Wednesday, February 2, 2022

Tâm Quảng Nhuận giới thiệu: Phiên dịch Anh ngữ bộ sưu tập Tengyur Tây Tạng | The Tibetan Tengyur Collection


Bộ sưu tập Anh ngữ các luận thuyết Tây Tạng về Giáo Lý Phật Giáo, của Viện Nghiên cứu Phật giáo Hoa Kỳ, Đại học Columbia, New York.

Bộ sưu tập tài liệu này đã mang lại lợi ích vô lượng cho người Tây Tạng chúng tôi qua nhiều thế kỷ, vì vậy chúng tôi rất hoan hỷ được chia sẻ với tất cả mọi người trên thế giới. Là một người đã được truyền cảm hứng từ những tác phẩm mà nó chứa đựng, tôi tin chắc rằng các phương pháp trưởng dưỡng trí tuệ và lòng từ bi từng được phát triển ban đầu ở Ấn Độ và được mô tả trong những cuốn sách và được lưu giữ trong các bản dịch tiếng Tây Tạng này sẽ mang lại lợi ích to lớn cho nhiều học giả, triết gia và nhà khoa học, cũng như tất cả mọi người. | Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ XIV, Thư tán thán công đức AIBS, 2007.

 

Link: AIBS | The American Institute of Buddhist Studies
at Columbia University in the City of New York

 

Về Viện Nghiên Cứu Phật Giáo Hoa Kỳ

Viện Nghiên cứu Phật học Hoa Kỳ được thành lập vào năm 1972 – theo yêu cầu của Đức Đạt Lai Lạt Ma và cố Hòa thượng Geshe Ngawang Wangyal – với mục đích là dịch và xuất bản các tác phẩm nghệ thuật, khoa học và tôn giáo nguyên bản của Phật giáo Ấn Độ được sưu tầm trong Tây Tạng Tengyur (bstan ‘gyur).

AIBS nhận được quy chế miễn thuế 501 (c) 3 với tên gọi Viện Nghiên cứu Phật học vào năm 1974. Năm 1977, Viện Nghiên cứu Phật học đổi tên thành Viện Nghiên cứu Phật giáo Hoa Kỳ, giữ nguyên trạng thái miễn thuế 501 (c) 3.

Trong những năm 1970 và 80, với sự tài trợ của Viện Nghiên cứu Cao cấp về Tôn giáo Thế giới, Quỹ Quốc gia về Nhân văn và các nhà tài trợ tư nhân, các bản dịch được thực hiện dần dần và đều đặn, trong khi các dịch giả được đào tạo một cách có hệ thống. Năm 1988, AIBS đảm bảo chương trình của mình hoạt động lâu dài bằng cách ký kết liên kết với Đại học Columbia, thành lập Trung tâm Nghiên cứu Phật học (CBS) và hỗ trợ Đại học phát triển tài trợ cho Giáo sư Phật giáo Ấn-Tây Tạng Jey Tsong Khapa. Người đương nhiệm chính thức chịu trách nhiệm giám sát bản dịch có hệ thống tuyển tập Tengyur và các tài liệu liên quan.

Trong nửa thế kỷ qua, học thuật Ấn-Tây Tạng đã tiến bộ rõ rệt và một thế hệ học giả mới chuyên nghiệp và tận tụy xuất hiện. Với các công cụ phân tích và công nghệ được cải tiến, các học giả đang tạo ra các bản dịch mới, sửa đổi các tác phẩm tiên phong của những người tiền nhiệm của họ, làm rõ nét hơn các khía cạnh quan trọng của phương pháp luận Phật học, văn bản và so sánh.

Về Bộ Sưu Tập của Tengyur

Trong suốt thiên niên kỷ đầu tiên CN, tất cả nghệ thuật và khoa học “ngoại điển” cổ xưa của Ấn Độ (tiếng Tây Tạng: rigs gnas; tiếng Phạn: vidyāsthāna) – bao gồm ngôn ngữ học, y học, thiên văn học, lý thuyết chính trị, đạo đức, nghệ thuật, v.v. – cũng như tất cả nghệ thuật và khoa học “nội điển” cổ xưa (triết học và các khoa học về tâm trí, thiền, yoga, v.v.) đã tạo ra nhiều tái bản trên toàn châu Á. Kiến thức bao gồm nghệ thuật và khoa học này đã được chắt lọc và lưu giữ trong hàng ngàn luận thuyết khoa học (śāstra) được lưu giữ bởi các thư viện đại học Phật giáo Ấn Độ lớn như của Nalanda, Vikramashila và Odantapuri.

