Viết cho người tôi thương.
Hôm nay anh hẹn đi chơi với
tôi. Tôi chỉ mới quen anh hai tuần qua lời giới thiệu của một người bạn cũ và
đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Anh ở bên miền Tây, còn tôi thì học bên
miền Đông. Khoảng cách xa tít của hai thành phố chúng tôi ở làm tôi nhớ đến
chuyện tình dễ thương trong phim “Sleepless in Seatle.” Khi biết chỗ anh ở, tôi
tự trêu mình: “Chà! Có vẻ lãng mạn lâm ly đây.”
Thứ ba tuần trước anh điện
thoại cho tôi và nói anh muốn qua thăm tôi. Tôi hơi bở ngỡ và thoáng có chút ngại
ngần vì tôi chưa chuẩn bị tinh thần cho một cuộc gặp gỡ như vậy. Có lẽ lý do
chính là tôi đang lu bù bài vở, lại vừa mới nhận làm phụ tá nghiên cứu cho một
giáo sư của tôi. Cứ nhìn đống sách vở tài liệu ngổn ngang trên bàn và cái thời
khóa biểu dán trên tường chằng chịt dấu xanh đấu đỏ nhắc nhở những kỳ hạn phải
nộp bài là tôi thấy mệt mỏi và không còn tâm trí đâu mà vui chơi nữa. Tôi tìm
cách thoái thác:
-Xin lỗi anh nhưng mà Khánh
đang bận lắm. Anh có thể qua chơi khi khác được không?
Tôi nghe tiếng anh cười đắc
chí trong máy điện thoại:
-Khi khác là khi mô? Anh lỡ mua vé rồi. Anh có gởi cho
em cái itinerary đó. Em check mail rồi biết.
Ui chao! Đúng là cái anh
chàng này thật nhanh hơn hỏa tiễn nữa. Trước đó Hồng, cô bạn đã giới thiệu anh
cho tôi, có nói với tôi, giọng chân thành pha một chút tinh nghịch:
-Mình có nhắc anh Duy rồi.
Mình nói từ từ nghe, anh tấn công nhanh quá bạn Hồng sợ đó. Con gái Huế chính
gốc chứ không phải con gái Mỹ mô.
Vậy mà bây giờ anh lại “đùng
đùng” qua thăm tôi, không thèm nghe những lời khuyên lơn của bạn tôi mà còn đặt
tôi trước cái sự đã rồi nữa chứ. Tôi hơi bực:
-Rứa à? Răng anh không hỏi
Khánh cái đã mà chưa chi lo mua vé rồi? Anh ni thiệt…
Anh ngắt lời tôi:
-Thôi anh xin lỗi. Tại vì anh
cũng muốn gặp em chứ cứ nói chuyện trên phone hoài mà không biết mặt mũi em
ra răng, bắt anh tưởng tượng hoài bắt mệt. Ai khiến em không gởi ảnh cho anh
làm chi?
Anh tự biện hộ hùng hồn quá
làm tôi đuối lý. Mà cũng phải. Tại vì tôi hơi cứng đầu. Anh đã gởi cho tôi xem
hình của anh vậy mà tôi cứ lơ lơ, không chịu gởi hình của tôi cho anh. Anh thúc
hối tôi thì tôi cứ hẹn rày hẹn mai. Không hiểu sao tôi thấy ngài ngại dù tuổi đời
tôi đã chồng chất. Nghe anh nói tự nhiên tôi hơi xấu hổ vì thấy mình “chơi
không đẹp” gì cả. Tôi đành dấu dịu nói:
-Ừ thì thôi. Lỡ mua vé rồi thì
anh cứ qua. Nhưng mà Khánh không bảo đảm là rãnh rỗi để dẫn anh đi chơi
nhiều mô nghe.
Anh cười hoan hỉ:
-Em khỏi lo. Trước đây anh đã ở
New York rồi nên khi mô em mắc học thì anh tà tà đi chơi một
mình. OK?
Tôi tủm tỉm cười một mình vì
cách xưng hô thân mật của anh với tôi. Lúc mới nói chuyện lần đầu tiên anh đã
xưng “anh, em” với tôi tự nhiên quá, làm tôi hơi khó chịu. Không biết những phụ
nữ Huế khác có cùng quan điểm về cách xưng hô giống tôi không chứ thông thường
tôi thường xưng tên với đàn ông mới quen hoặc không thân lắm. Còn đối với đàn
ông lạ là tôi liền đem cái đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất “tôi” ra sử dụng liền.
Tôi ngại từ “em” vì nghe có vẻ thân mật quá. Cũng có thể tôi hơi “cổ lổ sĩ” và
“bảo thủ” chăng? Nhưng về sau khi nói chuyện với anh tôi quen dần và nghĩ rằng
có thể vì anh ở đây lâu nên khá thoải mái như vậy. Thật ra tôi cảm thấy vui vui
khi biết anh cũng là người Huế. Tôi thấy dễ gần gũi anh hơn. Giọng nói của anh
thỉnh thoảng cũng còn “rất Huế” với “mô, tê, răng, rứa” nghe thật có cảm tình.
