Tháp Phổ Đồng, Chùa Quang Nghiêm, Stockton, CA - Nơi Hoà thượng Thích Minh Đạt, cũng như Hoà thượng Thích Tịnh Từ, Tu Viện Kim Sơn, luôn ủng hộ việc học của Thầy. Photo - Bruce Võ. |
|
ÐƯỜNG ÐI VÔ HẠN, NHỚ LỜI XƯA…
Viết để Tưởng niệm Thầy Thích Hạnh Tuấn
“I feel blessed since not too many people can do what we are doing.
Working in this field required a lot of energy and sacrifice. We are in this
position as a spiritual leader and carrying out the message of the Buddha to
help ourselves and others. To be happy, one must be at ease and mindful about
our existence.” Thích Hạnh Tuấn
Tiếng
chuông reo vừa dứt, dạy lớp học Honors Chemistry cuối cùng trong ngày vừa xong,
thở một hơi và ngồi xuống mở điện thư, thấy anh Quảng Tịnh Nguyễn Chí Thanh gởi
email Tin Buồn, đọc mà không tin vào những gì mình nhận, rồi đọc lại lần nữa: "Chúng con/chúng chúng tôi kính báo
tin: Thượng Tọa Thích Hạnh Tuấn... Đã viên tịch trưa hôm nay, thứ Sáu ngày
30/10/2015...
Vẫn
không tin vào mắt mình!
Cùng lúc quý anh Thị Nghĩa,
Quảng Pháp, Quảng Hải, và Nguyên Túc cũng nhắn tin qua Facebook. Chúng tôi gọi chị trưởng
Tâm Phùng để kiểm chứng.
Thật rồi! Thầy đi thật rồi!
Không
biết làm sao hơn, lúc này, chỉ ngồi xuống—hít thở sâu và chậm. Tự nhiên nhớ hai
câu cuối trong bài thơ Dạ Toạ của Ôn Tuệ Sỹ, mà thầy thay mặt ký tặng vào năm
2002, tại Tu Viện Kim Sơn:
"Không
môn thiên viễn do hòai mộng
Quy
lộ vô kỳ nhiệm chuyển bồng"
(Hình
bóng chùa xưa còn nhớ mãi
Ðường
về vô hạn, rối lòng thêm)
Thầy
ơi! mới ngày nào đây mà, còn hẹn anh chị Nguyên Phú và Nguyên Nhơn sẽ về thăm
Thầy và GĐPT Trúc Lâm. Nhớ ngày nào gặp Thầy tại Chùa Việt Nam, Houston, TX
trong kỳ trại Huấn Luyện A-Dục Lộc Uyển, 1998 nghe Thầy giảng pháp thật hay.
Nhưng giây phút gây ấn tượng và sâu đậm nhất mà chúng tôi nhớ mãi là Thầy lên
sân khấu, hát bài “Tôi Yêu Màu Lam” của nhạc sĩ Trần Nhật Thanh. Đó cũng là lần
đầu tiên, chúng tôi biết bài hát ấy. Dạt dào cảm xúc!
Chúng tôi yêu màu Lam là màu thêm sức
sống
Chúng tôi yêu màu Lam màu kết bao tình
thương
Lòng mến yêu vô vàn về đây ta cùng hát
Hát lên cho đời hết bao đau buồn
Bạn hỡi về đây ta sống vui bên nhau
Xây mộng ước mai sau cho tương lai thêm đầm
ấm
Bạn hỡi về đây tay nắm tay vang ca
Với lời ước cho nhau một nguồn sống bao chan
hòa
Chúng tôi yêu đàn em bằng tình thương cao
quý
Hôm nay về đây nhìn các em hồn nhiên
Đời sống vui an lành. Và chúng tôi yêu màu Lam
Với bao nhiêu thành kính trong tâm hồn.
Hát
xong, Thầy còn nói là Thầy được “độc quyền hát” bài này. Bài hát mà Thầy yêu quý nhất và Thầy luôn hát mỗi khi đi trại với Gia Đình Phật
Tử, nhưng lý do nào Thầy chọn khoác áo Đà thay áo Lam? Thầy quan niệm rằng màu Nâu sồng là sự hòa
quyện tuyệt vời giữa màu Lam và huyết tạng, biểu tượng của lòng nhiệt huyết và
tình thương của tuổi trẻ mang chí nguyện đem Đạo vào đời. Đó cũng là bài học kỷ niệm đánh dấu cuộc đời
Huynh trưởng của chúng tôi trong tổ chức GĐPT Việt Nam.