Người ta ước tính rằng những kho tàng Ấn Độ này lớn hơn một trăm lần tài sản của Thư viện Alexandria. Trong khi phần lớn truyền thống Phật giáo rõ ràng sau đó đã bị mất ở Ấn Độ, các luận thuyết thiết yếu đã được các nhóm học giả dịch sang tiếng Tây Tạng một cách có hệ thống trong suốt thế kỷ 7-12 CN. Bộ sưu tập kết quả, được bảo tồn với tên gọi Tây Tạng Tengyur (bstan ‘gyur), bao gồm các bản dịch của khoảng 4000 tác phẩm tiếng Phạn của hơn 700 tác giả Ấn Độ.

Do đó, các văn bản của Tengyur Tây Tạng cung cấp chìa khóa thiết yếu để mở khóa kiến ​​thức không chỉ về nghệ thuật và khoa học Phật giáo Ấn Độ cổ điển mà còn về tất cả những đổi mới sau này của Tây Tạng, bắt nguồn từ truyền thống Ấn Độ này, đã được phát triển và hoàn thiện trong một ngàn ba trăm năm trong những nghiên cứu, thực hành và thành tựu của chính người Tây Tạng.

Sáng Kiến Dịch Thuật Tengyur

Đức Đạt Lai Lạt Ma luôn nói rằng ngài là “đứa con của những Pandits vĩ đại của Nalandā.”

Nalandā là Đại học Tu viện Phật giáo lớn của Ấn Độ cổ xưa, cung cấp khoa học giác ngộ và nghệ thuật biến đổi thế giới cho hàng triệu người tìm kiếm từ khắp Âu-Á. Những “Vòng tay vĩ đại” đó là những bậc thầy thiên tài như Nāgārjuna, Āryāsanga, Dharmakīrti, Chandrakīrti, cùng các cộng sự, và tiếng nói của họ được ghi lại trong khoảng 4000 tác phẩm khoa học và nghệ thuật đã được dịch sang tiếng Tây Tạng. Thư viện Nalandā, “Đại dương kho báu” (Ratnodadhī), là thư viện lớn nhất trong số “Thư viện Alexandria” của thế giới cổ điển, kho lưu trữ tri thức nhân loại với thành tựu vô song, đặc biệt là trong lĩnh vực “Khoa học nội tâm”.

Nó đã bị phá hủy một nghìn năm trước, cùng với hơn 30 triệu văn bản được cho là đã có ở đó và tại trường đại học liên đới của nó, Vikramaśīla. Do đó, tất cả trừ 5% trong số 4000 văn bản được dịch đó đã bị mất trong nguyên bản tiếng Phạn. Chỉ khoảng 7% được dịch sang tiếng Trung cổ. May mắn thay, 4000 kiệt tác quan trọng nhất được chọn lọc này vẫn còn tồn tại, được lưu giữ trong Bộ sưu tập Tengyur Tây Tạng dưới bản dịch tiếng Tây Tạng rõ ràng, hoàn mỹ. Nhờ sự truyền cảm hứng từ các bậc thầy hiền triết Tây Tạng đương thời, chẳng hạn như Đức Đạt Lai Lạt Ma, chúng tôi mới bắt đầu dịch, diễn giải, hiểu và thực hành những giáo lý có trong những tác phẩm này.

Trong thời kỳ khủng hoảng khốc liệt của thế giới này, Khoa học Nội tâm rất quan trọng để tồn tại, vì họ phải khẩn trương cung cấp các phương pháp để con người chúng ta vượt qua ảo tưởng tàn tật về sự xa lánh bản thân khỏi thiên nhiên và những sinh vật khác, và thói quen tự hủy hoại bản thân của chúng ta là tham lam và lòng thù hận đe dọa mọi sự sống với chủ nghĩa tiêu dùng tràn lan và chủ nghĩa quân phiệt liều lĩnh. “Khoa học bên trong” hiện đại của tâm lý học và khoa học thần kinh đang tiến bộ rất nhiều, chỉ bị kìm hãm trên bờ vực thành công bởi chủ nghĩa giản lược duy vật. Do đó, tiếng nói của các nhà hiền triết vĩ đại của Nalandā phải được lắng nghe, vì họ dạy chúng ta những gì chúng ta cần biết về tâm trí là lực hiệu quả nhất trong tự nhiên — và việc kiểm soát, tu luyện và tiến hóa nhanh chóng hiện là phương pháp quan trọng để cứu thế giới vì các thế hệ tương lai.