Đôi khi câu chuyện vô tình dẫn dắt chúng tôi đến những kỷ niệm về cái thành phố
“trời hành cơn lụt mỗi năm” như nhạc sĩ Phạm Đình Chương đã viết trong bài “Tiếng
Sông Hương”. Có lẽ chỉ có người Huế với nhau mới hiểu được cái khổ ướt át lầy lội
của những cơn lụt cũng như cái thú “đi lội lụt” và ăn bắp rang hay đậu phụng
nóng dòn.
Tôi phải lên trường check
mail vì tôi không có Internet trong phòng. Tại cư xá tôi ở cái gì cũng đắt cả.
Cước phí điện thoại vì vậy cũng nằm trong danh sách chi phí “xa xỉ phẩm” của
sinh viên. Ngay cả điện thoại miễn phí (toll free) mà họ cũng tính tiền như những
cuộc gọi trong vùng (local calls). Mấy cô bạn ở cùng tầng với tôi tháng nào
cũng nhăn nhăn nhó nhó cầm cái hóa đơn điện thoại xuống Front Desk để trả tiền,
miệng làu bàu chửi rủa. Vì tiền thuê Internet được tính vào hóa đơn điện thoại,
tôi quyết định cuốc bộ lên trường mỗi ngày để nhận và gởi email, không kể mưa,
nắng, tuyết, băng. Tôi cứ tự an ủi mình là như vậy vừa để dành được tiền, vừa vận
động cơ thể săn chắc dẻo dai thì chỉ có lợi trở lên mà thôi.
Tôi vừa mở hộp thư thì thấy
đúng là anh gởi itinerary của anh cho tôi. Khi ấy tôi mới để ý là anh qua nhằm
Valentine’s Day. Chà chà, cũng có vẻ hấp dẫn đấy. Valentine’s Day. Ngày Lễ Tình
Yêu đó mà. Nghe nói bên Việt Nam bây giờ các cô các cậu mới lớn cũng tổ chức kỷ
niệm ngày nầy rôm rả lắm. Vào những ngày trước 14 tháng 2, người ta đã thấy hoa
hồng bán đầy đường. Sinh viên Việt Nam cũng là chủ của một số quầy hoa. Các em
nhân dịp này mua hoa hồng ở các quầy bán sĩ đem về bán cho khách qua đường để
kiếm thêm thu nhập. Ở các quầy sách treo lủng lẳng những chuỗi thiệp dài có in
hình những trái tim to tướng. Có người thì ủng hộ, cho rằng đó là một sinh hoạt
mới và vui cho giới trẻ. Nhưng cũng có người chê là học đòi, lai căng. Tôi thì
lại muốn đứng về phía những người ủng hộ vì tôi nghĩ ai lại nỡ chê trách những
người đang yêu bao giờ? Yêu có thể khiến cho người ta làm nhiều chuyện điên rồ
hơn nữa kia. Tôi thấy nửa mắc cở, nửa vui Vui vì anh đã chọn ngày này để qua
thăm tôi dù tôi không biết là anh vô tình hay cố ý. “Thôi kệ, để có cớ mà nghỉ
ngơi một chút cho đỡ bức rức. Lễ Tình Yêu của người ta, Lễ Tình Bạn của mình”
Tôi tự bảo mình như vậy, lòng thấy khá thích thú vì có dịp thoát ra khỏi mấy bức
tường khô khan của khu nội trú và cũng muốn xem người Mỹ chơi như thế nào vào dịp
Valentine’s Day.
Anh điện thoại cho tôi lúc
10:30 sáng, báo tin là anh đã đến khách sạn rồi. Trước đó anh có nói với tôi là
anh chọn chuyến “red eye” để tiết kiệm thời gian. Có lẽ anh phải ngủ gà ngủ gật
cả đêm trên máy bay. Nghĩ tới đó tôi thấy áy náy vô cùng. Thì ra người ta cũng
chịu khó với mình ghê. Tôi hẹn sẽ gặp anh tại khách sạn anh ở lúc 5 giờ chiều
vì tôi phải làm cho xong một bài viết phải nộp đầu tuần đến, lại còn lên trường
mượn một vài tài liệu nữa. Không lanh tay lẹ mắt thì mấy đưá trong lớp nó chụp
ngay. Khi ấy chỉ còn một bản reserved phải ngồi đọc tại chỗ trong hai tiếng đồng
hồ khổ lắm. Hơn nữa tôi cũng muốn anh nghĩ ngơi một tí hoặc đi chơi đâu đó
trong khi chờ tôi.
