Monday, August 31, 2020

Nhã Luân: Lắng Lòng Nghe…

Lắng Lòng Nghe…

Nhã Luân
Đêm đã về khuya, nó ngồi lại viết đôi dòng suy tư thay cho tiếng lòng thổn thức.
Lắng lòng nghe!
“Khể thủ Tam giới tôn
Quy mạng thập phương Phật”
Lời kinh vang lên, ùa vào tâm khảm, thế là nước mắt lại trào ra. Chỉ là trong tâm bỗng nhớ Phật vô bờ. Bao lâu rồi nhỉ cho những ngày tâm tư vẩn vơ đâu đó, dạo chơi cho đủ các trò đời? Nó cũng không biết nữa. Ham chơi đến nỗi nó cũng không ấn tượng gì với mùa Vu Lan. Chỉ là trong tâm nó thương mẹ, chỉ có thế thôi. Và rồi:
Lắng lòng nghe!
“Cao như núi cao
Tình mẹ cao hơn
Dày như đất dày
Tình mẹ dày hơn.”
Rồi nước mắt lại không cách gì ngăn được. Nó lại thương mẹ khôn cùng. Ngày nọ, lúc ngồi xếp áo quần cho mẹ, mắt nó cũng rươm rướm, trong lòng lại nhủ thầm “Con xin đổi tất cả để lấy bình yên cho mẹ!” bởi nỗi sợ vô thường ùa về trong tâm trí. “Cho ba mẹ và cho tất cả chúng sanh, đã từng thương yêu và lo toan cho con trong muôn vàn đời trước!”
Tối nay, nó nghe văng vẳng đâu đây tiếng lòng của tất cả, những nỗi đau của những ông bà, cha mẹ mất con; nỗi sợ hãi của những cô gái phải đem vứt hay giết bỏ con mình; của những bi thương và mất mát hay thậm chí khổ đau ẩn tàng sau những nụ cười hạnh phúc của lứa đôi và còn nhiều nữa. Nó lại nhớ Phật và mẹ. Nhớ Phật để thương mẹ nhiều hơn và nhớ mẹ để tìm Phật trong lòng. Đôi mắt ướt nhòe, trong tâm lại vang lên:
“Xin cho con thấu rõ lòng mẹ bao la
Xin cho con thấu rõ lòng Phật từ bi
Xin cho con thương quý người khác như thương quý mẹ mình
Xin cho con thương các loài bé nhỏ…

Xin cho con tìm được chính mình ngày đã cũ và hiểu con của hôm nay…
Xin cho con vì tín tâm ít ỏi còn sót lại trong mình mà cố gắng…
Vì tất cả…
Và xin cho con tha thứ cho chính mình, những lầm lỗi đã qua…
Dầu chỉ trong khoảnh khắc của lúc này, con cũng xin cám ơn đất trời bao dung cho con thấy được chính mình.
Dầu chỉ là thoáng chốc, con cũng cám ơn vì con không quên chúng sinh.
Dầu chỉ như hạt bụi, con cũng muốn trao gửi hay hồi hướng những thiện lành cho tất cả, có cả thầy con, ba mẹ, gia đình, bạn bè… Chỉ cầu mong tất cả đều an lành trong Giáo Pháp.”
Và lắng lòng nghe!
“Khi con như đóa hoa
Mẹ như tàu lá chuối.”
Cuộc đời lại cứ thế trôi, nghe câu thơ mà lòng khắc khoải. Ai níu giữ được thời gian bao giờ! Hình ảnh “đóa hoa” và “lá chuối” khiến nó nhớ đến chính mình. Có lẽ chẳng ai biết vì sao nó luôn nhìn rất “cù lần”, chẳng biết ăn diện và chẳng biết chi. Người ta cứ nói với mẹ về nó này kia rồi đôi khi thấy mẹ buồn vì con mình chẳng như bao người khác. Bởi lẽ nhìn mẹ dân dã bình thường thì nó chẳng dám mặc sang hay ăn mặc cho đẹp chút chứ đừng nói là cho bằng người. Nó hay đùa lại “chơ ngày xưa không có tiền, quê chặp quen luôn! Đổi phải từ từ mẹ nở! Hihi” Và rồi cũng vì mẹ và mình mà đổi thay.
Về nhà, ngồi đọc câu thơ cho em và mẹ nghe, bỗng em gái nói “mà chị em mình còn chưa được “hoa” nữa!”, nó cười òa “vậy mẹ cũng không phải là “lá chuối”!”. Thế là ba mẹ con cùng cười bên mấy lát ổi và bưởi. Lại thấy ấm lòng xiết bao, tạm khô những dòng lệ lúc nào.
Lại nhớ Phật, dẫu chỉ trong khoảnh khắc này thôi. Nhớ Phật để thương mẹ nhiều hơn và những bà mẹ trên đời!
Và bạn ơi, lắng lòng nghe, Hoa Từ Bi – mẹ tôi và mẹ bạn, mẹ của muôn loài, Hoa của Phật Từ Bi, dù chỉ là thoáng qua!
NL, Vu Lan, 2020