnh vô song có thể chiến thắng mọi kẻ thù bên ngoài. Nhưng cái dũng chân thật không phải là thứ có thể đo đếm bằng chiến công, không phải là thanh gươm sắc bén hay tấm khiên kiên cố. Cái dũng chân thật là một sự nhẹ nhàng mà bất hoại, một sự buông mà không rơi, một sự vững vàng mà không cần bám víu vào bất cứ điều gì.

Thái tử Tất Đạt Đa đã có tất cả những gì người đời mong cầu: địa vị, quyền lực, giàu sang, tình thân. Vậy mà, giữa đêm khuya, khi ánh trăng lặng lẽ trải dài trên cung điện vàng son, chàng đã quay lưng bước đi, để lại sau lưng tất cả những gì từng gắn bó, như một cánh chim rời tổ, bay vào bầu trời vô tận. Đó không phải là một sự từ bỏ trong đau khổ hay dằn vặt, mà là một sự dứt khoát trong thương yêu. Bởi chàng hiểu rằng, tình thương lớn không phải là giữ lại, mà là buông ra để tìm một con đường sáng hơn. Cái dũng của Thái tử không phải là từ bỏ ngai vàng để làm một ẩn sĩ, mà là từ bỏ mọi ràng buộc của thế gian để đi tìm con đường giải thoát cho chính mình và cho tất cả.

Buông bỏ là một việc khó khăn. Một người có thể chiến thắng kẻ thù mạnh nhất trên chiến trường, nhưng vẫn có thể bị trói buộc bởi một nỗi sợ vô hình. Một người có thể trèo lên đỉnh núi cao nhất, nhưng vẫn có thể bị giam cầm bởi chính những suy nghĩ của mình. Cái dũng thật sự là dám đối diện với chính mình, dám đi vào sâu thẳm tâm hồn để thấy rõ những sợi dây vô hình đang giữ chặt mình lại. Cái dũng của Thái tử là dám đi con đường mà chưa ai đi, dám đặt câu hỏi mà chưa ai dám đặt, dám phá vỡ những lề thói cũ để tìm ra sự thật.

Huynh trưởng Gia Đình Phật Tử cũng mang trong tim một cái dũng như thế. Đó là cái dũng của một người dám đứng vững giữa dòng đời chảy xiết, nhưng không bị cuốn đi bởi những làn sóng của vô minh. Đó là cái dũng của một người biết rõ con đường phía trước đầy chông gai, nhưng vẫn bước đi với một nụ cười nhẹ nhàng. Đó là cái dũng của một người không cần đến sự khẳng định của bất kỳ ai, không cần danh vọng hay lời khen, mà chỉ cần biết rằng mình đang làm đúng với lương tâm, đang sống đúng với lý tưởng.

Cái dũng của người Huynh trưởng không nằm trong những lời lẽ đanh thép hay những hành động mạnh mẽ, mà nằm trong sự kiên trì mỗi ngày. Đó là cái dũng của một người lặng lẽ chuẩn bị một buổi sinh hoạt dù biết sẽ chẳng ai tán thưởng, cái dũng của một người tiếp tục dẫn dắt đàn em dù biết rằng con đường phía trước còn rất dài. Đó là cái dũng của một người có thể buông bỏ những gì không còn phù hợp, để mở ra một phương trời mới.

Cái dũng ấy không đến từ sự cố chấp hay bảo thủ, mà đến từ sự thấu hiểu và tình thương. Một người có dũng khí thật sự không phải là người không sợ hãi, mà là người biết sợ hãi và vẫn đi tới. Một người có dũng khí thật sự không phải là người cứng nhắc, mà là người linh hoạt như dòng nước, có thể thay đổi mà không đánh mất bản chất của mình. Một người có dũng khí thật sự không phải là người gồng mình chống lại thế gian, mà là người có thể mỉm cười với tất cả những gì đến và đi.

Có những lúc, người Huynh trưởng phải đối diện với những khó khăn mà không ai có thể chia sẻ. Có những lúc, chúng ta cảm thấy cô đơn trên con đường phụng sự. Nhưng đó cũng chính là lúc cái dũng trong người được thử thách. Một ngọn lửa không bao giờ biết được sức mạnh của mình nếu không đối diện với gió lớn. Một đóa sen không bao giờ biết được sự kiên cường của mình nếu không vươn lên từ bùn lầy.

Nhìn lại cuộc đời của Đức Phật, ta thấy một con đường đầy những thử thách. Ngài đã trải qua đói khát, cô đơn, cám dỗ, hiểu lầm. Nhưng ngài không oán trách, không từ bỏ, không quay lưng lại với nhân thế. Cái dũng của ngài không phải là chinh phục thế gian, mà là chinh phục chính mình. Cái dũng của ngài không phải là chiến thắng ai đó, mà là hóa giải mọi sự đối nghịch trong tâm.

Người Huynh trưởng cũng vậy. Con đường phía trước không phải lúc nào cũng bằng phẳng. Sẽ có những lúc chúng ta cảm thấy muốn buông tay, sẽ có những lúc mình nghi ngờ chính mình. Nhưng hãy nhớ rằng, cái dũng thật sự không phải là không bao giờ ngã, mà là ngã rồi vẫn đứng dậy. Cái dũng thật sự không phải là không bao giờ yếu đuối, mà là dám thừa nhận sự yếu đuối ấy và tiếp tục bước đi.

