Kính gởi đến qúi thân hữu,
Chương
trình ra mắt tập trường thiên tiểu thuyết lịch sử của tác giả Vũ Thanh
sẽ được tổ chức vào ngày 11 tháng 4 tại tư gia Nguyên Lương-Vân Các. Thư
này Hoài Việt xin thông báo đến qúi vị ở xa không đến dự được. Một số
ca khúc nổi tiếng của nhạc sĩ Vũ Thanh sẽ được trình bày bởi anh em văn
nghệ sĩ Hoài Việt trong buổi tiệc. Nhà thơ Nguyễn Hoàng Lãng Du sẽ thay
mặt Hoài Việt giới thiệu về tác giả, và một phần bài viết dưới đây
sẽ được chính tác giả trình bày khi giới thiệu tác phẩm.
Kính
nhờ qúi nhà báo, những vị có phương tiện phát thanh, truyền hình cho
đăng và phổ biến bài viết này rộng rãi để đưa tập sách gía trị đến người
đọc và những thức giả quan tâm đến lịch sử nước nhà.
Nay kính,
Thay mặt nhóm Hoài Việt
Nguyên Lương
Hân hạnh giới thiệu đến độc
giả khắp nơi bộ trường thiên tiểu thuyết dã sử:
Én
Liệng Truông Mây
tác giả Vũ Thanh
Tham
khảo hơn 20 tài liệu, viết ròng rã trong 20 tháng, mùa Xuân năm 2014 nhà văn,
nhạc sĩ Vũ Thanh đã cho ra mắt một
tuyệt tác phẩm đồ sộ Én Liệng Truông Mây
gồm 4 tập, dài gần 2000 trang sách. Bốn tập Én Liệng Truông Mây đã được xuất bản mới chỉ là phần một trong bộ trường
thiên tiểu thuyết lịch sử nhan đề Tây
Sơn Tam Kiệt gồm ba phần: Én Liệng
Truông Mây, Nhất Thống Sơn Hà, Gia Định Tam Hùng. Viết về một thời đại nhiễu
nhương của một cung Vua Lê, hai phủ Chúa Trịnh, Chúa Nguyễn, thời nước Ðại Việt
bị chia cắt Đàng Trong, Đàng Ngoài mà trong chính sử đã có rất nhiều thiếu sót
hay cố tình che dấu, thật không dễ chút nào. Vũ Thanh đã phải vất vả, lặn lội đi
tìm những chi tiết lâu nay chỉ được dân gian truyền miệng hay từ những tài liệu
chưa từng được đưa ra ánh sáng để hoàn thành cốt chuyện cho thật khả tín và hấp
dẫn người đọc. Những huyền thoại lịch sử của hơn 30 năm từ lúc khởi nghĩa đến thống
nhất đất nước của triều đại Tây Sơn oanh liệt, đã bị vua quan nhà Nguyễn Gia
Long che dấu, bôi nhọ hay cố tình bóp méo, bỏ quên, nay được nhà văn Vũ Thanh
viết lại và làm sáng tỏ hơn dưới hình thức của một trường thiên tiểu thuyết. Cùng
một phong cách viết của những bộ truyện tiểu thuyết lịch sử nổi tiếng của Trung
Hoa như Hán Sở Tranh Hùng (Mộng Bình Sơn dịch) hay Thủy Hử (tác gỉa Thị Nại Am,
Kim Thánh Thán dịch), tác giả đã dựa vào một số nhân vật lịch sử có thật và những
biến động của thời cuộc, hư cấu thêm vào những câu chuyện theo truyền thuyết của
dân gian, để đưa người đọc trở về với lịch sử hình thành xứ Ðàng Trong của Chúa
Nguyễn. Tuy nhiên, Vũ Thanh đã không chỉ tiểu thuyết hoá câu chuyện lịch sử thời
đó, mà bàng bạc trong 2000 trang sách, tác giả đã vẽ lại một xã hội rất linh động
của thời dân tộc ta mở nước tiến vào phía Nam. Triết lý sống, phong cách, và
tinh thần khai phóng của con người Ðại Việt thời chúa Nguyễn đã được phát họa rất
đầy đủ cho ta thấy nhờ đâu mà dân ta đã tóm thâu hết phần phía Nam của nước Việt
ngày nay từ tay người Chiêm Thành, người Miên mà không tốn một giọt máu. Và nhờ
đâu mà những người Hoa gốc Minh Hương, đã đến và khai khẩn vùng Lục tỉnh trước
chúng ta, đành phải chịu thuần phục làm bầy tôi và dâng đất cho chúa Nguyễn.