Trong suốt quá trình tồn tại của nó, từ ca. 435 đến 1202 CN, Đại học Phật giáo Nālandā là nơi có một số công trình nổi tiếng vĩ đại nhất của thiên niên kỷ đầu tiên ở Ấn Độ. Được xây dựng trên tàn tích của một trung tâm nhập thất bảy trăm năm tuổi đã bị hỏa hoạn thiêu rụi vào năm 325 CN, Nālandā có nguồn gốc từ nhà sư Shāriputra, đệ tử lớn nhất của Shākyamuni. Đây là nhà của học giả Phật giáo vĩ đại-yogi Nāgārjuna, người sáng lập Trường phái triết học Madhyamaka, và những người kế tục trí tuệ của ông, tiếp nối di sản của ông với một trụ trì của Nālandā, học giả Mādhyamika-yogi, Chandrakīrti.

Trong số hàng trăm học giả được biết đến đã đến thăm Nālandā trong nhiều thế kỷ qua, Đức Đạt Lai Lạt Ma đã chỉ ra mười bảy học giả-thực tài (paṇḍitas) là người cố vấn riêng của ngài. Tôn vinh những cá nhân này là “nguồn giải thích tuyệt vời và hùng hồn, những học giả cực kỳ giỏi là những trang sức cho thế giới”, Đức Pháp Vương đã sáng tác một bài thơ ca ngợi họ, vì không ngoa khi nói rằng qua cuộc đời và tác phẩm của họ mà họ đã hình thành ý nghĩa của triết học Phật giáo và thực hành tôn giáo, cả ở Ấn Độ và Tây Tạng.

Lời Tán Thán của Đức Đạt Lai Lạt Ma 14

Các học giả hàng đầu của thánh địa Ấn Độ đã có trụ sở trong nhiều thế kỷ tại Tu viện Đại học Nālandā. Nghiên cứu và thực hành sâu rộng của họ đã khám phá tiềm năng sáng tạo của tâm trí con người với mục đích xóa bỏ đau khổ và làm cho cuộc sống thực sự vui vẻ và đáng giá. Họ đã sáng tác rất nhiều văn bản xuất sắc và ý nghĩa. Tôi thường xuyên nhớ lại lòng tốt của những học giả vô nhiễm này và khao khát đi theo họ với đức tin không lay chuyển. Vào thời điểm hiện tại, khi tiến bộ khoa học và công nghệ ngày càng được chú trọng, thì điều vô cùng quan trọng là chúng ta, những người theo Đức Phật cần phải dựa vào sự hiểu biết sâu sắc về lời dạy của Ngài, mà những công trình vĩ đại của các học giả Nālandā nổi tiếng đã cung cấp. cơ sở tất yếu.

Trong hành vi hướng ngoại của họ, các học giả vĩ đại của Nālandā đã tuân thủ kỷ luật đạo đức tuân theo truyền thống Pāli, thực hành trong tăng lữ của họ, họ nhấn mạnh tâm thức tỉnh của Bồ đề tâm, lòng vị tha giác ngộ, và trong thực hành mật tông. Văn hóa Phật giáo phát triển mạnh mẽ ở Tây Tạng có thể được xem là bắt nguồn từ truyền thống thuần túy của Nālandā, truyền thống bao gồm sự trình bày đầy đủ nhất về giáo lý Phật giáo. Đối với cá nhân tôi, tôi tự coi mình là một hành giả của truyền thống trí tuệ Nālandā. Các đạo sư của Nālandā như Nāgārjuna, Āryadeva, Āryāsaṅga, Dharmakīrti, Candrakīrti, và Śāntideva đã viết những kinh điển mà chúng ta là Phật tử Tây Tạng nghiên cứu và thực hành. Họ đều là những bậc thầy của tôi. Khi tôi đọc sách của họ và ngẫm nghĩ về tên tuổi của họ, tôi cảm thấy có mối liên hệ với họ.