Từ 4 giờ chiều, cả khu nội
trú của tôi đã rộn ràng lao xao. Đây là một tòa nhà gồm 14 tầng, chia làm hai
cánh North Wing và South Wing. Có khoảng gần 1000 sinh viên ở Mỹ và từ rất nhiều
quốc gia trên thế giới đến ở tại đây. North Wing gồm hai loại phòng: loại phòng
studio dành cho những sinh viên có gia đình con cái và loại suite gồm 4 phòng
đơn, một bếp và một bathroom dùng chung. Phòng ở cánh này rất đắt. Mỗi
phòng có khi đến 1,400 đô. South Wing thì cũ hơn, không có bếp và phòng ăn. Các
sinh viên phải dùng chung phòng tắm và phòng vệ sinh. Vì vậy giá thuê phòng rẻ
hơn, khoảng 670 đến 750 đô la một phòng bé xíu như cái phòng tù. Nhưng nói rẻ
có nghĩa là rẻ so với North Wing chứ ở đây hình như không có cái gì rẻ cả. Tôi ở
South Wing, tầng chỉ toàn nữ (Women Floor). Khi thuê phòng tôi đã tránh không
chọn những tầng nam nữ ở chung. Tôi rất sợ mấy anh chàng sinh viên trẻ, mỗi lần
mở nhạc thì chỉ có nước bỏ đi chứ không tập trung học hành gì được. Một đặc điểm
của khu cư xá này là chỉ nhận graduate students, nghĩa là sinh viên theo học
Masters hoặc Ph.D. Nhờ vậy, các sinh hoạt trong cư xá nói chung tương đối quy
cũ và nề nếp vì đa số sinh viên đều đã trưởng thành . Tầng của tôi ở chỉ có 16
nữ sinh nhưng đến từ 14 nước ở khắp các châu: Mỹ, Âu, Á, Phi, Úc. Cũng hay là
người ta đã cố gắng sắp xếp thế nào để các sinh viên từ nhiều nước có cơ hội gặp
gỡ nhau, làm quen, cùng nhau tham gia những sinh hoạt chung để chia xẻ những hiểu
biết về chuyên môn cũng như kiến thức về đất nước, con người, và văn hóa của
dân tộc mình. Chính vì vậy mà khu cư xá có tên là International House.
Hôm nay các cô nàng ở tầng
tôi ở diện đẹp lắm. Hầu như cô nào cũng có bạn trai, ngoại trừ tôi và Gennevie
người Mỹ gốc Phi Luật Tân. Cô này còn rất trẻ, chỉ độ khoảng 26 tuổi, học
Master về Computer Science. Lạ một điều là Gennevie sống khép kín như một nữ
tu. Cô ít giao du với ai, chỉ bầu bạn với tôi. Còn các cô khác thì cởi mở và thoải
mái hơn nhiều. Tôi bị gọi cửa liên tục vì các cô thi nhau đến tôi để hỏi xem họ
mặc như vậy đã đẹp và phù hợp chưa. Tôi cũng không hiểu vì sao mà họ chọn tôi để
hỏi ý kiến về cách ăn mặc của họ và còn gọi đùa tôi là “Beauty consultant”. Có
thể vì qua nói chuyện với họ tôi thường nói về sự hòa hợp màu sắc giữa áo quần,
giày dép, và các đồ trang sức. Thật ra tôi cũng rất vui lòng làm chuyện này nên
các cô cứ thế mà hỏi. Cô nào cũng diện bộ cánh mới nhất của mình, mong mình thật
đẹp khi xuất hiện trước người yêu. Mùi nước hoa thơm phưng phức. Son phấn làm
các cô rực rỡ xinh xắn hẳn lên, khác với những khuôn mặt tái xanh, bơ phờ, tóc
tai thì rối bù vì những đêm thức trắng làm bài để nộp đúng kỳ hạn. Tiếng giày
cao gót nện lóc cóc tới lui trong hàng lang làm xao động khỏang không gian nhỏ
hẹp vốn trầm lắng trong những ngày thường. Đúng là tình yêu mầu nhiệm thật.
Tôi cũng phải sửa soạn để đi
bây giờ nữa chứ. Mà tôi nên mặc cái gì đây? Tôi buồn rầu nhìn tủ áo quần của
mình, chẳng có bộ nào ra hồn cả. Từ khi qua Mỹ du học đến bây giờ, tôi chưa lần
nào đi xuống phố để sắm sửa cho mình. Số tiền học bổng ít ỏi hằng tháng của tôi
được dùng để chi trả không biết bao nhiêu là thứ. Ở thành phố này vật giá đắt đỏ
ghê gớm. Đi chơi may sắm đối với tôi là xa xỉ. Tôi lại còn phải chắt chiu tiết
kiệm gởi về cho ba mẹ tôi chút ít tiền để ông bà thuốc thang do bệnh tật tuổi
già.
Tôi cũng muốn ăn mặc đẹp lắm
chứ. Người xưa đã nói “Người đẹp vì lụa” mà và câu này thật đúng với phụ nữ
quá. Nhưng muốn đẹp trong cái khí hậu lạnh giá của thành phố này thì phải cần một
“hầu bao” nằng nặng một chút. Nầy nhé, phải váy nỉ hợp thời trang, áo len
cashmire ấm áp, boots da cao cổ gót nhọn đen bóng, khăn trùm cổ dài điệu đàng,
mũ len trùm đầu điệu nghệ, tất dài dày, găng tay da mềm mại, nghĩa là phải đủ bộ
lệ. Lại phải có áo khoác dài đen bằng nỉ nữa mới ra dáng chớ. Vậy thì cái túi
tiền lép xẹp của tôi làm sao mà chịu nỗi? Chao ôi! Chắc tôi phải gồng mình tuyệt
thực một tháng mới mua nỗi chừng ấy đồ.