Theo
chính sử thì năm 1600, tướng Nguyễn Hoàng vì lo sợ ông anh rể là Trịnh Kiểm sát
hại nên đã xin Vua Lê đem quân vào đóng ở Thuận Hoá, nói là tình nguyện đi làm
tướng trấn biên cương giữ an ninh mặt phía Nam chống lại quân Chiêm Thành quấy
nhiễu. Rời xa Thăng Long, Nguyễn Hoàng đã âm thầm xây dựng Ðàng Trong thành một
thế lực độc lập, vững mạnh, từ từ mở rộng đất nước từ sông Gianh trở vào tận miền
Nam với mục đích là phò nhà Lê nhưng thực chất là đối đầu với thế lực chúa Trịnh
Ðàng Ngoài. Sau 50 năm đầu chia đôi đất nước, chiến tranh huynh đệ tương tàn,
khốc liệt hai bên bờ sông Gianh, cuối cùng cả hai chúa Trịnh, Nguyễn đã chấp nhận
đất ai người đó ở. Hơn 120 năm sống trong hòa bình, 9 đời chúa Nguyễn đã có
công mở mang bờ cõi, giao tiếp buôn bán với phương Tây, tạo dựng một Ðàng Trong
thịnh vượng vững vàng. Ðến đời chúa Võ Vương do nhu nhược, ham chơi, đã bị quyền
thần Trương Phúc Loan lấn áp, thao túng, lũng đoạn triều đình, vơ vét của dân
làm của riêng bằng sưu cao thuế nặng làm cho dân tình lầm than, ai oán. Thuận theo lòng người, năm 1771 anh em
nhà Tây Sơn nổi lên khởi nghĩa từ Qui Nhơn và 2 năm sau chiếm được thành. Năm
1774 chúa Trịnh nhân cơ hội thấy Ðàng Trong suy yếu đem quân vượt sông Gianh đánh
vào Nam và chiếm được thành Phú Xuân. Quân Tây Sơn giả vờ thuần phục chúa Trịnh,
dồn hết sức lực tấn công Chúa Nguyễn. Năm 1777 hai chúa Nguyễn Phúc Thuần và
Nguyễn Phúc Dương lần lượt bị Tây Sơn bắt giết. Nguyễn Ánh kế vì lên ngôi vương
nhưng bị Tây Sơn đánh đuổi chạy qua trốn ở Xiêm La. Cuối cùng, năm 1786 chúa Trịnh
Ðàng Ngoài cũng bị Tây Sơn tiêu diệt, chấm dức tình trạng chia đôi đất nước và
thống nhất sơn hà. Tính từ khi chúa Trịnh Tráng đem quân đánh chúa Nguyễn Phúc
Nguyên năm 1625, đến khi nhà Tây Sơn dẹp được cả chúa Nguyễn lẫn chúa Trịnh vừa
đúng 160 năm chia cắt trong ngoài.
Tại sao Vũ Thanh phải viết
Én Liệng Truông Mây
Lịch
sử loài người luôn lập lại: "nơi nào
có áp bức, nơi đó có đấu tranh". Trong suốt bề dày của lịch sử Ðại Việt,
bất cứ triều đại nào làm mất lòng dân là thời đó có loạn biến, khởi nghĩa. Sống
trong cảnh lầm than, cơ cực lại bị hiếp đáp, bóc lột, nhũng nhiễu, nhiều sĩ phu
áo vải đã tập hợp nông dân chỉ với gậy gộc, tầm vông đã dám nổi lên chống lại
triều đình trung ương. Nhiều cuộc khởi nghĩa bị dẹp tan, thủ lãnh bị phanh
thây, nhưng ý muốn đổi đời, cứu người, thay đổi xã hội đã hun đúc bao anh hùng lớp
lớp đứng lên làm lịch sử. Thời hậu bán thế kỷ 18, ở Ðàng Trong, Quốc Phó Trương
Phúc Loan và bè lũ cậy quyền áp bức phủ Chúa, hà hiếp và bóc lột dân lành là cơ
hội tốt cho nông dân nổi dậy. Nhiều phong trào đấu tranh của các tầng lớp nhân
dân chống triều đình Chúa Nguyễn nổ ra liên tục, trong đó tiêu biểu là cuộc khởi
nghĩa ở Truông Mây do Chàng Lía lãnh đạo. Cuộc khởi nghĩa chợt phát, vội tàn,
nên trong chính sử, thời sử cũng như hậu sử không có ghi chép nhiều về cuộc binh
biến này. Nhưng riêng với người dân Ðàng Trong, nhất là người dân xứ Qui Nhơn,
Bình Ðịnh, nơi thủ lĩnh có tên là Chàng Lía đã hợp cùng anh em nổi dậy ở Truông
Mây, Hoài Nhơn, thì câu chuyện về cuộc khởi nghĩa này vẫn được truyền tụng
trong mãi mãi dân gian.
