Gratefulness and homage to the two masters:
Zen Master Thích Nhất Hạnh and the Most Venerable Thích Thanh Từ
1.
Let’s come home; this journey is getting shorter each day
Come home and embrace the existence in impermanence
2.
The masters sit still in Peaceful Mindfulness
Wherefrom joy and happiness emanate throughout the meditation halls
Via multitudinous Dharma wordless lessons
3.
The silver-headed mountain stands towering
Patches of sunlight dipping from the firmament
The double rainbows hanging majestically
Gently, let’s take three deep breaths!
4.
The masters sit quietly
The sanghas are united peacefully
In infinite gratitude bestowed upon them
For eternal remembrance!
5.
We've come here since the beginning of time
To learn to understand, to love, and to smile
Suddenly I hear the emptiness of the wanderer's soul
In a flicker of light, this ephemeral life is rounded out!
6.
Worn out by more than ninety years of life
Waiting for their students to grow up
Still, many haven't wakened,
In a motion of wordless good-bye, the masters wave their hands
7.
Entangled in this worldly swamp on our way home
The masters still stay quiet, silently smiling
Immersion in seas of suffering, everybody should know
Do you remember, they said? Just a dream! This life!
8.
Promising to come back to Motherland and visit Grand Masters
We’ve been wearily roaming East and West
Home yet? Oh, young naive wanderers' souls?
Back to our ancestor’s land, we are initiated to knowledge!
9.
Leaving the West, an illusory piano
cavorting the love songs of the yesteryears’ love dream age,
For the East, the feel of the monochord zither,
Of primeval landscapes: lands, seas, mountains, forests
10.
Coming home alongside the shadows of the sun setting
The grass trampled by the crepuscule ivory sunlight
11.
The golden sun covers my way back home
This lonely country road is what I’ve been longing for
And the rolling pine hills umbrellaed with clouds yonder
Inner peace nurtured - an ecstasy of the heart
The burden of being and nonbeing is wearing out many suns and moons
Nonchalantly ambling along, I jovially embrace nothingness.
12.
The span of suffering has been shortened
Going and returning are not two
Come and go together, forever exists!
13.
The Masters still sit quietly
Looking at their young students, smiling
I lower my head, bowing in homage
14.
Letting my heart go
Crossing the river of anguish and suffering
Body and mind fixated on Tathagata
15.
The masters sit solidly - the four gates of life are at peace
The galaxy is still and at ease
The temple gate, immaculate
Existence and nihility
Knowing-the-here-and-now-as-is, nothingness is immense!
Poetry by Phe Bach
Translated by Thai V. Nguyen, PhD.
TRI ÂN VÀ ĐẢNH LỄ NHỊ VỊ TÔN SƯ
Kính dâng nhị vị Tôn Túc PGVN hiện đại
Thiền Sư Thích Nhất Hạnh và Thiền Sư Thích Thanh Từ
1.
Về thôi, cuộc lữ ngắn dần
Về đây hiện hữu trong ngần hư vô
2.
Thầy ngồi một cõi Tâm An
Niềm vui hạnh phúc ngập tràn thiền môn
Bao bài pháp giảng vô ngôn
3.
Núi bạc đầu sừng sững
Lưng trời vạt nắng rơi
Hai cầu vồng lơ lửng
Nhẹ nhàng thở ba hơi!
4.
Thầy ngồi yên
Tứ chúng đồng an
Ơn Thầy bát ngát vô vàn
Khắc ghi!
5.
Từ thuở ban sơ ta đến đây
Học hiểu và thương, học mỉm cười
Chợt nghe trống vắng hồn lữ khách
Thấp thoáng cũng tròn cõi mộng du
6.
Chín mươi hơn mòn mỏi
Chờ học trò lớn khôn
Con vẫn chưa tỉnh ngộ
Đưa tay chào vô ngôn
7.
Bụi đường còn vướng chưa về được
Thầy cũng lặng thinh chỉ mỉm cười
Trầm luân khổ ải ai tự biết
Thầy bảo nhớ không? Mộng! Kiếp này!
8.
Hứa với lòng về thăm Thầy tổ
Mòn mỏi rong chơi khắp Đông Tây
Về chưa lữ khách hồn non dại
Quy tổ nhập môn trí tuệ đầy!
9.
Gởi lại trời Tây, huyễn Dương cầm
Tình ca thuở mộng mối tình chung
Tìm về Đông độ, đàn Bầu cảm
Ôi cõi ban sơ, biển, núi, rừng
10.
Đi về bóng ngả chiều tà
Cỏ cây giẫm mãi nắng ngà hoàng hôn
11.
Nắng vàng phủ lối con về
Đường quê cô quạnh hẹn thề là đây
Đồi thông bát ngát bóng mây
Nội tâm bồi dưỡng ngất ngây cõi lòng
Đôi vai nhật nguyệt sắc không
Ung dung thong thả bến không nhẹ hìu
12.
Cõi trầm luân ngắn lại
Đi và về không hai
Đến đi hằng tự tại
13.
Thầy vẫn ngồi yên lặng
Nhìn con thơ mỉm cười
Con cúi đầu đảnh lễ
14.
Lòng buông
Vượt bến sông mê
Thân tâm thường định đề huề Như Lai
15.
Thầy ngồi bốn cửa bình an
Thiên hà đại định khinh an cõi trần
Bản môn
Bất nhiễm
Sắc không
Rõ ràng thường biết tánh Không bạt ngàn!
Tâm Thường Định
No comments:
Post a Comment