Saturday, January 30, 2021

Nguyễn Xuân Thu | Hồi Ký: Hành Trình Từ Trường Làng Đến Đại Học Quốc tế RMIT Việt Nam | Kỳ 1: Lời Giới Thiệu của Nguyễn Hưng Quốc

 Nguyễn Xuân Thu | Hồi Ký: Hành Trình Từ Trường Làng Đến Đại Học Quốc tế RMIT Việt Nam | Kỳ 1: Lời Giới Thiệu của Nguyễn Hưng Quốc

GS Nguyễn Hưng Quốc | Ảnh: Uyên Nguyên

_____________________________

Lời giới thiệu

Nguyễn Xuân Thu và tầm của cái tâm

Nguyễn Hưng Quốc

Sinh ra trong một gia đình nghèo khổ, ở một làng quê nghèo khổ thuộc một địa phương nổi tiếng nghèo khổ nhất nước (Vĩnh Linh, Quảng Trị), lớn lên trong một giai đoạn khó khăn và cùng khổ nhất thời hiện đại: hết Pháp thuộc đến Nhật thuộc với cả triệu người chết đói và, sau đó, chiến tranh Việt Pháp kéo dài và đầy khốc liệt, Nguyễn Xuân Thu rõ ràng không phải là người may mắn. Chưa hết.  Mồ côi bố từ năm năm tuổi, mồ côi mẹ từ năm 13 tuổi; không có bà con nội ngoại gì cả, phải bỏ nhà ra đi lang thang kiếm sống bằng vô số các nghề lặt vặt và bần cùng từ năm 14 tuổi, có thể nói Nguyễn Xuân Thu thuộc loại kém may mắn nhất trong những người kém may mắn. Vậy mà, bằng nghị lực, chỉ thuần bằng nghị lực, không có gì khác, Nguyễn Xuân Thu đã học hành đến nơi đến chốn, không những xong trung học và đại học mà còn tốt nghiệp tiến sĩ tại Mỹ, sau đó, trở thành giám đốc Nha Sưu tầm và Nghiên cứu thuộc Bộ giáo dục ở miền Nam và là một trong những người Việt khá hiếm hoi được phong hàm giáo sư thực thụ tại một đại học lớn ở Úc.

GS Nguyễn Xuân Thu và đồng nghiệp | Ảnh FB Thu Nguyen

Chỉ với riêng cái nghị lực phi thường của ông thôi, đã đáng phục. Nhưng tôi phục Nguyễn Xuân Thu hơn là ở cái tâm của ông. Bình thường, sau khi vượt biên và định cư ở nước ngoài, sau khi đã có một công việc thích hợp và đời sống kinh tế ổn định, sau khi con cái đã thành đạt và có gia đình êm ấm hết, mọi người có thể, nói theo Nguyễn Công Trứ, “thảnh thơi thơ túi rượu bầu”, an hưởng tuổi già bằng cách dung dăng dung dẻ đi du lịch đây đó, hết nước này sang nước khác, thử hết món ăn lạ này đến món ăn lạ khác. Nhưng Nguyễn Xuân Thu thì không. Dường như lúc nào ông cũng đau đáu muốn làm một cái gì đó cho đất nước. Đang là giáo sư ở một đại học lớn tại Úc (trường RMIT), ông bỗng quyết định từ chức, rút tiền hưu trí ra sớm để trả hết tiền nhà, và mang số còn lại về Việt Nam sống và làm tư vấn không lương cho Bộ giáo dục và nhiều trường đại học ở Hà Nội, nơi ông phải chịu đựng rất nhiều sự nghi ngờ và kỳ thị từ chính quyền. Gia đình ông bất ngờ. Bạn bè ông càng bất ngờ. Cuối cùng, mấy năm sau, người ta nhìn thấy kết quả của những việc ông làm: trường đại học RMIT, một trường đại học quốc tế, với chất lượng và văn bằng quốc tế, đầu tiên được thành lập ở Việt Nam, trở thành một cơ sở giáo dục có uy tín nhất trong cả nước.

Nhưng, oái oăm thay, ngay sau khi các thủ tục thành lập chi nhánh trường đại học RMIT tại Việt Nam vừa hoàn tất, Nguyễn Xuân Thu lại bị trục xuất khỏi Việt Nam và bị cấm nhập cảnh vào Việt Nam trong vòng bốn năm vì bị nghi ngờ là… CIA. Khi cái hạn bốn năm ấy trôi qua, đã đến tuổi về hưu, đáng lẽ nghỉ ngơi, Nguyễn Xuân Thu lại quay về Việt Nam. Không một chút thù hận, ông vẫn nhiệt tình giúp đỡ nhiều trường đại học ở Việt Nam trong việc liên kết với thế giới bên ngoài để nâng cao chất lượng giáo dục tại Việt Nam. Với những việc làm như thế, không ít người ở hải ngoại cho là ông… thân Cộng.

Đứng giữa hai làn đạn, bị hiểu lầm từ nhiều phía, Nguyễn Xuân Thu vẫn không nguôi tha thiết làm một cái gì đó cho đất nước và cho người khác. Bây giờ, về già, gần 80 tuổi, vì đã rút hết tiền hưu trí trước khi về làm việc thiện nguyện ở Việt Nam năm 1994, ông chỉ sống bằng tiền trợ cấp ít ỏi dành cho người già. Nghèo, nhưng ông vẫn vui. Mỗi khi có ai cần gì, ông cũng lại nhiệt tình giúp đỡ. Quen thân với ông đã trên 20 năm, nhưng những lúc nhìn ông tận tụy giúp hết người này đến người khác, bày hết dự án này đến dự án khác cho người khác, tôi vẫn cứ ngạc nhiên về tầm của cái tâm của ông.