Là
người con được sinh ra từ vùng đất võ Bình Ðịnh, Vũ Thanh đã đem hết tâm huyết,
tìm tòi, nghiên cứu viết lại những dữ kiện, làm rõ những bí ẩn, giải thích những
khúc mắc của giai đoạn lịch sử hào hùng nơi quê hương mình. Sách sử của các triều
đại thường được các sử gia viết với mục đích kể công, đánh bóng thành qủa của vua
quan thời đại mình. Những gì thiếu tính tích cực thường bị các sử gia thời đó dấu
nhẹm hay bóp méo. Hãy nhìn một triều đại Tây Sơn oai hùng, rạng rỡ, vững mạnh
đã làm cho nước Xiêm La ở phía Nam bạt vía, tiêu hồn, và nhà Thanh ở phía Bắc nể nang, kiêng
dè mà vua tôi nhà Nguyễn Gia Long đã chỉ ghi lại trong sách sử như một bọn thảo
khấu loạn thần, một đám "ngụy" không hơn không kém, thì với cuộc khởi
nghĩa của Chàng Lía bị coi là bọn giặc cỏ, không cần nhắc tới, không có gì lạ.
Nhà biên khảo Quách Tấn, người gốc Qui Nhơn, trong Non Nước Bình Ðịnh cũng chỉ
nhắc đến câu chuyện Chàng Lía đã khởi nghĩa và thất bại trong vài trang sách, dựa
vào hai câu ca dao truyền miệng trong dân gian:
"Chiều
chiều én liệng truông mây
Cảm
thương chú Lía bị vây trong thành"
Với
Vũ Thanh, câu chuyện Chàng Lía không phải đơn giản chỉ có thế. Muốn hiểu biết
sâu xa về nguyên nhân cuộc khởi nghĩa đưa đến thành công vang dội của anh em
nhà Tây Sơn bắt đầu từ năm 1771 chống lại Phú Xuân, trước hết phải biết rõ về
cuộc khởi nghĩa và nguyên nhân thất bại của anh em Truông Mây trước đó vài năm.
Theo tác giả, Chàng Lía và Nguyễn Nhạc ở đất Tây Sơn sinh ra cùng thời, chơi với
nhau cùng những người bạn thơ ấu trong làng. Dù là bạn nhưng hai con người có
hai nguồn gốc, tư tưởng, sở học, gia thế, hoài bão rất khác nhau nên kết cuộc thành,
bại cũng khác nhau. Trong bộ trường
thiên tiểu thuyết lịch sử Tây Sơn Tam Kiệt,
tác gỉa đã dành đến 4 tập sách dày viết về tình trạng xã hội, dân tình, thế
thái và những điều kiện lịch sử chín mùi để sau này Tây Sơn dựng cờ khởi nghĩa được
thành công. Nói cách khác, muốn biết nhờ
đâu mà nhà Tây Sơn đã khởi nghĩa thành công thì phải biết đến nguyên nhân dẫn đến
thất bại của cuộc khởi nghĩa Truông Mây.
Vì
mồ côi cha, phải cùng mẹ lưu lạc, sống trong nghèo đói, bị xã hội khinh rẻ, chà
đạp nên Lía nuôi lòng thù ghét bọn nhà giàu, trọc phú và quan quyền. Lía nổi loạn
cùng với anh em với một mục đích là cướp
của nhà giàu chia cho dân nghèo, như một Robinhood của đất Ðại Việt. Tác giả
đã phân tích cặn kẽ về tâm lý nhân vật, cá tính của những thủ lãnh, cũng như tất
cả những chiến thuật, chiến lược mà Truông Mây đã sử dụng để chống lại triều
đình, vốn đã suy yếu và mục rữa từ bên trong bởi bọn tham quan ô lại. Với thời
cơ thuận lợi đó, Truông Mây đã nâng cao chí hướng, từ cướp của nhà giàu phát
cho nhà nghèo, họ đã muốn đánh đổ cả triều đình mục nát để lập lại một xã hội mới,
giúp người dân nghèo có được một cuộc sống ấm no. Nhưng những anh hùng, hiệp sĩ
của Truông Mây đã thất bại. Vì theo tác giả thì: "anh hùng thì nhiều nhưng chơn chúa chỉ có một". Cho nên điều
kiện xã hội tuy đã chín muồi để thay đổi nhưng nó vẫn phải cần một vì chơn chúa
xuất hiện. Và theo cái động lực vô thức của lịch sử cùng sự phát triển xã hội, Nguyễn Nhạc, người anh cả của ba anh em Tây Sơn đã xuất hiện như một
vì chơn chúa để tiếp nối tinh thần Truông Mây, dẫn đến Nhất Thống Sơn Hà.
