THỜI GIAN
Nước và gió lỡ thương nhau
Trắng trên đầu sóng vì đâu mà thành
Nhổ từng sợi bạc cho anh
Nhổ trăm ngàn sợi chẳng xanh mái đầu
BÓNG TÔI
Một con chim đậu hai nơi
Vừa bay dưới đất vừa rời cành cây
Tôi nhìn xuống bóng vẫy tay
Mai sau còn dịp gặp nhau để chào?
XUYÊN SUỐT
Thương em che miệng để cười
Mắt tôi xuyên suốt qua mười ngón tay
Còn tôi vẫn với tay này
Em chưa xuyên suốt đã đầy vết nhăn
MÚI GIỜ
Nửa vòng trái đất xa xăm
Một bên đứng nhớ bên nằm ngủ say
Nửa khuya thức gọi trưa này
Miệng đêm bay đụng tai ngày thật vui.
MUỘN MÀNG
Áo em mấy lớp trên người
Màn sương giăng phủ núi, đồi, cỏ, hoa
Thu mờ tôi đã đi xa
Em theo nắng mới lộ ra muộn màng.
THÔI
Núi nhô đầu gặp trời xanh
Em nhô ngực chạm lòng lành của tôi
Mai kia chốt lại cuộc đời
Thiên đường đóng cửa tôi ngồi ở đâu?
Sài Gòn 19-22.11.2014
ĐŨA THƠ
vui lòng đừng lấy
bút tôi
bút như đôi đũa khi
ngồi ăn cơm
ân tình gắp ngọn rau
thơm
thơ như bánh tráng
giòn hơn miếng đời !
THƠ
em đừng nhổ cánh thi ca
không bay cũng lết quanh
nhà, văn chương
mưu sinh, khoai sắn
trong vườn
em ơi chừa chút đất ươm
ngôn từ.
ĐƯỜNG THẲNG
chở đời nhẹ nặng sau
lưng
miệng em làm thắng
xe dừng xe đi
hay là hạnh- phúc- thiên
-di?
một con đường thẳng bay
đi bay về!
NHỐT TÔI
gặp em những bước hoa hồng
bỗng dưng trời sụp thành
lồng nhốt tôi
nhốt đi nhốt đứng nhốt
ngồi
nhốt tôi bằng với những
lời quản gia!
TRÁI NGÀY
thức khuya mình hóa
thành dơi
bắt đêm ăn trái trời ơi của ngày.
vỏ hồng mà ruột đắng cay
Sài Gòn Tháng 12.2014
Phan Thanh Cương
No comments:
Post a Comment