Sự
dấn thân huynh trưởng của chúng chúng tôi từ đó được dìu dắt, thương yêu và
nâng đỡ của nhiều vị Chư Tôn Túc tại Hòa Kỳ, trong đó có Thầy. Lần đầu tiên gặp
mặt và tâm sự với Thầy thật lâu là dịp Thanksgiving tại Tu Viện Kim Sơn, 2002,
sau khi chia sẻ những ưu tư và hoài vọng cho tổ chức GĐPT, Thầy lấy tập thơ của
Ôn Tuệ Sỹ, Ngục Trung Mị Ngữ do Quảng
Hương Tùng Thư xuất bản năm 1988, ký tặng, vì biết chúng tôi là người yêu thơ
văn. Nhưng hơn thế nữa Thầy tâm sự, Ôn Tuệ Sỹ là một thiên tài, có chí lớn cho
Phật giáo, Quốc gia và Dân tộc, nên chúng ta phải học hỏi và noi theo. Vì thế,
bản thân Thầy cũng đã theo đuổi chương trình Tiến Sĩ Phật Học (Buddhist
Studies) tại University of California at Berkeley, sau khi học xong văn bằng
Thạc Sỹ Tôn Giáo Tỷ Giảo (Master of Theology Studies) tại Harvard University.
Thật tự hào vì Thầy là người Tu sỹ mà mình có duyên lành gần gũi tiếp xúc và học hỏi. Chúng
chúng tôi rất kính trọng Thầy, ủng hộ và noi theo hạnh nguyện cao cả của
Thầy. Rồi năm 2006, Thầy được thỉnh về trụ Trì Chùa Trúc Lâm, thành phố
Chicago, tiểu bang Illinois, USA để hành
đạo.
Từ
ngày Thầy đảm nhiệm trọng trách Trụ Trì Trung Tâm Văn Hóa Phật Giáo Chùa Trúc
Lâm, Phật giáo Việt Nam tại tiểu bang Illinois nói riêng và trung Mỹ nói chung
ngày càng phát triển, trong đó có tổ chức Gia đình Phật tử, nhất là GĐPT Trúc
Lâm mà Thầy luôn tự hào và chia sẻ những thành công với chúng tôi.
Từ đó về sau, mỗi khi Thầy
về thăm Tu Viện Kim Sơn, Chùa Phổ Từ, Chùa Kim Quang hay đơn vị GĐPT Kim Quang
là dịp chúng tôi được duyên lành hội ngộ. Ngoài ra, trong mỗi lần học Phật pháp cho các
trại huấn luyện, chúng tôi đều có cơ duyên gặp Thầy, lần cuối cùng gặp và
tâm sự cùng Thầy bằng xương bằng thịt là ngày phỏng vấn Thầy và Thầy Từ Lực cho
luận án tại Tu Viện Kim Sơn vào năm 2013. Chúng tôi học hỏi từ Thầy rất
nhiều, lần chót là Kinh Thắng Man trong bậc Lực trong trại Vạn Hạnh. Sau đại
hội 'hợp nhất' toàn quốc 2004 tại chùa Diệu Pháp, Monterey Park, California, tổ
chức GĐPTVN Hoa Kỳ xác nhận lập trường trực) thuộc vào ‘thế’ truyền thống trong
hệ thống GHPGVNTN, mà sau này vào năm 2008, Thầy đảm nhận chức vụ Tổng Vụ
Trưởng Tổng Vụ Thanh Niên của Hội Đồng Điều Hành GHPGVNTNHK. Hòai vọng của Thầy
cũng như Chư Tôn Túc là sự ngồi lại, hòa giải, và hợp nhất lại tổ chức GĐPT
Việt Nam tại Hoa Kỳ vì đang bị chia rẽ. Làm được như vậy, tổ chức GĐPT Việt Nam
tại Hoa Kỳ mới lớn mạnh hầu giúp cho Giáo Hội, giúp Phật Giáo Việt Nam tiếp tục
sứ mệnh của mình một cách vững chãi là đem đạo Phật giúp cho đời bớt khổ, nhất
là giúp giới trẻ, gia đình họ và xã hội nói chung. Uớc mơ, hy vọng và hòai bão
đó cũng là nỗi niềm chung của rất nhiều Chư Tôn Thiền Đức Tăng Ni mà duyên lành
vẫn chưa đủ, mà Thầy tình nguyện dấn thân chỉ vì tình yêu thương màu Lam bất
diệt trong Thầy. Có lẽ bài học vô thường trong sự ra đi đột ngột của Thầy sẽ
làm quý anh chị lớn có quyền hạn, bổn phận và trách nhiệm trong tổ chức GĐPT
ngồi lại và tìm lối đi chung của Tổ Chức, cho Phật giáo Việt Nam ngày càng lợi
lạc.