Nhìn tới nhìn lui cái đống áo
quần đã phai màu vì năm tháng, tôi chép miệng tự an ủi: “Chậc! Mình có đi chơi
với bồ mô mà cần chi diện cho đẹp. Thôi kệ, mặc chi cũng được.” Vậy là tôi mặc
vào người chiếc quần Jeans xanh cũ kỹ bạc màu, chiếc áo turtle-neck màu xám nhạt
em gái tôi mua tặng đã lâu, và đi đôi giày da đen thô thiển đã hết mốt. Tôi
khoác vào người chiếc áo dạ cũng màu đen để chống cái lạnh thấu xương của tháng
hai đầy tuyết. Nhìn vào gương tôi thấy lòng chùng lại khi thấy mình xơ xác như
con chim bị lạnh. Đội chiếc mũ len màu xanh da trời có những hình hoa tuyết màu
xanh biển, tôi đi ra trạm tàu điện ngầm ở đường số 125. Thành phố thật tưng bừng
vì Valentine’s Day năm nay nhằm ngày thứ bảy nên người ta đổ xô ra đường đi
chơi. Chung quanh tôi nam thanh nữ tú tay trong tay, mặt mày hớn hở hạnh phúc.
Họ ăn mặc thật lịch sự. Tôi thấy trong lòng vui vui và quên hết những lo âu bài
vở. Tôi đến khách sạn của anh trễ 5 phút. Anh có ý muốn đến đón tôi ở cư xá
nhưng không hiểu sao tôi hơi ngại ngần. Tôi ngại mấy cô bạn quái quỹ của tôi
tra hỏi chọc ghẹo lắm.
Nhìn quanh tiền sảnh khách sạn,
tôi không thấy anh ở đâu cả. Tôi sợ mình nhầm chỗ, bèn lấy địa chỉ ra xem thì
thấy đúng là khách sạn này rồi. Người qua kẻ lại tấp nập, tôi thì cứ nhìn quanh
nhìn quất. Bộ dạng tôi lúc ấy có lẽ giống “nhà quê lên tỉnh” lắm. Tôi hơi bực
mình vì lần hẹn đầu tiên mà anh lại bắt tôi chờ vậy. Đang ngơ ngác thì đã thấy
anh đột ngột xuất hiện trước mặt tôi, cứ như trên trời rơi xuống vậy. Anh cười
thật tươi:
-Hello. Hello. Em tới lâu
chưa?
Tôi ngớ người ra: “Răng mà
anh ni biết mình hè? Mình có cho hình hiếc chi mô? À, mà chắc ăn dữ, nhào tới
là chào liền, khỏi cần hỏi tên chi hết.” Sau này khi đã thân hơn, tôi hỏi anh
thì anh cười hì hì, nói: “Chà. Dễ ẹt. Ở lobby lúc nớ chỉ có em là người châu Á
chớ mấy. Mà nhìn mặt là anh biết, không những là người Việt Nam mà còn là người
Huế nữa chơ. Tài chưa?” Có lẽ anh nói đúng. Tuy cùng là người châu Á với nhau
nhưng người Tàu, người Nhật, người Đại hàn, người Phi luật Tân, v.v... vẫn có
những nét nào đó khác nhau. Và lạ là người Việt nhìn người Việt ra liền. Cùng
dòng giống có khác.
Tôi cười nhẹ và nói:
-Khánh tới khỏang hơn 10 phút
rồi. Cứ sợ sai chỗ.
Vừa kéo tôi đến ngồi ở mấy
cái ghế trong sảnh, anh vừa phân trần:
-Anh xin lỗi nghe. Anh đi
Macy’s tìm mua mấy cái áo có in tên thành phố ni cho mấy đứa cháu mà không thấy
có. Chờ em không biết làm chi nên lang thang một chút đó mà.
Nghe anh nói vậy tôi không
còn thấy bực bội nữa, vội hăm hở nói:
- À. Nếu anh muốn mua áo loại nớ thì lên Chinatown mua.
Trên nớ mới có, lại rẻ hơn nhiều.
Tôi nói xong mới thấy mình lỡ
lời. Tôi cứ nghĩ ai cũng giống mình, khi mua cái gì thì “giá rẻ” là tiêu chuẩn
số một để quyết định mua hay không. Ôi tội nghiệp qúa cái đời sinh viên nghèo!
Bây giờ tôi mới nhìn rõ anh.
