Nhân cách và phong cách của Đại sư Hsing Yun
Đại sư Hsing Yun không thể hiện bất kỳ sự thiên vị nào đối với một truyền thống Phật giáo cụ thể. Nền tảng chính của ông về Đại thừa (và một trong những trường phái của nó – truyền thống Thiền/Ch’an), kinh nghiệm của ông với các tôn giáo và hệ thống tín ngưỡng tâm linh khác và sự nhạy cảm của ông đối với vô số vấn đề mà con người phải đối mặt trong cuộc sống ngày nay, tất cả đã ảnh hưởng đến sự nhận thức của ông về con người và nhu cầu hiện tại của họ.
Tính cách của Đại sư Hsing Yun đối với tôi là hiền lành, cởi mở, không giáo điều, khoan dung, tràn đầy năng lượng điềm tĩnh, nhạy cảm, từ bi, khiêm tốn, tốt bụng, kiên nhẫn, quan tâm và hỗ trợ. Đối với tôi và nhiều người khác, ông ấy là một vị lãnh đạo tinh thần thực sự — làm việc chăm chỉ, siêng năng, có mục tiêu, thực dụng, can đảm và tập trung — một người có tầm nhìn xa và luôn nở “nụ cười tỏa sáng”. Thông qua lòng nhiệt thành truyền đạo và niềm đam mê phát triển, ông đã trở thành chất xúc tác thực sự cho sự thay đổi tích cực. Cả lòng biết ơn và lòng từ bi yêu thương đã giúp ông vượt qua những thời kỳ sóng gió.
Chính nhờ niềm tin vào những lần gặp gỡ hiếm hoi nhất mà những người mắc nghiệp chướng, những người đã từng biết đến vinh nhục, từng trải qua những lời phỉ báng và khen chê đã trở nên kiên nhẫn và khoan dung, có thể đón nhận nghịch cảnh bằng một nụ cười nhưng luôn cảm thấy tư tại. (tr. 99, Tự tại)
Thông qua các phương pháp sâu sắc, có tầm nhìn xa, tích cực và thường độc đáo, Đại sư Hsing Yun đã đi đầu trong việc truyền bá Phật pháp trên thế giới. Giống như Huyền Trang, Pháp Hiển, Bồ Đề Đạt Ma và những người có đóng góp quan trọng khác trong việc truyền bá Phật giáo thời cổ đại, Đại sư đã nhận trách nhiệm, dựa trên sự rèn luyện và hiểu biết sâu sắc của mình, để đưa ngọn cờ tiến lên. Ngoài ra, với sự thuần khiết như một đứa trẻ, ông đã phát triển một mối quan hệ đặc biệt với đồng loại của mình. Tâm trạng và sự chú ý của ông có khả năng tự động điều chỉnh theo sự thay đổi của không gian và thời gian. Ông linh hoạt nhưng cũng khá nguyên tắc trong nhiệm vụ của mình.
Bấy giờ ông tập trung nhiều hơn vào việc tu luyện tĩnh lặng, giảng dạy (trên toàn thế giới), nghiên cứu và viết lách.
“Nhẫn là để đền đáp công ơn của Phật; lao là vì lợi ích của tất cả chúng sinh.” (Đức Phật)
Cuộc sống hiếm khi đến bảy mươi;
Rằng tôi bảy mươi là một điều ngạc nhiên.
Tôi còn quá trẻ trong mười năm đầu tiên
Và quá cũ mười năm cuối.
Chỉ có năm mươi năm ở giữa.
Một nửa thời gian đó là vào ban đêm.
Theo tính toán, tôi chỉ sống được hai mươi lăm năm.
Trong thời gian đó tôi đã chịu đựng nhiều vất vả và rắc rối. (tr. 25, Balley)
Grand Master không khao khát sự thăng tiến cá nhân hoặc đạt được Phật quả.
Khi tôi nhìn lại khung cảnh của quá khứ, cuộc sống dường như đã trôi qua trong tất cả những nỗ lực của tôi để tận dụng tối đa mọi khoảnh khắc. Mặc dù tôi hối hận vì đã không nghiên cứu Kinh điển Phật giáo một cách thấu đáo nhất có thể hoặc đã phát triển trí tuệ sâu như đại dương, nhưng tôi biết rằng tôi đã kết hợp sự hiểu biết của mình về giáo lý nhà Phật trong cuộc sống hàng ngày – không tích lũy của cải mà cho đi một cách thoải mái và không đòi hỏi một cách vô lý của người khác mà tự mình đảm nhận trách nhiệm. Bằng lòng với sự đơn giản, cơm trắng nước chè cho tôi no dù ngày có bận rộn thế nào. Thoải mái trong mọi hoàn cảnh, tôi có thể nghỉ ngơi trên bất kỳ hóc hẻm nào, học trong bất kỳ góc xó nào hoặc sáng tác trên đường. Tôi giúp người khác đi đúng hướng, thực hiện mong muốn của họ, chịu đựng khó khăn, gạt bỏ những lời chỉ trích, không bao giờ mệt mỏi trong việc giảng dạy hay mang lại hạnh phúc cho người khác, biết ơn vì những ân huệ và phước lành ban cho tôi, quên đi và tha thứ cho những thù hận trong quá khứ, giữ đúng thời gian và lời hứa, giữ vững lý tưởng, không sợ nghịch cảnh, và nhất tâm nhất tâm, thực hành theo nguyên tắc của đạo Phật.