Ở đời, rất nhiều người có tâm. Nhưng tâm lớn như Nguyễn Xuân Thu có lẽ là hiếm. Tôi viết lời giới thiệu này, cho cuốn hồi ký không-dính-dáng-gì-đến-văn-chương của ông, với tất cả sự ngưỡng mộ trước cái tâm của ông. Một cái tâm rất có tầm.

Nguyễn Hưng Quốc
Chủ nhiệm Ban Việt ngữ và Việt học
Victoria University
Melbourne, Australia

Hành trình từ trường làng
đến Đại học Quốc tế RMIT Việt Nam (Hồi ký)
Tác giả: Nguyễn Xuân Thu
Người Việt Book xuất bản lần thứ nhất tại Hoa Kỳ, 2014
Bìa: Uyên Nguyên Trần Minh Triết
ISBN: 978-1-62988-338-0
© 2014 Nguyen Xuan Thu. All right reserved

_____________________________

Acknowledgements

For having this small memoir published I am indebted to many friends.

First I would like to thank Dr Nguyễn Ngọc Tuấn of Victoria University for his insightful input and editing of my manuscript. My sincere thanks go to my colleagues Ms Nguyễn Thị Kim Quý and Dr Ngô Lê Thông for their translation, and to my friend Mr John Drennan for his English editing.

I would also like to show my deep gratitude to Dr Bùi Võ Minh Thanh, Ms Phạm Thị Minh Nguyệt and Ms Trần Bảo Ngân for reading my Vietnamese manuscript and correcting orthographic errors.

Finally I would like to express my immense gratitude to my partner Lê Thị Ánh Hồng for her strong support. Without her help these memoirs in both editions would not exist.

_____________________________

Foreword

Nguyễn Xuân Thu
and the Dimension of a Heart

Nguyễn Hưng Quốc

Born into a poor family in a poor village in one of the poorest districts in the country (Vĩnh Linh, Quảng Trị), where he grew up during the hardest stage of the modern era-from French colonialism to Japanese colonialism, with millions of deaths from famine, and then the prolonged and violent Franco-Vietnamese war-Nguyễn Xuân Thu was evidently not a lucky man. Even worse, becoming an orphan early, for his father died when he was 5 and then his mother when he was 13, and without any relatives, having to leave home to survive through numerous lowly jobs since the age of 14, Nguyễn Xuân Thu was clearly the least lucky of all the unlucky. And yet, by his own efforts and with no other means, Thu achieved highly in his academic journey, finishing a high school certificate, continuing to higher education and gaining a Doctor of Education degree (Ed.D.) in the US before becoming the Director of the Documentation and Research Department in the Ministry of Education in South Vietnam and later being one of the few Vietnamese to be given a professorship at a renowned university in Australia.

His extraordinary efforts alone are striking enough. Yet what is even more impressive to me is his heart. For many other asylum seekers, after settling down in a foreign country with a career and grown up sons and daughter, a familiar ideal life would be, in the Vietnamese poet Nguyễn Công Trứ’s expression, ‘to leisurely enjoy beautiful poems and good wine’, to enjoy old age by travelling to different countries or to try different delicacies around the world. But Nguyễn Xuân Thu is different. He seems never to run out of desire to do something for his country. While working as a senior lecturer at a university in Australia (RMIT), he suddenly decided to quit his job and withdraw his early superannuation to pay off in full his housing loan and use the rest to return to Vietnam to work voluntarily as a consultant for the Ministry of Education and several universities in Hanoi, where he suffered from substantial scepticism and discrimination from the government. His family was at a loss to comprehend this move, and even more so his friends and colleagues. At last, some years later, they could see the fruits of his deeds: RMIT, an international university of high quality and with qualifications internationally recognized, was the first such university to be established in Vietnam, and soon came to be recognised as one of the most prestigious universities in that country.

Ironically, however, after finishing all the procedures for establishing the RMIT International University Vietnam, Nguyễn Xuân Thu was deported from the country and prohibited from returning within 4 years because of a suspicion that he was working for the CIA. Then, when that 4 year limit expired, he had reached his retiring age. But instead of ceasing from work, Nguyễn Xuân Thu returned to Vietnam. Without any hatred, he was still dedicated to helping many universities in their cooperation with the outside world to improve higher education in Vietnam. Viewing all these efforts, quite a few people have thought that he was a supporter of the Vietnamese communists.

Caught between two lines of fire and subjected to misunderstandings from different sides, Nguyễn Xuân Thu never lost his aspiration to do something for his country and for others. Now aged above 80 years, with all his superannuation spent on voluntary work in Vietnam since 1994, he now lives only on the small age pension from the government. Despite this, he is happy. Whenever others need help, he is willing to lend them a hand. Knowing him for over 20 years, I have been constantly impressed both by his heart and by his vision in his unceasing willingness to help others and to conceptualise and initiate project after project for others.

In life, many people have a good heart. Yet a heart as great as that of Nguyễn Xuân Thu is rare.

I am writing this foreword to his book-which is an autobiography and in no way a work of fiction-with all my admiration for his heart: a great heart and a great vision.

Nguyễn Hưng Quốc
Coordinator of Vietnamese Studies Program
Victoria University
Melbourne, Australia

Journey from a Village School
to the RMIT International University Vietnam: A Memoir
(2nd edition)

Published by Người Việt Books
14771-14772 Moran Street
Westminster CA 92683
USA
Phone: + (1)714 892 9414
Homepage: http://www.nguoivietshop.com/

Cover design by Trần Minh Triết
ISBN: 13: 978-1545306390

@ 2017 by Nguyen Xuan Thu
All right reserved

No comments:

Post a Comment