Anh ăn mặc rất lịch sự. Quần denim đen, áo sơ-mi màu kem đậm, áo khoác dài màu
vàng đất, cổ quàng khăn ca-rô màu nâu xen với đỏ thẫm và vàng, găng tay da đen,
và giầy đen. Trông anh tươm tất tôi lại thấy hơi xấu hổ vì tôi ăn mặc xuyền
xoàng qúa, nhất là vào cái ngày đặc biệt ngày. Té ra anh cũng biết chơi màu hòa
hợp đó chứ. Nhưng tôi lại thầm nghĩ “Khi tê anh đeo khăn quàng màu trơn thì đẹp
hơn chứ đàn ông mà răng lại choàng khăn rằn, thích giống ông Araphat à?” Sau
này tôi hỏi thì anh cười ha hả và nói: “Em ơi. Khăn và áo choàng Burberry của
tui đó mà em chê thì tội tui quá.” Tôi thấy mình quê quê nên không nói gì nữa.
Đúng là mang tiếng ở một thành phố lớn mà tôi không biết gì cả, cứ đi loanh
quanh từ trường về cư xá, lên bưu điện, đến drug store mua đồ dùng cá nhân, đến
mấy cái Delhi mua đồ ăn là hết lộ trình.
Anh lưỡng lự:
-Anh muốn mời em đi ăn tối
nhưng vượt mấy ngàn miles đến đây ai lại đi ăn ở phố Tàu. New York là nơi tập
trung những nhà hàng ngon. Em có khi mô ăn đồ Ý hay đồ Nhật chưa?
Tôi ngập ngừng:
-Khánh nói thiệt chớ Khánh
không thích đồ ăn Ý hay Nhật chi hết á.
Tôi nhớ lại lúc tôi đi dự một
hội nghị quốc tế về giảng dạy ngôn ngữ ở Nhật cách đây đã lâu, tôi bị sụt mất 2
cân rưỡi (gần tương đương với 5 pounds) trong vòng 3 tuần chỉ vì không ăn được
món cá, tôm sống mà người Nhật đã trân trọng đãi những vị khách đặc biệt mỗi
ngày. Phần thì đi nhiều thành phố và làm việc quá căng thẳng khiến tôi bị yếu sức
gầy rộc đi. Tôi sợ quá phải chạy đi tìm tiệm mì Tàu và cắn răng ăn mỗi tô mì
giá 10 đô Mỹ. Còn đồ ăn Ý thì chao ơi ở cafeteria ngay cư xá của tôi thì ngày
nào mà không cho ăn món pizza hay món pasta đầy phó-mát nhão nhoét, ớn lên tận
cổ. Nghĩ vậy tôi vội nói:
-Thôi kệ mình đi phố Tàu chơi đi anh, lâu rồi Khánh cũng
chưa đi, với là đi để anh mua áo về làm quà nữa tề.
Anh thắc mắc:
-Vì răng em không thích ăn đồ
ăn Nhật hay đồ ăn Ý? Nhiều món ngon lắm đa.
Tôi nhăn mặt cãi:
-Đồ ăn Nhật mà ngon chi, toàn
đồ sống, tanh ơi là tanh, còn đồ ăn Ý thì ba cái pizza với pasta nớ em ăn hoài
rồi. Tôi có hơi hãnh diện vì dù
sao tôi cũng cho anh biết là tôi không đến nỗi cù lần lắm. Bỗng tôi nghe anh cười
rộ lên:
-Bộ em tưởng chỉ có rứa thôi
há? Để anh dẫn em đi ăn đồ ăn Ý và đồ ăn Nhật chính hiệu con nai vàng, bảo
đảm em mê cho mà coi. Không ngon không lấy tiền.
Rồi anh thao thao kể một
tràng các món ăn của Ý và Nhật, nghe lao xao toàn âm “ô”, âm “a”, âm “i”, và âm
“u”. Tôi không hiểu gì cả, cứ thộn mặt ra mà nhìn anh.
Thấy cái bản mặt tôi thảm não
qúa, anh dịu giọng hỏi:
- Rứa
chừ nếu đi phố Tàu thì em thích ăn cái chi nói anh nghe coi.
Tôi trả lời liền không ngập
ngừng chi hết:
-Khánh thích ăn phở!
Ở đây tôi thèm đồ ăn Việt Nam
ghê gớm. Muốn ăn món Việt Nam phải đi lên tận phố Tàu thì mới tạm gọi là được.
Trên ấy có vài tiệm bán đồ ăn Việt Nam. Mà lên đó cả đi lẫn về cùng với thời
gian chờ đợi và ăn uống cũng mất hết gần bốn, năm tiếng đồng hồ, chưa kể cái mục
dạo phố mua thức ăn (vì khá rẻ) thì mất gần một ngày. Bởi vậy thỉnh thoảng bạn
bè rủ rê và nghĩ đến tô phở thì tôi mới đi. Còn bún bò thì mơ cũng không có. Cũng
có một nhà hàng Việt Nam gần chỗ tôi ở nhưng các món ăn hình như đã bị Mỹ
hóa, Tàu hóa, hoặc Mã-lai hóa rồi. Chủ tiệm nghe đâu là người Mã-lai gốc Tàu,
còn người phục vụ thì toàn người Mễ. Không biết đầu bếp là người gì nữa. Vậy mà
lúc nào cũng đông khách, phần đông là người Mỹ và người ngoại quốc. Rất hiếm
khi thấy người Việt Nam đến ăn. Cuối tuần thì sắp hàng đợi là cái chắc. Có lẽ
nhờ nó có vị trí thuận lợi cho mọi người.