Các tác phẩm của các đạo sư Nālandā này hiện được lưu giữ trong bộ sưu tập các tác phẩm của họ mà trong bản dịch tiếng Tây Tạng, chúng tôi gọi là Tengyur (bstan ’gyur). Các nhóm gồm các bậc thầy Ấn Độ và các dịch giả Tây Tạng vĩ đại đã mất hơn bốn thế kỷ để hoàn thành nhiệm vụ lịch sử là dịch chúng sang tiếng Tây Tạng. Hầu hết những cuốn sách này sau đó đã bị thất lạc trong bản gốc tiếng Phạn của chúng, và tương đối ít được dịch sang tiếng Trung Quốc. Do đó, Tengyur thực sự là một trong những kho báu quý giá nhất của Tây Tạng, một mỏ kiến ​​thức mà chúng tôi đã gìn giữ ở Tây Tạng vì lợi ích của toàn thế giới.

Ghi nhớ tất cả những điều này, tôi rất vui được khuyến khích một dự án dài hạn của Viện Nghiên cứu Phật học Hoa Kỳ, ban đầu được thành lập bởi cố Hòa thượng người Mông Cổ Geshe Wangyal, và hiện tại Trung tâm Nghiên cứu Phật giáo của Đại học Columbia, và Tibet House US, để dịch Tengyur sang tiếng Anh và các ngôn ngữ hiện đại khác, cũng như xuất bản nhiều tác phẩm trong bộ sưu tập có tên Kho Báu của Khoa học Phật giáo. Gần đây, khi tôi đến thăm Đại học Columbia, tôi đã nói đùa rằng những người hiện đang làm việc tại Viện phải mất ít nhất ba lần “tái sinh” để hoàn thành nhiệm vụ; nó chắc chắn sẽ đòi hỏi những nỗ lực thông minh và sáng tạo của các thế hệ dịch giả từ mọi truyền thống của Phật giáo Tây Tạng, theo tinh thần của các học giả Nālandā, mặc dù chúng tôi có thể hy vọng rằng việc sử dụng máy tính có thể giúp hoàn thành công việc nhanh chóng hơn. Khi phát triển, bộ Kho Báu sẽ đóng vai trò như một thư viện tham khảo vô giá về Khoa học và Nghệ thuật Phật giáo. Bộ sưu tập tài liệu này đã mang lại lợi ích vô lượng cho người Tây Tạng chúng tôi qua nhiều thế kỷ, vì vậy chúng tôi rất vui được chia sẻ nó với tất cả mọi người trên thế giới. Là một người đã được truyền cảm hứng cá nhân từ những tác phẩm mà nó chứa đựng, tôi tin chắc rằng các phương pháp nuôi dưỡng trí tuệ và lòng từ bi được phát triển ban đầu ở Ấn Độ được mô tả trong những cuốn sách, lưu giữ trong bản dịch tiếng Tây Tạng này sẽ mang lại lợi ích to lớn cho nhiều học giả, triết gia và nhà khoa học…, cũng như những người bình thường.

Tôi cầu chúc Viện Nghiên cứu Phật giáo Hoa Kỳ tại Trung tâm Nghiên cứu Phật giáo Columbia và Tibet House US luôn thành công và, cầu nguyện rằng dự án đầy kỳ vọng và có tầm ảnh hưởng sâu rộng này nhằm tạo ra Kho báu Khoa học Phật giáo sẽ được hoàn thành theo đúng kế hoạch. Tôi cũng tha thiết mong rằng những người khác, những người quan tâm, mở rộng bất kỳ sự hỗ trợ nào họ có thể, về tài chính hoặc cách khác, để giúp đảm bảo sự thành công của dự án lịch sử này.

May 15, 2007

The Tibetan Tengyur Collection
Translating the Tengyur Treatises into English

This collection of literature has been of immeasurable benefit to us Tibetans over the centuries, so we are very happy to share it with all the people of the world. As someone who has been personally inspired by the works it contains, I firmly believe that the methods for cultivating wisdom and compassion originally developed in India and described in these books preserved in Tibetan translation will be of great benefit to many scholars, philosophers, and scientists, as well as ordinary people. | H.H. XIV Dalai Lama, AIBS Letter of Support, 2007

AMERICAN INSTITUTE OF BUDDHIST STUDIES

The American Institute of Buddhist Studies was founded in 1972 — at the request of H.H. the Dalai Lama and the late Ven. Geshe Ngawang Wangyal — with the ambitious mandate to translate and publish the originally Indian Buddhist artistic, scientific, and religious works collected in the Tibetan Tengyur (bstan ‘gyur).