Có một loại dũng cảm rất lặng lẽ, nhưng cũng rất bền bỉ. Đó là dũng cảm mỉm cười khi bị hiểu lầm, dũng cảm tiếp tục khi không ai nhìn thấy, dũng cảm thương yêu ngay cả khi không được đáp lại. Đó là cái dũng của một người biết rằng con đường này không dễ đi, nhưng vẫn chọn đi.

Và rồi một ngày nào đó, khi nhìn lại, chúng ta sẽ nhận ra rằng chính những thử thách đã làm cho cái dũng trong người lớn mạnh. Chúng ta sẽ nhận ra rằng, không phải những chiến thắng hay thành tựu bên ngoài mới là quan trọng, mà chính là sự trưởng thành trong tâm hồn. Chúng ta sẽ nhận ra rằng, cái dũng không phải là một điều gì xa vời, mà luôn hiện hữu trong từng hơi thở, từng bước chân, từng ánh mắt hiền hòa mà chúng ta dành cho đàn em.

Cái dũng thật sự không ồn ào. Nó không cần phải được nhìn thấy. Nó chỉ cần được sống.

Phật lịch 2568

Tâm Quảng Nhuận

The Courage of an Awakened Heart

People often think of courage as strength, as an unyielding resilience in the face of adversity, an unrivaled power capable of conquering all external enemies. But true courage is not something that can be measured by victories, nor is it a sharp sword or an impenetrable shield. True courage is a quiet yet indestructible presence, a letting go without falling, a steadfastness that does not cling to anything.

Prince Siddhartha had everything that people desire—status, power, wealth, and family. Yet, in the stillness of the night, as the moonlight gently bathed the golden halls of the palace, he turned away and walked into the unknown, leaving behind everything he had ever known—like a bird leaving its nest to soar into the vast, uncharted sky. It was not an abandonment borne of sorrow or regret, but a departure rooted in love and resolve. For he understood that true love does not grasp or possess; it releases, seeking a brighter path. The courage of the Prince was not in renouncing a throne to become an ascetic, but in relinquishing all worldly attachments to seek liberation for himself and for all beings.

Letting go is never easy. A person may triumph over the strongest enemy on the battlefield, yet still be ensnared by an invisible fear. A person may climb the highest peak, yet still be imprisoned by their own thoughts. True courage is the willingness to face oneself, to step into the deepest corners of the heart, and to see clearly the invisible chains that hold one back. The courage of the Prince was the courage to walk a path no one had walked before, to ask the questions no one had dared to ask, to break away from tradition to seek the truth.

A Gia Đình Phật Tử (Buddhist Youth Family) leader carries within them this same kind of courage. It is the courage to stand firm in the midst of a rushing current, yet not be swept away by the waves of ignorance. It is the courage to see that the road ahead is filled with obstacles and still walk forward with a gentle smile. It is the courage to seek no recognition, no reward, no applause—only the inner knowing that one is walking in accordance with their conscience, living true to their ideals.

The courage of a Huynh Trưởng (Buddhist Youth Leader) is not found in forceful words or grand gestures, but in quiet perseverance. It is in the leader who diligently prepares for a gathering, knowing there may be no praise. It is in the leader who continues guiding younger generations, knowing that the path ahead remains long. It is in the leader who is willing to release what no longer serves, in order to open a new horizon.

Such courage does not stem from stubbornness or rigidity, but from deep understanding and love. A truly courageous person is not one who feels no fear, but one who acknowledges fear and still moves forward. A truly courageous person is not one who remains rigid, but one who, like water, can adapt and change without losing their essence. A truly courageous person is not one who fights against the world, but one who can smile at everything that comes and goes.

There will be times when a Huynh Trưởng faces challenges that no one else can understand. There will be moments when we feel alone on this path of service. But it is in these very moments that our courage is tested. A flame does not know its strength until it meets the wind. A lotus does not know its resilience until it rises from the mud.

Looking at the life of the Buddha, we see a journey filled with trials. He endured hunger, solitude, temptation, and misunderstanding. Yet he did not complain, did not turn away, did not abandon the world. His courage was not in conquering others, but in conquering himself. His courage was not in defeating external enemies, but in dissolving all inner conflicts.

The Huynh Trưởng is the same. The road ahead will not always be smooth. There will be times when we want to let go, times when we doubt ourselves. But remember, true courage is not about never falling—it is about rising each time we do. True courage is not about never feeling weak—it is about acknowledging our vulnerability and continuing forward.

There is a quiet yet enduring form of courage. It is the courage to smile in the face of misunderstanding, to persist when no one is watching, to love even when that love is not returned. It is the courage of someone who knows this path is not easy, yet still chooses to walk it.

And one day, when we look back, we will see that it was the trials that strengthened our courage. We will realize that it is not external victories that matter most, but the growth of our own hearts. We will understand that courage is not something distant or grand—it is present in every breath, every step, every gentle glance we offer to those we guide.

True courage is not loud. It does not need to be seen. It only needs to be lived.

Buddhist Calendar 2568
Tâm Quảng Nhuận

No comments:

Post a Comment