Tôi nhớ hoài những đêm học
khuya, nhìn ra cửa sổ thấy tuyết một màu trắng xóa, bụng đói cồn cào và thèm
quay quắt một tô bún bò thật cay hoặc một tô phở nóng. Thèm đến chảy nước miếng.
Nhìn mấy thứ snack của Mỹ là tôi đã thấy no ứ rồi, không muốn ăn nữa. Tôi vẫn
nhớ ở xóm tôi trong Thành Nội bây giờ mỗi đêm vẫn có hai mẹ con đẩy chiếc xe phở
bán. Thằng con khoảng 9, 10 tuổi, người ốm loắt choắt, mặt mũi đen nhẻm. Có lẽ
vì vậy mà nó có tên là cu Đen. Nghe đâu ban ngày nó phải đi bán cà-rem làm da
nó càng đen thêm. Vậy mà ban đêm còn phải phụ mẹ bán phở, chắc là nó phải thức
khuya lắm. Tôi thấy thương nó quá. Thỉnh thoảng tôi dúi cho nó ít tiền để nó ăn
qùa. Không biết những ngày bán ế nó có được ăn phở không? Nó phụ trách việc gõ
hai cái dùi gỗ kêu lóc cóc thay lời rao và bưng phở cho khách. Tôi thường nhắc
mẹ nó: “Chị Gái ơi, chị nhớ bỏ cái dĩa dưới tô cho thằng Đen hắn bưng chứ lỡ phở
nóng qúa phỏng tay hắn chừ.” Buổi tối đi dạy lớp đêm về đói bụng tôi thường
mua phở của hai mẹ con ăn. Mấy đứa em tôi chê phở xe dở, tình nguyện đi mua phở
tiệm ở đường Mai Thúc Loan cho tôi ăn nhưng tôi từ chối. Tôi muốn mua phở chị
bán để hai mẹ con vui. Ăn dở một chút thì đã chết chóc chi? Nhưng tôi còn có
cái thú đứng bên xe phở nhìn thứ gì cũng nhỏ nhỏ ít ít, bày biện gọn gàng trong
khuôn khổ hạn hẹp của chiếc xe, nghe tiếng củi kêu lách tách dưới nồi nước dùng
sôi nóng hổi. Nó nhắc tôi đến bác Phó ngày xưa bán phở gánh lúc tôi học khoảng
lớp 2, lớp 3 gì đó. Cách bác chuẩn bị làm một tô phở thật cẩn thận và khoan
thai, cứ như là bác đang trình bày một tác phẩm nghệ thuật vậy. Bây giờ có lẽ
bác đã ngủ yên trên núi, và gánh phở chắc đã được ai đó chẻ ra dùng làm củi để
nấu ăn từ lâu rồi.
Quay trở lại cuộc bàn cãi về
bữa ăn tối giữa anh và tôi. Cái thèm nó chất chứa trong lòng nên tôi bật ra chữ
“phở” một cách trơn tru như vậy khi anh hỏi tôi. Anh lại cười một lần nữa và trố
mắt nhìn tôi. “Răng mà cứ cười chọc quê mình hoài rứa không biết, không thích
thì thôi chứ có chi mà cười?” Tôi thầm nghĩ như vậy, mặt mày chắc là bắt đầu
sưng sỉa rồi. Anh ngồi hơi nhích ngưòi đến trước mặt tôi và nói thong thả nhưng
chắc nịch:
-Thôi được, mình đi phố Tàu
nhưng em đừng ăn phở nữa. Mình sẽ ăn đồ Tàu.
Tôi lặng im đồng ý. Ừ thì
thôi tùy anh vậy. Tôi không muốn cãi cọ chi nữa. Tôi bỗng nghĩ đến mấy cái món
chowmien, chowfun, mà tôi thường mua để ăn vào những lúc đã ngán ngẫm mấy món
ăn bán ở cafeteria.
Chúng tôi lên tàu điện ngầm đến
Times Square, rồi từ đó đổi tàu đi Canal Street để đến phố Tàu. Sân ga điện ngầm
chật ních người. Tiếng cười nói ồn ào đủ các loại ngôn ngữ xen lẫn với tiếng
đàn, tiếng hát của những người hát rong. Tôi bỗng nghe ai đó thổi kèn bài
Casablanca, một bản nhạc tôi yêu thích từ lúc còn đi học. Tôi im lặng thưởng thức.
Đã lâu lắm tôi mới được nghe lại bài này. Tôi như không còn nghe tiếng ồn ào
nào nữa, chỉ có tiềng kèn saxophone sang trọng chơi vơi tràn ngập không gian chật
chội của tầng hầm tàu điện ngầm. Tiếng nói của anh làm tôi sực tỉnh:
-Răng mà im hơi lặng tiếng rứa
hè? Đói bụng há?
Trời ơi, bộ cái mặt tôi thảm
não lắm hay sao mà anh lại tưởng tôi đói bụng? Tôi cãi:
-Mô có. Khánh đang nghe nhạc đó
chớ.
-Á à. Anh quên là em thích nhạc
lắm.