AIBS received its 501(c)3 tax exempt status as The Buddhist Studies Institute in 1974. In 1977 the Buddhist Studies Institute changed its name to The American Institute of Buddhist Studies, keeping the same 501(c)3 tax exempt status.

During the 1970s and 80s, with funding from the Institute for Advanced Studies of World Religions, the National Endowment for the Humanities, and private donors, translations were done slowly and steadily, while translators were systematically trained. In 1988, the AIBS secured its program for long term operation by entering into an historic affiliation with Columbia University, creating the Center for Buddhist Studies (CBS) and assisting the University in developing the endowment for the Jey Tsong Khapa Professorship of Indo-Tibetan Buddhist Studies. Its incumbent was formally charged with the oversight of the systematic translation of the Tengyur collection and its associated literature, and the income from its growing endowment was dedicated to that monumental task.

In the last half-century, Indo-Tibetan scholarship has progressed markedly and a new generation of highly skilled and dedicated scholars has emerged. With improved analytical and technological tools, scholars are producing new translations, revising the pioneering works of their predecessors, and sharpening the critical edge of Buddhological, textual, and comparative methodologies.

THE TENGYUR COLLECTION

Throughout the first millennium CE, all of India’s classical “outer” arts and sciences (Tibetan: rigs gnas; Sanskrit: vidyāsthāna) — including linguistics, medicine, astronomy, political theory, ethics, art, and so on — as well as all of her classical “inner” arts and sciences (philosophy and the sciences of mind, meditation, yoga, and so on) engendered numerous renaissances across all of Asia. The knowledge comprising these arts and sciences was distilled and preserved in the thousands of scientific treatises (śāstra) held by the great Indian Buddhist university libraries such as those of Nalanda, Vikramashila, and Odantapuri.

It is estimated that these Indic treasuries amounted to over one hundred times the holdings of the Library of Alexandria. While much of the explicitly Buddhist tradition was later lost in India, essential treatises were systematically translated into Tibetan by teams of scholars during the 7th–12th centuries CE. The resulting collection, preserved as the Tibetan Tengyur (bstan ‘gyur), consists of translations of about 4000 Sanskrit works by over 700 Indian authors.

The texts of the Tibetan Tengyur thus provide the essential key to unlock the knowledge not only of the classical Indian Buddhist arts and sciences but also of all the later Tibetan innovations which, rooted in this Indic tradition, were developed and refined for thirteen hundred years in Tibetans’ own studies, practices, and achievements.

TENGYUR TRANSLATION INITIATIVE

His Holiness the Dalai Lama always says he is the “son of the great Pandits of Nalandā.” Nalandā was the great Buddhist Monastic University of classical India, delivering enlightenment sciences and world-transforming arts to millions of seekers from all over Eurasia. Those “Great Pandits” were genius adepts like Nāgārjuna, Āryāsanga, Dharmakīrti, Chandrakīrti, et al., and their voices are recorded in around 4000 works of sciences and arts that were translated into Tibetan. The Nalandā Library, “Jewel Treasure Ocean” (Ratnodadhī), was the greatest of the “Libraries of Alexandria” of the classical world, repository of human knowledge with achievement since unrivalled, especially in the field of the “Inner Sciences.”

It was destroyed a thousand years ago, along with up to 30 million texts suspected to have been available there and at its sister university, Vikramaśīla. All but 5% of even just those 4000 translated texts were thus lost in the original Sanskrit. Only around 7% were translated into ancient Chinese. Fortunately, these selected 4000 most important masterpieces have survived, preserved in the Tibetan Tengyur Collection in lucid, flawless Tibetan translation. Thanks to the kind inspiration of contemporary Tibetan master sages, such as H.H. the Dalai Lama, we are just beginning to translate, interpret, understand, and put into practice the teachings contained in these works.

In this intense time of world crisis, the Inner Sciences are vital to survival, as they must urgently provide the methods for we humans to transcend our crippling delusions of self-estrangement from nature and other beings, and our self-destructive habits of greed and hatred that threaten all life with rampant consumerism and reckless militarism. Modern “inner sciences” of psychology and neuroscience are advancing tremendously, just held back on the brink of success by materialistic reductionism. Therefore, the voices of the great scientist sages of Nalandā must be heard, as they teach us what we need to know about mind being the most effective force in nature—and its control, cultivation, and accelerated evolution now being the key method of saving the world for all future generations.