Thông điệp của Vũ Thanh
trong Én Liệng Truông Mây
Mục
đích của tác giả khi viết Én Liệng Truông Mây không đơn thuần chỉ để "mua vui cũng được một vài trống canh". Bàng
bạc trong gần 2 ngàn trang sách Vũ Thanh nói đến thảm cảnh bôi mặt đá nhau của con dân nước Việt có thể sẽ đưa đất nước đến hoạ
diệt vong. Trong 4 tập sách tác giả luôn nhắc nhớ đến tính đoàn kết, một yếu tố
tối cần thiết để đất nước trường tồn và duy trì tinh thần bất khuất của dân tộc
Ðại Việt.
Ðể biện minh cho dũng khí của đám
nghĩa binh Truông Mây nổi loạn, Vũ Thanh đã viết theo lời trần tình, biện minh
của Chàng Lía cho công cuộc nổi dậy: "...Mọi
người sinh ra đều có quyền được bình đẳng. Từ vật chất đến tinh thần. Sự nghèo
khó của một vài cá nhân đơn lẻ còn có thể qui cho số mệnh, nhưng cả một tập thể
to lớn nghèo khổ, chỉ có một số ít người quyền hành giàu có, thì đó là sự bất
công chứ không còn là số mạng nữa. Sự bất công ấy được tạo ra bỡi một số ít kẻ
đang nắm quyền hành trong tay..." (tr. 54, tập 4). Cái triết lý sống
và dấn thân đó của sĩ phu, với thời đại nào cũng đúng, không chỉ riêng thời
Trương Phúc Loan tiếm quyền chúa Nguyễn. Thượng
bất chánh, hạ tất loạn, người dân chống lại hôn quân và sẵn sàng nổi loạn
vì muốn đòi lại cái quyền được sống an lạc, thảnh thơi, không bị nhũng nhiễu, hà
hiếp. Viết về những hiệp sĩ trong tập thể Truông Mây, tác giả nhấn mạnh:
"...Cái đạo lý của giới anh em Truông
Mây là trừ ác hành thiện, cứu khốn phò nguy, bênh vực người nghèo khó. Họ bất cần
Vua hay Chúa, nếu Vua Chúa chỉ là bọn tàn bạo làm hại muôn dân như triều đình
Phú Xuân và Thăng Long..." (tr.
35, tập 4). Một triều đại muốn cho dân thuận theo thì người đứng đầu phải
là một minh quân, nói dân nghe, làm dân theo, và ngược lại.
Trong
câu chuyện Chàng Lía, tác giả không nhằm khai thác và lý giải tại sao người Việt
chia rẽ chém giết nhau, mà đã dùng đó làm cái cớ kêu gọi người dân Nam phải
đoàn kết, để cùng nhau chiến đấu chống ách thống trị phân quyền của hai phủ Chúa,
có thể đưa đến họa diệt vong đến từ phương Bắc. Diệt vong không phải chỉ xảy ra khi mất chủ quyền, lãnh thổ mà đã xảy
ra khi người dân quên mất văn hóa và cội nguồn của mình. Vì không biết mình
là ai, cần phải làm gì để được trường tồn. Viết lại lịch sử trong thời buổi
trong ngoài phân tranh, nêu những quan hệ mật thiết giữa vua quan Ðàng Trong với
Thanh triều hơn là triều đình Vua Lê, Chúa Trịnh Ðàng Ngoài, tác giả đã nhắc nhở
cho con dân nước Việt nhớ rằng: dầu ở Đàng
Trong hay Đàng Ngoài vẫn là con dân một nước Ðại Việt, và chuyện chia cắt, phân
tranh chỉ là giai đoạn.