Rồi với nụ cười tinh quái,
anh trêu tôi:
-Em thích nhạc chi? “Biên
cương lá rơi Thu Hà em ơi” há?
-Xì. Chấp anh hát cải lương
đó. Để khi mô Khánh ca sáu câu mùi anh chịu hết nổi luôn.
Anh cười khà khà không tin, lại
tiếp tục trêu tôi:
-Ca cải lương hay ca hát bội Đồng
Xuân Lâu?
Tôi cười mỉm cao hứng trả
đũa, bắt chước giọng hát bội mà cậu tôi hồi trẻ thường đùa với chúng tôi:
-Như ta đây ứ ừ ư…
Tôi ngưng lại vì chợt nhớ đến
câu hát của cậu là “như ta đây ứ ừ ư ngủ mà đái mế” để trêu ghẹo chúng tôi nên
tôi vội im bặt. May là tôi im miệng kịp chứ tôi mà hát ra chắc anh bỏ chạy một
nước. Để vớt vát, tôi thách anh:
- Ừ.
Cứ để mà coi. Chấp chi Khánh cũng chấp hết á.
Chúng tôi cùng cười xòa vui vẻ
và bỗng thấy mình như trẻ lại dù tuổi thanh xuân đã qua từ lâu rồi. Có lẽ anh
không biết rằng hồi nhỏ tôi và chị tôi, khi ấy chỉ mới 7, 8 tuổi, thường được mẹ
tôi dẫn đi xem cải lương của các đoàn Thanh Minh Thanh Nga, Kim Chưởng, hoặc
Kim Chung. Hồi ấy, người ta chưa xây rạp Hưng Đạo nên các đoàn phải dựng rạp tạm,
tường bằng gỗ thô, mái lợp tôn, ở Thương Bạc để diễn. Tôi đã say sưa xem “Đường
ra cửa biển”, “Mắt em là bể oan cừu”, “Lan và Điệp”, v.v... mặc dù có khi người
ta nói những câu ví von làm tôi không hiểu lắm. Khi về thì đêm đã khuya, mẹ tôi
thường ghé lại mấy thím bán trứng lộn bên đường mua cho hai đứa hai cái để ăn.
Tôi về ngủ mà mơ sau này mình sẽ trở thành một cô đào cải lương nổi tiếng và đẹp
như Thanh Nga, hoặc ca hay và mùi mẫn như Út Bạch Lan. Tôi còn mượn mấy cuốn
sách nhạc cải lương bằng bàn tay in chữ nhỏ xíu của chị Mừng bán nước xi-rô gần
nhà đem về nghêu ngao hát. Ngày nào chị cũng luyện giọng để mỗi tối chị ca cho
anh Tý đạp xích lô nghe. “Thằng Tý hắn đang trai gái với con Mừng đó”. Tôi nghe
mẹ tôi nói vậy nhưng không hiểu “trai gái” là gì. Thôi chẳng cần hiểu làm chi
cho mệt. Có người cho mượn sách để tập ca là được rồi. Có lẽ tôi bắt đầu biết
ca cải lương từ đó. Bây giờ tuy tôi không còn thích cải lương nhiều như thuở
còn thơ nhưng mỗi lần nghe các nghệ sĩ hát cải lương, tôi lại nhớ đến những kỷ
niệm dễ thương đó.
Đến Chinatown, anh dẫn tôi
đi loanh quanh qua mấy con phố chật hẹp và đông đúc. Anh thường cầm nhẹ vào
cánh tay tôi để dẫn tôi đi. Ấy vậy mà tôi cứ cứng đầu dằn tay tôi ra khỏi tay
anh, không cho anh chạm vào người tôi. Có lẽ anh cũng ngán ngẫm cái hành vi “cổ
lổ sĩ” của tôi nên anh không tiếp tục dẫn tôi đi nữa. Sau này khi nhắc lại, anh
cười và trách:
-Người ta đã có lòng tốt dắt
đi cho khỏi bị lạc đường rồi mà cứ không chịu.
Tôi chỉ biết cười giả lả mà
thôi.
Anh giải thích:
-Đây là khu phố Tàu cổ nhất nước
Mỹ. Nó cũng lớn nữa.
Chúng tôi đến một tiệm bán áo
quần lưu niệm mua hai cái sweatshirts cho hai cháu trai của anh, có in tên
thành phố trước ngực áo. Anh thở phào:
-Rứa là mua được qùa rồi. Cám
ơn em nghe. Thôi chừ mình đi ăn.
Anh dẫn tôi đến một nhà hàng
Tàu rất lịch sự, được trang trí bằng mấy cái đèn lồng đỏ to trước cửa nhắc tôi
nhớ những tửu điếm trong phim võ của Tàu. Vào trong tôi thấy dễ chịu hẳn vì ấm
áp hơn, chẳng bù ngoài trời lạnh ngắt. Chúng tôi chọn một bàn sát đường. Tôi
nhìn ra bên ngoài qua lớp cửa gương thấy người đi lại tấp nập. Anh nhìn thực
đơn và hỏi tôi:
-Em thích ăn món chi?