Dù tôi kính Phật và đi theo Ngài, nhưng tôi không có ước nguyện thành Phật. Tu bố thí không mong lên trời, trì danh hiệu Phật mà không mong vãng sanh Liên Hoa. Quyết tâm của tôi là tích lũy thêm tài nguyên cho con đường Phật đạo, không vượt qua sinh tử; và mong muốn của tôi là được tái sinh nhiều lần trong thế giới saha (vật chất) như một nhà sư với tâm không phân biệt. (tr. 28,29, Balley)
Grand Master Hsing Yun’s Style and Personality
Grand Master Hsing Yun does not show any partiality to a particular tradition of Buddhism. His main background in Mahayana (and one of its schools — Ch’an/Zen tradition), his experience with other religions and spiritual belief systems and his sensitivity to the myriad of issues facing people in today’s life have all influenced his enlightened understanding of human beings and their current needs.
The personality of Grand Master Hsing Yun appeared to me as gentle, open, not dogmatic, tolerant, full of calming energy, centered, sensitive, compassionate, humble, kind, patient, caring and supportive. To me and many others, he is a real spiritual entrepreneur — hard working, diligent, goal-oriented, pragmatic, courageous and focused — a person with a grand vision and always showing a “smile of light.” Through his missionary zeal and passion for development, he has become a true catalyst for positive change. Both gratitude and loving charity have enabled him to journey through turbulent times.
It is through the faith in the rarest of encounters, that those who owe a debt of karma, and those who have known glory and insult, and experienced slander and praise should become patient and tolerant, and be able to welcome adversity with a smile and feel at ease in it. (p. 99, Perfectly Willing)
Through insightful, visionary, positive and often unconventional methods Grand Master Hsing Yun has been at the forefront of spreading the Buddhist Dharma in the world. Like Xuan Zang, Fa Xian, the Bodhidarma and other significant contributors to the propagation of Buddhism in ancient times, the Grand Master has taken the responsibility, based on his training and insight, to carry the banner forward. Also, with a child-like purity he has developed a special affinity with his fellow human beings. His mood and attention are automatically capable of tuning in to the changing times and places. He is flexible but has also been quite opportunistic in his mission.
Now he focuses more on quiet cultivation, teaching (worldwide), studying and writing.
“Endurance is for the reciprocation of the Buddha’s favor; labor is for the benefit of all sentient beings.” (The Buddha)
Life rarely reaches seventy;
That I am seventy is a surprise.
I was too young the first ten years
And too old the last ten.
There are only fifty years in between.
Half of that time was spent at night.
By calculation I have only lived twenty five years.
During which I have endured much toil and trouble. (p. 25, Balley)
The Grand Master does not aspire for personal elevation or the attainment of Buddhahood.
When I look back through the vista of the past, life seemed to have elapsed in all those attempts of mine to make the most out of every moment. Although I regret not having studied the Buddhist Canon as thoroughly as I might or generated wisdom as deep as the ocean, I know I have incorporated my understanding of the Buddhist teachings in daily life — not accumulating wealth but giving freely, and not demanding unreasonably of others but taking on the responsibilities myself. Content with simplicity, plain rice and tea feed me well no matter how hectic the day is. At ease under any circumstance, I can rest on any floor, study in any cubicle, or compose on the road. I help keep others on track, fulfill their wishes, endure hardships, brush aside criticisms, never tire of teaching or bringing others happiness, am thankful for favors and blessings bestowed upon me, and forgetful and forgiving of past animosities, keep time and promises, uphold ideals, am fearless of adversities, and with one mind and one focus, practice according to the principles of Buddhism.
Much as I pay respect to the Buddha and follow him, however, I have no wish of becoming a Buddha. I practice giving without any wish of ascending to the heavens, and I uphold the Buddha’s name but do not aspire for rebirth in the Lotus Land. My resolution is to accumulate more resources for the path of the Buddha, not to transcend life and death; and my wish is to be reborn again and again in the saha (material) world as a monk with a non-discriminatory mind. (p. 28,29, Balley)
No comments:
Post a Comment