Trước hiểm họa lấn chiếm từ một nước
lớn luôn rình rập, buộc nước nhỏ phải mở mang bờ cõi cho đủ lớn mạnh để gồng
mình chống lại ngoại xâm. Người dân Việt thời ấy từ miền Bắc di cư vào miền
Trung, rồi từ miền Trung vô miền Nam, khai phá mở đường, biến những vùng đất bị hoang hóa do người Miên bỏ
đi thành những cánh đồng lúa màu mỡ nuôi sống một Ðàng Trong từ sông Gianh trở
vào. Một giai đoạn di dân vĩ đại nhất trong lịch sử dân tộc mà từng đoàn người,
đa số là những tội nhân bị đày ải, những người hành khất không nhà, dân nghèo
khổ không ruộng cày...theo thuyền buôn thuận gió bấc vào tận Giản Phố, Gia Ðịnh,
Trấn Biên...rồi mở đường, mở cõi, đến tận mũi Cà Mau . Họ đã sống hòa thuận như
anh em một nhà, chung lưng với người dân Miên, dân Chiêm và cả người Hoa đã đến
miền Nam trước và cùng nhau biến những vùng đất mặn phù sa thành những cánh đồng
bát ngát. Nơi vùng đất mới lập, thiếu phép tắc, kỷ cương, luật lệ, đã không thiếu
những cuộc tranh giành quyền lợi đẫm máu của những nhóm người. Nhưng với tinh
thần khai phóng, rộng mở và dĩ hoà vi qúy, dân di cư Ðại Việt đã hóa giải được
hết những khác biệt về văn hóa, phong tục với các nhóm dân khác và tất cả đều quay
về tuân phục triều đình trung ương Ðàng Trong.
Nhìn
lại lịch sử ta thấy trong cái rủi có cái may, sau suy vong tất đến thời hưng thịnh.
Giả sử nếu đầu thế kỷ thứ 17 không có chuyện tướng Nguyễn Hoàng (Chúa Tiên) xin
vào miền Trung lánh nạn, để rồi nhân cơ hội nước Chiêm Thành tự diệt và nước Cao
Miên có nội loạn thì biên giới nước Ðại Việt cùng lắm cũng chỉ tới Qui Nhơn nơi
vua Lê Thánh Tông đã đánh chiếm được thành Chà Bàn năm 1471 và đưa di dân từ miền
Bắc vào đây khai khẩn. Nhu cầu mở cõi vào tận miền Nam để đủ mạnh chống lại
vương triều Ðàng Ngoài là công trình mở rộng đất nước vĩ đại nhất của lịch sử
dân Việt. Công lao mở nước của 9 đời Chúa ở Ðàng Trong, đến đời Nguyễn Phúc Thuần
(Chúa Ðịnh), đã bị ô uế. Một tên Quốc Phó Trương Phúc Loan tham quyền đã làm mất
lòng dân, tạo cơ hội nổi loạn của nhóm nghĩa sĩ Truông Mây Chàng Lía để mở màn
cho anh em Tây Sơn khởi nghĩa liền sau đó và thống nhất sơn hà.
Chàng
Lía là hình ảnh của một sĩ phu phải hành động khi quốc gia suy vong. Lía là hiện
thân của người nông dân thất học, nghèo hèn, nhưng làm đúng việc mà nhân dân
mong đợi nên khi đứng lên đã nói dân
nghe, làm dân theo. Lía không có tham vọng làm vua, Lía chỉ muốn giúp đám dân
nghèo bằng một tấm lòng hiệp nghĩa, một tình thương to lớn của một người hiệp sĩ,
của một kẻ đồng bệnh tương lân. Cho nên, dù sau này Truông Mây đã có một người
quân sư tài ba như Trần Lâm, cuộc khởi nghĩa cuối cùng cũng đành thất bại chỉ vì
lòng thương người của vị chủ tướng Lía, khi họ vừa chiến đấu chống triều đình,
vừa phải chia xẻ lương thực nuôi đám dân nghèo tụ tập đến nương nhờ, những người
dân mà lẽ ra triều đình phải có bổn phận nuôi nấng họ. Truông Mây không thành
công, nhưng đã cho những anh hùng thời đại ấy biết nỗi khát khao muốn vùng lên
của người dân, và công việc lật đổ một bạo quyền đã mục rữa, mất lòng dân, rất
cần thiết và có thể thực hiện được. Thời đại nào cũng có người tài. Ðất nước
càng loạn lạc, người tài xuất hiện càng nhiều. Ðất nước thái bình, người dân sống
an lành, sĩ phu ra làm quan để vỗ về và chăm lo cho bá tánh. Hình ảnh những người
hiệp sĩ trong Én Liệng Truông Mây là hình ảnh của những sĩ phu thời đại, ý thức
được vai trò cần phải nhập thế, đi làm cách mạng. Những sĩ phu văn võ song
toàn, bên những mỹ nhân sắc đẹp nghiêng thành, thế mà họ vẫn không bị sắc dục cám
dỗ, coi nhẹ tình cảm gái trai, hy sinh cuộc sống riêng tư mà mưu cầu đại cuộc.