-Món chi cũng được. Mà thôi
anh chọn giùm đi nghe.
Anh gật gật đầu và không nói
gì. Có lẽ anh không tin tưởng lắm vào mớ kiến thức ít ỏi của tôi về các món ăn.
Anh gọi món vịt Bắc Kinh ăn với bánh bột hấp, tôm hấp, rau muống xào tỏi (vì biết
tôi rất thèm rau muống), nghêu hấp, và cháo cá. Tôi ăn rất ngon miệng vì đồ ăn ở
cư xá quá nhạt nhẽo và xa lạ, hoàn toàn không hợp khẩu vị của tôi chút nào. Tôi
khổ sở vô cùng nhưng quy định của cư xá là sinh viên phải đóng tiền ăn cho cả
năm, vì vậy tôi đành phải ăn cái thức ăn khốn kiếp đó. Đó là lý do tại sao tôi
sụt cân và người gầy rộc đi. Dù sao thức ăn Tàu cũng gần gũi phần nào với đồ ăn
Việt Nam nên dễ ăn hơn. Ở nhà hàng này đồ ăn lại rất ngon, không giống những
món sền sệt, đầy dầu mỡ, được nấu trong mấy cái wok đen sì ở mấy quán Tàu “To
go” gần cư xá của tôi. Anh nhìn tôi ăn ngon lành ra vẻ thích thú lắm. Có lẽ lúc
ấy tôi ăn ngấu nghiến như người nhịn đói trăm năm. Tôi hơi mắc cở bèn giảm tốc
độ và làm bộ nghiêm trang đường hoàng một chút. Anh ân cần hỏi tôi:
-Em ăn no chưa?
Tôi cười xòa, xoa nhẹ bụng
mình:
- Úi
chào. Gần bể bụng rồi.
- Tốt. Chừ em có thích đi uống cà-phê không? Mà ở đây
không có cà-phê nhạc tình như ở Huế mô nghe.
Tôi lắc đầu:
-Khánh mà uống cà phê là thức
tới sáng luôn.
-Vậy thì em uống thứ chi không
có cafein cũng được.
Chúng tôi ghé qua tiệm
Starburst nho nhỏ ở một góc đường. Quán chỉ có mấy bàn và cũng khá đông khách.
May là khi chúng tôi tới, có mấy người khách đi nên chúng tôi có chỗ để ngồi.
Anh gọi một Expresso còn tôi thì chọn nước táo nóng. Anh hỏi tôi về chuyện học,
về đời sống của tôi ở đây, về công việc trước đây của tôi. Chúng tôi ngồi khoảng
hơn nửa tiếng thì về vì tôi hơi mệt, lại còn một số việc phải làm cho ngày mai.
Anh đưa tôi về cư xá. Khi đến
cổng cư xá, anh muốn thăm phòng tôi ở. Anh nói:
-Để anh coi phòng em nhỏ bằng
chừng mô mà em rên qúa.
Tôi vội vàng từ chối vì lúc ấy
phòng tôi bề bộn bao nhiêu là sách vở và tài liệu. Khi từ giã, anh nói nhỏ:
-Can you give me a hug?
Tôi chưa quen với kiểu xã
giao Âu Mỹ, bởi vậy tôi ít khi hug bạn bè, nhất là bạn nam. Nhưng không hiểu
sao khi ấy tôi lại hug anh một cách tự nhiên, không ngại ngùng gì cả và tôi bỗng
muốn đặt một nụ hôn nhẹ lên má của anh, như nụ hôn thân ái của những người bạn.
Nhưng rồi tôi lại ngại ngùng không dám.
Khi tôi trở lại phòng thì nhận
được phone của anh. Giọng anh run lên vì lạnh. Anh nói anh muốn mua một ly
cà-phê ở một tiệm ăn Ý nhưng họ đã đóng cửa. Anh phải đi bộ ra ga tàu điện ngầm
một đoạn đường tuy ngắn nhưng giữa trời lạnh như cắt thì như xa hơn. Tôi bỗng
thấy hối hận vì tôi đã quá e ngại không dám mời anh lên phòng để tôi có dịp mời
anh một tách trà hay chocolate nóng. Tôi thầm mong anh tha lỗi cho tôi.
Tôi đã trải qua ngày lễ
Valentine với anh như vậy. Không một lời yêu thương, không một nụ hôn nồng nàn
vì chúng tôi không phải là những đôi tình nhân. Chúng tôi chỉ mới quen nhau,
còn qúa lạ lùng. Vậy mà ngày tiếp theo khi mở mail box và thấy lời chúc ngày
Valentine của anh gởi cho tôi, tôi thấy một chút gì thật ấm áp len nhẹ vào
trong tâm hồn. Tôi tự hỏi: “Có phải đây là Valentine’ Day của tôi không?”
Sacramento, April 2006.
Huỳnh Đức
Mua đồng dong ho nam dẹp mới nhất trực tuyến với giá tốt nhất trên Watchshopvietnam.com. Chọn từ một loạt các đồng hồ phong cách và giá cả phải chăng.
ReplyDelete