Tuesday, February 13, 2018

TẢN MẠN NHỮNG NGÀY SẮP TẾT

Một buổi sáng tại Hội An - Võ Văn Hoàng's fb.

TẢN MẠN NHỮNG NGÀY SẮP TẾT

Năm nay, trời thiếu mưa và sương mù cũng không nhiều như những năm mới đến cư ngụ tại thủ phủ Sacramento, bang California. Khác hơn mọi ngày, sáng nay sương mù dày đặc và dự báo thời tiết sẽ có nắng, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lùng. Có lần chúng tôi đã viếng thăm Đà Lạt, nhưng có lẽ cái lạnh của Đà Lạt thì mát mẻ và lãng mạn so với mùa đông lạnh giá của xứ người.  Cộng với sương mù như sáng nay, làm cho ta có cảm giác lạnh lẽo và cô quạnh hơn nhiều. Tự nhiên, thèm một buổi sáng dạo quanh Đà Lạt hoặc Pleiku hay trên Đồi Trại Thủy với quý Thầy hoặc quý pháp hữu. Thản nhiên tôi làm một loạt bài thơ Lục Bát 3 câu để đón chào những ý tưởng đang đến.  Đây là bài thơ đầu:

LỤC BÁT BA CÂU
Mênh mông sương trắng ngút ngàn
Nắng mai vừa hé nhẹ nhàng tử sinh
Thời gian vỗ cánh bình minh

Mà nhanh thật, mới đó chúng tôi cũng sống ở Sacramento đúng 20 năm tròn, nhiều hơn thời gian sinh sống ở tại Việt Nam. Chúng tôi sinh ra và lớn lên trên miền thùy dương cát trắng, Nhơn Lý, nơi sóng biển hoà với trăng thanh, gió hòa cùng biển bạc. Tuy xa quê hương cội nguồn, nhưng cũng có lắm lúc nghĩ về nơi chôn nhau cắt rốn. Nhìn quê hương thân yêu, ai trong chúng ta cũng muốn tìm về dĩ vãng hay mộng ước tương lai. Chúng tôi cũng không ngoại lệ--đã tìm về, giúp đỡ và cống hiến. Nhưng mọi việc cũng đâu vào đó, vũ như cẩn. Có còn chăng là tình người, tình pháp lữ, tình yêu quê hương dân tộc giống nòi mà chúng tôi vẫn hằng tin là Việt Nam sẽ rộng lượng hơn, tử tế hơn, và nhân bản hơn. Xin ôm ấp và hy vọng vậy:

VẪN THẾ (MỘT GIẤC MƠ)
Buổi sáng sương giăng
Tàn cây hỏi đá lạnh không
Hơi thở bỗng thành khói thuốc
Cõi u linh, nỗi cô đơn mênh mông
      
Đông Tây lạnh cháy bình minh
Vun xới rác rưới để mưu sinh
Thân gầy thôi thúc, đìu hiu gió bụi
Nghe tim mình thổn thức giấc ly hương
        
Nỗi đơn côi trầm lặng muôn trùng
Lây lất tờ lịch cũ xa xăm
Giấc mơ riêng hay cõi tình chung
Tay rung gót mỏi vai gầy ung dung!

Những gì chúng ta làm được, hãy cứ làm. Những gì chúng ta chưa làm được thì hãy cố gắng gìn giữ và tưới tẩm để hy vọng sau này những hạt giống đó được đâm hạt nẩy mầm. Quả thật, thời gian luôn trôi đi biền biện và không có đợi một ai bao giờ. Chư tổ thường dạy, hãy quán chiếu mọi sự là vô thường trong thế gian này cũng nằm trong hàm ý đó. Mọi sự rồi cũng thay đổi và trôi qua, cả thể xác này, suy tư và cảm thọ này.

Ah, thì ra chúng tôi đang thèm một hơi thở dài và sâu để nhận chân một sự tương quan ràng buộc. Thôi thì, chúng ta hãy cùng thực hành vậy. Hãy sống với giây phút hiện tại nhiệm mầu.
Thở vào, tôi biết mình thở vào.
Thở ra, tôi đang biết mình thở đang ra.
Vào… Ra…
Thở vào, tôi biết quê hương Việt Nam vẫn còn đó
Thở ra, tôi biết quê hương Việt Nam vẫn còn đây!
Việt Nam…. Việt Nam…
Thở vào, tôi biết mình thở vào.
Thở ra, tôi đang biết mình thở đang ra.
Vào... Ra….

Sacramento, một buổi sáng sương mù!
Tâm Thường Định

phebach.blogspot.com

No comments:

Post a Comment