Với một đất nước nước nhỏ bé trong tình
trạng phân tranh, những anh hùng liệt nữ thời đó đã sớm ý thức: muốn cho tổ quốc
trường tồn, trước hết là phải làm sạch xã hội. Bọn tham quan là cặn bã, ung nhọt
cần phải bị tiêu diệt, để chấn hưng kinh tế, giúp quốc thái dân an, mới mong có
được một nội lực hùng mạnh hầu giữ vững cõi bờ. Khi lòng dân đã qui về một mối,
Vua của nước Ðại Việt không còn phải qùy lụy xin làm và được ban cho chức An
Nam Quốc Vương từ nước lớn ban quyền, như bố thí, mà phải là một vị Hoàng Ðế
toàn quyền, oai dũng, không còn phải lệ thuộc vào ai. Từ thời lập quốc, cho đến
cận sử, duy nhất chỉ có thời nhà Tây Sơn, sau khi thống nhất sơn hà đã xưng Ðế (Trung
Ương Hoàng Đế Nguyễn Nhạc) mà không cần sự ưng thuận hay chấp chiếu của triều
đình phương Bắc. Ðó là một thời oanh liệt vẻ vang nhất của dân tộc, người dân Ðại
Việt đã ngẩng cao đầu không biết sợ ngoại bang. Muốn được như thế, không phải
chỉ có người cầm quyền tài giỏi mà toàn dân phải cùng chung sức, quyết tâm và đoàn
kết một lòng. Rủi thay, những thời hoàng kim như thế rất hiếm, và nếu có cũng
không dài, trong lịch sử hình thành nước Ðại Việt.
Một tiểu thuyết lịch sử cần
phải đọc
Người ham mê đọc sách kiếm hiệp sẽ tìm thấy trùng
trùng trong Én Liệng Truông Mây những cảnh so tài, tranh phân tuyệt kỹ, giữa những
cao thủ võ lâm. Những đường roi, bài quyền, khinh công, phi tiêu ... của những
hiệp sĩ nước Việt khi đụng độ với những tay anh chị cát cứ trong vùng đất mới.
Trên đường thiên lý từ miền Trung vào Nam, những sĩ phu thời đó phải đấu tranh liên
tục và chống chọi thường xuyên với tàn dư quân Chiêm Thành còn sót, những lãnh
chúa người Hoa trong nhóm phản Thanh phục Minh lánh nạn, và tham vọng lấy lại
vùng đất đã mất của người Cao Miên. Những trận đấu quyền so tài cao thấp trên
khán đài, những lần tập kích bọn buôn lậu, thảo khấu, quan quyền... được tác giả,
với một bút pháp tài tình, diễn tả từng chi tiết như đưa ta về thời mở cõi và như
người khán giả được chứng kiến tận mắt.
Ðơn
cử một cảnh "biểu diễn" võ thuật sau đây được tác gỉa mô tả giữa một
bên là tráng sĩ người Việt, một bên là cao thủ người Hoa: " ...Trần Nguyên Hảo rút thanh Ô Long Ðao ra khỏi vỏ. Một tiếng
ngân trầm vang lên mang theo một luồng hơi lạnh xoáy buốt màng nhĩ. Thanh đao
đen tuyền một màu từ cán đến lưỡi, trông rất nặng nhưng có vẻ không sắc bén lắm,
dù thế thanh đao vẫn toát lên một sự cương mãnh uy nghi. Ông rung mạnh tay đao
ra chiêu tấn công tên đại ca Lãnh Diện Truy Hồn. Tên cầm đầu thấy đường đao
dũng mãnh của Nguyên Hảo vội vàng thoái lui một bước né tránh rồi vung kiếm phản
công..". (tr. 18, tập 1).
Không
chỉ nói chuyện đánh kiếm so tài cao thấp đời nay, tác giả đã đưa người đọc về với
qúa khứ huy hoàng xa xưa với những tài sản trí tuệ bị bỏ quên, nay nhân dịp nhắc
nhớ đến lịch sử của một dân tộc Bách Việt oai hùng:
"...Kỹ thuật luyện kiếm
đúc gươm của dòng Bách Việt đã đạt đến trình độ rất cao như Âu Dã Tử nước Việt,
Cao Lỗ nước Âu Lạc chẳng hạn. Về sau người Hán thống trị Trung Nguyên và các nước
nhỏ lân bang nên đã sở hữu luôn kho tàng trí tuệ đó. Họ đã cố xóa đi hoặc bưng
bít, cấm đoán các dân tộc nhỏ nhắc nhở về cội nguồn tinh hoa trí tuệ của tổ
tiên mình. Cho nên lâu dần chúng ta cứ ngỡ rằng những tài năng và tài sản qúi
báu kia là của người Hán..." (tr. 60, tập 2).