Trở
lại việc Thầy trò, chúng tôi với tư cách và trách nhiệm của hàng huynh
trưởng cấp Tín, chúng con/chúng tôi đã và đang làm những gì có thể
cho tổ chức và cho Phật giáo Việt Nam như lời Thầy dạy. Khi chúng tôi, có cơ
duyên phỏng vấn Thầy cho luận án của mình, những chi tiết về cách hành hoạt, tu
học, lãnh đạo, dấn thân của Thầy có thể là kim chỉ nam cho nhiều người. Thầy là
một học giả uyên thâm, Thầy là một trong số ít Tăng Ni Phật giáo Việt Nam viết
Phật pháp bằng tiếng Anh và giảng dạy tiếng Anh một cách lưu loát.
Công trạng và hạnh nguyện của Thầy thì làm sao nói hết, Thầy đi chúng con xót thương,
như biết Thầy đã dạy: “Sự vô
thường, tuổi già và bệnh tật không bao giờ hứa hẹn với chúng ta. Chúng có thể
đến bất cứ lúc nào mà không một lời báo trước. Bởi vì cuộc sống là vô thường,
nên chúng ta không biết chắc rằng chúng ta có còn sống ở sát-na kế tiếp hay
không. Nếu một tai nạn xảy đến, chúng ta sẽ biến mất khỏi thế giới này ngay tức
khắc. Mạng sống của chúng ta ví như hạt sương đọng lại trên đầu ngọn cỏ trong
buổi sáng mùa xuân. Nó sẽ bị tan biến ngay khi ánh mặt trời ló dạng. Những ý niệm
của chúng ta thay đổi rất nhanh trong từng sát-na. Thời gian rất ngắn ngủi. Nó
chỉ kéo dài trong một sát-na (kṣaṇa), giống như hơi thở. Nếu chúng ta thở vào
mà không thở ra, chúng ta sẽ chết”.
Hôm nay ngồi đây, nhớ Thầy nhớ giọng nói tiếng cười và bài hát tuyệt
vời, xuất phát từ trái tim yêu màu áo Lam của Thầy. Với
chúng con Thầy là đấng Trượng phu, là bậc trưởng tử Như lai mà chúng con thương
kính. Đây là bài thơ kính bái biệt Thầy.
Tưởng niệm Thầy Hạnh Tuấn
Ngày Thầy mất, vía Quán Âm
Bồ Tát
Hiện thân Thầy cũng Bồ Tát
Quán Âm
Thầy lắng nghe đời vô
thường đau khổ
Đem Từ bi, Trí tuệ gieo bốn
phương
Thầy - sống vị tha hoá độ
khôn lường
Nay xả bỏ báo thân về Cõi
Tịnh
Thầy - Hòang trúc nhẹ lay
Sự ra đi bất ngờ của Thầy là một nỗi
mất mát quá lớn lao cho tổ chức Gia Đình Phật Tử, cho Giáo Hội Phật Giáo Việt
Nam Thống Nhất Hoa Kỳ, cho Phật Giáo Việt Nam nói chung và cho Đạo tràng Chùa
Trúc Lâm Chicago và các vùng phụ cận nói riêng. Ngưỡng nguyện Mười Phương Chư
Phật Chư Đại Bồ Tát phóng quang tiếp độ cho Giác linh Hòa Thượng thượng Hạnh hạ
Tuấn Cao Đăng Phật Quốc.
Phật tử áo Lam đồng kính bái
Tâm Thường Định - Nguyệt Giác Nghiêm