THE SEVENTEEN PAṆḌITS OF NĀLANDĀ

Over the course of its existence, from ca. 435 to 1202 CE, the Buddhist University of Nālandā was home to some of the greatest luminaries of first millenium India. Built on the ruins of a seven hundred year old retreat center that had been destroyed by fire in 325 CE, Nālandā traced its roots to the monk Shāriputra, Shākyamuni’s formost disciple. It was the home of the great Buddhist scholar-yogi Nāgārjuna, founder of the Madhyamaka School of philosophy, and his intellectual successors, continuing his legacy with an abbot of Nālandā, the Mādhyamika scholar-yogi, Chandrakīrti.

Of the hundreds of known scholars to have walked the grounds of Nālandā over the centuries, H.H. the Dalai Lama has singled out seventeen scholar-pracitioners (paṇḍitas) as his personal mentors of particular note. Exalting these individuals as “supreme sources of amazing and eloquent explanations, exceedingly fine scholars who are the ornaments of the world,” His Holiness composed a poem in praise of them, for it is no exaggeration to say that through their lives and writings they came to shape the very meaning of Buddhist philosophy and religious practice, both in India and Tibet.

DALAI LAMA LETTER OF SUPPORT

The foremost scholars of the holy land of India were based for many centuries at Nālandā Monastic University. Their deep and vast study and practice explored the creative potential of the human mind with the aim of eliminating suffering and making life truly joyful and worthwhile. They composed numerous excellent and meaningful texts. I regularly recollect the kindness of these immaculate scholars and aspire to follow them with unflinching faith. At the present time, when there is great emphasis on scientific and technological progress, it is extremely important that those of us who follow the Buddha should rely on a sound understanding of his teaching, for which the great works of the renowned Nālandā scholars provide an indispensable basis.

In their outward conduct the great scholars of Nālandā observed ethical discipline that followed the Pāli tradition, in their internal practice they emphasized the awakening mind of bodhichitta, enlightened altruism, and in secret they practised tantra. The Buddhist culture that flourished in Tibet can rightly be seen to derive from the pure tradition of Nālandā, which comprises the most complete presentation of the Buddhist teachings. As for me personally, I consider myself a practitioner of the Nālandā tradition of wisdom. Masters of Nālandā such as Nāgārjuna, Āryadeva, Āryāsaṅga, Dharmakīrti, Candrakīrti, and Śāntideva wrote the scriptures that we Tibetan Buddhists study and practice. They are all my gurus. When I read their books and reflect upon their names, I feel a connection with them.

The works of these Nālandā masters are presently preserved in the collection of their writings that in Tibetan translation we call the Tengyur (bstan ’gyur). It took teams of Indian masters and great Tibetan translators over four centuries to accomplish the historic task of translating them into Tibetan. Most of these books were later lost in their Sanskrit originals, and relatively few were translated into Chinese. Therefore, the Tengyur is truly one of Tibet’s most precious treasures, a mine of understanding that we have preserved in Tibet for the benefit of the whole world.

Keeping all this in mind I am very happy to encourage a long-term project of the American Institute of Buddhist Studies, originally established by the late Venerable Mongolian Geshe Wangyal and now at the Columbia University Center for Buddhist Studies, and Tibet House US, to translate the Tengyur into English and other modern languages, and to publish the many works in a collection called The Treasury of the Buddhist Sciences. When I recently visited Columbia University, I joked that it would take those currently working at the Institute at least three “reincarnations” to complete the task; it surely will require the intelligent and creative efforts of generations of translators from every tradition of Tibetan Buddhism, in the spirit of the scholars of Nālandā, although we may hope that using computers may help complete the work more quickly. As it grows, the Treasury series will serve as an invaluable reference library of the Buddhist Sciences and Arts. This collection of literature has been of immeasurable benefit to us Tibetans over the centuries, so we are very happy to share it with all the people of the world. As someone who has been personally inspired by the works it contains, I firmly believe that the methods for cultivating wisdom and compassion originally developed in India and described in these books preserved in Tibetan translation will be of great benefit to many scholars, philosophers, and scientists, as well as ordinary people.

I wish the American Institute of Buddhist Studies at the Columbia Center for Buddhist Studies and Tibet House US every success and pray that this ambitious and far-reaching project to create The Treasury of the Buddhist Sciences will be accomplished according to plan. I also request others, who may be interested, to extend whatever assistance they can, financial or otherwise, to help ensure the success of this historic project.

May 15, 2007

No comments:

Post a Comment