Những
cảnh trai tài gái sắc cùng ngắm trăng trên sông nước hữu tình cũng được thi vị
hoá làm cho câu chuyện chiến tranh thù hận và chết chóc giảm bớt đi cường độ. Khi
tả cảnh chia ly giữa đôi trai tài gái sắc, Vũ Thanh đã khéo léo lồng vào đó một
hình ảnh dứt khoác của anh hùng Trần Lâm quyết quên mình vì thù nhà, nợ nước và
một bên là tấm lòng trung trinh dâng hiến trọn vẹn cho người mình yêu một cách
âm thầm của cô tiểu thư tuyệt sắc Tiểu Hồng:
"...Trăng đã nhú lên,
họ ngồi im lặng ngắm trăng, không nói thêm một lời nào nữa. Cho đến lúc mặt
trăng tròn vành vạnh treo cao trên đỉnh núi, họ thả ngựa chầm chậm trở về. Hôm
sau, Trần Lâm gĩa từ mọi người ra đi, Tiểu Hồng bày một cuộc rượu nhỏ tiễn đưa.
Ðêm đó qua màn nước mắt, dưới ánh bạch lạp nơi cô phòng, Tiểu Hồng đã gói gọn cảnh
chia li ấy bằng mấy dòng thơ:
Run
tay chuốc chén đăng trình
Cõi
lòng nhi nữ mông mênh giọt sầu
Người
đi cố bước đi mau
Người
về trắng những canh thâu nhớ người
Ðường
tình nay đã chia đôi
Gặp
nhau chi để ngậm ngùi mất nhau..
(tr.
328, tập 3).
Dầu
đã quyết chí lên đường dấn thân trong thời đại nhiễu nhương, những hiệp sĩ thời
Truông Mây khởi nghĩa không chỉ đi tìm cái sống trong cái chết, họ vẫn ung dung
với bầu rượu túi thơ, đúng nghĩa với cái thú tiêu dao thi tửu, mỗi khi có dịp.
Ðọc một đoạn sau đây để xem tài Vũ Thanh tả cảnh uống rượu của một dũng sĩ qua
sông và ông lão lái đò trên bến My Lăng, trên dòng sông Côn thơ mộng: "Trần Lâm nâng chung rượu lên môi, một
cảm giác mát lạnh truyền qua những ngón tay, một mùi hương vừa thoảng vừa nồng
bốc lên mũi thật khoan khoái. Chàng nhấm môi một chút, vị nồng nàn, lăn tăn tê
nơi đầu lưỡi. Uống trọn chung hơi ấm đã theo chất rượu chạy dần xuống bao tử
sau đó lan tỏa khắp châu thân. Chàng "khà" lên một tiếng và đặt chung
xuống bàn..." (tr. 354, tập 3).
Ðể
lý giải một phần sự thất bại của nghĩa sĩ Truông Mây, tác giả mượn lời của thầy
giáo Hiến, thầy dạy học cho Nguyễn Huệ, một bộ não của phong trào Tây Sơn sau này,
nói với Nguyễn Nhạc như để nhắc nhở: "...Làm
hiệp sĩ khác với làm chiến sĩ cách mạng. Làm chiến sĩ cách mạng thì thắng lợi
là trên hết, đôi khi phải đạp lên trên mọi thứ để đi tới đích. Còn hiệp sĩ thì
thấy việc nghĩa dẫu chết cũng không từ. Chính cái tinh thần ấy đã đẩy Truông
Mây vào thế kẹt hiện nay là phải vừa chuẩn bị đánh giặc vừa nuôi một đàn con
đông, trong khi nhà lại chật và nghèo. Họ vì lòng nghĩa hiệp mà đứng ra gánh
vác miếng ăn cho hàng vạn người nghèo sắp chết đói, đây là một nghĩa cử cao đẹp,
nhưng chính nghĩa cử ấy sẽ đẩy họ vào chỗ chết..." (tr.. 239, tập 4).
Về
phần của thủ lãnh Truông Mây, sau khi bị quân binh triều đình đánh bại, đồng bọn
bị thảm sát, chỉ còn: "Lía cõng Trần
Lâm băng mình trong đêm khuya, lòng hoảng loạn tơi bời. Mới ngày nào, thành
Truông Mây còn sừng sững, rực rỡ tinh kỳ, anh em đông đủ, hào khí ngất trời mà
nay chỉ sau một đêm đã tan nát, vùi chôn dưới đống tro tàn. Hơn bốn ngàn nghĩa
sĩ giờ chỉ còn lại một mình chàng và Trần Lâm đang im lìm trên lưng chưa biết sống
chết ra sao. Bao nhiêu hình ảnh tang thương, chết chóc, cứ quay cuồng trong đầu,
những cái chết thê thảm của anh em nghĩa binh, xác của người vợ mà chàng thương
yêu hết mực bị giẫm nát..." (tr. 442, tập 4).
Chàng
Lía chết, Truông Mây tan rã, nhưng đó chỉ mới là sự chấm dứt của một biến cố
trong trang sử Việt để chuẩn bị mở một trang sử khác mãnh liệt hơn, oai hùng
hơn. Chàng Lía mất đi đã hơn 240 năm qua, nhưng âm vang và ảnh hưởng của cuộc
khởi nghĩa của những anh hùng Truông Mây, trong tâm trí người dân đất Bình Ðịnh
đến nay vẫn chưa phai nhạt. Vũ Thanh đã dựng lại cho ta thấy những thảm cảnh lịch
sử, những sai lầm của các triều đại, những nỗi đớn đau và chịu đựng của người dân cùng khổ
thời đó để chỉ mong một điều là thời nay
con dân Việt sẽ học được bài học, để vết nhơ của lịch sử không còn tái diễn.
Với
những ai có lòng thương dân, yêu nước, hãy đọc những lời chàng hiệp sĩ Trần Lâm
đã khóc và thề với vong linh người thân: "...
Cha mẹ và em hãy yên lòng nhắm mắt, con sẽ dùng thanh kiếm này để tiêu diệt lũ
sâu dân mọt nước, đem lại thanh bình, cơm no áo ấm cho muôn dân. Con đã vĩnh viễn
mất đi gia đình nhỏ thì nhất định sẽ xây dựng cho bằng được một gia đình lớn. Ðó là quốc gia, là dân tộc này..."
(tr. 12, tập 4).
Vũ
Thanh đã đem tâm huyết, trí tuệ và trải lòng mình trên những con chữ, chuyên chở
tâm tình, mơ ước cũng như hoài vọng, rằng: muốn
luận về tương lai ta phải biết và thuộc lịch sử của qúa khứ. Những bài học
lịch sử luôn đáng gía, chỉ vì không học hết để biết, hay học rồi quên, nên nhiều
lãnh tụ đã thất bại chua cay. Là người đọc, bổn phận chúng ta là tiếp tay với
tác giả để phổ biến tác phẩm này càng rộng, càng nhiều, càng xa, càng tốt. Ðó
là một nghĩa cử không khó lắm để làm.
Tác
giả Vũ Thanh tâm sự: "Dã sử mang tính
trí tuệ giống như một lối mòn, đi nhiều, đi hoài, lối mòn đó sẽ thành quan lộ dẫn
tới lịch sử". Người Tàu gần đây rất thành công khi đã hoàn thành những
bộ phim hấp dẫn lôi cuốn, thu hút người xem. Họ cho dựng lại những câu chuyện lịch
sử, đa số là hư cấu, tuyên truyền về một nước Trung Hoa thật vĩ đại, hào hùng để
quảng bá hình ảnh một nước Trung Hoa đã lớn mạnh như thế từ mấy ngàn năm trước.
Phương tiện giải trí tưởng vô thưởng vô phạt này đã giúp cho người Tàu đánh
bóng hình ảnh, cùng lúc biện minh cho công việc bành trướng lãnh thổ, lấn chiếm
lân bang của Bắc Kinh gần đây như là việc phải làm của một nước lớn mạnh trong
vùng đối với những nước nhỏ yếu kém như thời xa xưa đã làm. Qua phương tiện
truyền thông, và bị ảnh hưởng bởi phim ảnh, đa số người Việt vô tình đã hiểu lịch
sử Tàu còn rõ hơn lịch sử nước nhà. Đó là nỗi đau nhược tiểu! Cho nên những đóng góp của tác giả Vũ Thanh trong tác
phẩm Én Liệng Truông Mây đã thổi một luồng gió mới vào nền văn học dã sử nước
nhà, giúp đẩy lùi ảnh hưởng văn hóa mang tính truyền bá ngoại lai.
Dân Việt phải thuộc sử Việt nếu không muốn bị
vong bản, mất gốc, đưa đến mất nước.
Ðó là cũng là những hành động
vì đại cuộc, quốc gia, và dân tộc này vậy.
Nguyên Lương
Horsham, tháng 4, 2015