Tuesday, December 22, 2015

Vào Cõi ‘Tâm Trong’ (Huỳnh Kim Quang)



Vào Cõi ‘Tâm Trong’
Huỳnh Kim Quang

Có chàng lãng tử lưu lạc giang hồ từ thuở thiếu thời, bỗng một hôm nghe hung tin người cha già rời bỏ trần gian, lòng bồi hồi nhớ đến lời dặn dò năm xưa của cha, lời rằng, “Dù vui, buồn giữ mãi cái tâm trong.” Chàng lãng tử đó là nhà thơ Nguyễn Hoàng Lãng Du, một trong mười nhà thơ -- gồm Bạch Xuân Phẻ, Hàn Long Ẩn, Huyền, Nguyên Lương, Nguyễn Hoàng Lãng Du, Nguyễn Phúc Sông Hương, Nguyễn Thanh Huy, Phan Thanh Cương, Trần Kiêm Đoàn, và Tuệ Lạc -- có mặt trong tuyển tập thơ Tâm Trong vừa mới được nhà sách lớn nhất thế giới Amazon phát hành vào trung tuần tháng 12 năm 2015.
Trên đời này, đối với những người con chí hiếu thì có gì linh thiêng và xác thật hơn lời cha dặn! Lời cha dặn là lời chứng của sự trải nghiệm đắng cay, ngọt bùi, thành bại, nên hư, được mất cả một cuộc đời. Tâm Trong là lòng sạch như băng tuyết trên đỉnh cao chót vót, là lòng trong sáng rạng ngời như nhật nguyệt trên tầng không bao la vô tận. Như mặt hồ trong và lặng có thể phản chiếu ánh trăng trong sáng tròn đầy, tâm trong lắng xuống những ô trược để phản chiếu tự tánh thanh tịnh hồn nhiên.
“Hồ tâm phẳng lặng lung linh trăng vàng.”
(Dưới Nhành Liễu Xanh, Huyền)
Nhà Phật gọi tâm đó là tâm chúng sinh, gồm có chân và vọng, thật và giả, Phật và chúng sinh. Cái tâm trong đó bao trùm tất cả các pháp, lớn thì như cõi thái hư mười phương pháp giới, nhỏ thì như một hạt bụi vi trần mắt phàm không thấy nổi. Từ tâm đó mà các pháp sinh. Từ tâm đó mà thơ ra đời. Tâm càng trong cảnh hiện càng rõ, càng nguyên sơ. Khi tâm cảnh hòa quyện lấy nhau, thơ sẽ là âm ba, là giai điệu oà vỡ trong những khoảnh khắc tuyệt vời nhất. Tâm càng trong, thơ càng vi diệu, mượt mà, sâu lắng, rung động lòng người.
“Ta lấy viết phết cuộc đời lên giấy
Nghe đất trời cuồn cuộn âm ba…”
(Nét Cọ Cuộc Đời, Hàn Long Ẩn)
Nhưng có lúc tâm trong cũng như một tờ giấy trắng. “Tâm yêu lặng như một tờ giấy trắng.” (Bồ Tát Xuống Trần, Trần Kiêm Đoàn)
Đó là lúc phiền não tan đi, cõi lòng yêu tịnh. Bởi thế, ngày xưa, tại Ấn Độ, có ông bồ tát cư sĩ Vimalakirti (Duy Ma Cật) một hôm nói trước những cao đồ bậc nhất của đức Phật rằng, “Tùy kỳ tâm tịnh, tức Phật độ tịnh,” (tùy tâm mình trong tới đâu, mà cõi Phật mình trong tới đó). Tâm trong ở trong nhà thì thấy cái nhà là cõi Phật. Tâm trong ở chợ thì thấy cái chợ là cõi Phật. Tâm trong ở chốn lầu xanh thì thấy lầu xanh là cõi Phật. Tâm trong ở địa ngục thì thấy địa ngục là cõi Phật. Cõi Phật là cõi trong sạch tột cùng không gì trong và sạch hơn.
“Bồ Ðề như chiếc cầu ngang,
Bắt qua văn tự bao hàng chữ “Như”:
Như không, như có, như từ...
Như lìa tâm cảnh thì “như” mới tròn!”
(Nhặt Lá Bồ Đề, Tuệ Lạc)
Tâm Trong là tuyển tập thơ của mười tác giả gồm khoảng trên 120 bài thơ, dày 240 trang, do Trung Đạo xuất bản tháng 12 năm 2015. Khi chọn hình bìa là những căn nhà ổ chuột mọc trên con nước đen, các tác giả muốn nói lên ý nghĩa “tâm trong” ngay chính nơi hiện thực xã hội Việt Nam khi con người sống “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn,” và cũng để mong ước sự vượt thoát, vươn lên của con người trong thế giới khổ đau, đen tối đó. 
Đọc từng trang của tuyển tập thơ Tâm Trong, tôi thấy như mình đang bước vào một vườn hoa văn học với vô số những kỳ hoa dị thảo đang khoe sắc thắm tươi và tỏa hương ngào ngạt. Đọc từng câu thơ của Tâm Trong lòng tôi cũng nhẹ bớt đi phiền não lao xao của cuộc sống đời thường, và thấy tâm mình cũng trong theo với những vần thơ trong vắt của mười tác giả. Điều may mắn của tôi là có thể đọc được những bài thơ hay của mười tác giả trong một tuyển tập mà không cần phải mất công tìm tòi ở đâu xa để đọc và thưởng thức. Quả tình, nếu không đọc được Tâm Trong thì chưa chắc tôi đã có duyên để đọc thơ của tất cả những nhà thơ có mặt trong tuyển tập thơ này.
Đọc Tâm Trong mang lại cho tôi nhiều thú vị quý báu. Một trong những điều làm tôi thú vị nhất khi đọc Tâm Trong là ở đây tôi có thể tìm được những vần thơ chuyên chở hầu như tất cả những sắc thái, trạng huống, thực trạng, và ý nghĩa của cuộc đời, từ tình yêu, đạo lý, triết lý, tôn giáo, Phật, Chúa, chiến tranh, cái chết, sanh ly tử biệt, đến quê hương, dân tộc, lịch sử, phong tục, tập quán, xuân, hạ, thu, đông, Tết Tây, Tết Ta, v.v… Nói chung là mọi chuyện trên đời đều được mười nhà thơ cảm nhận bằng cái tâm trong một cách tinh tế và sâu sắc rồi thổi chúng vào chữ, họa chúng thành hình và phối khí thành giai điệu để cho người đọc tha hồ thưởng thức.
Mượn đôi chân trần của Bạch Xuân Phẻ để dạo quanh một vòng cõi Tâm Trong, tôi đã có ngay cảm giác lâng lâng nhẹ bay như mây:
“Chân trần gót ngọc hôn trên lá
Bỏ lại lợi danh hạt sương gầy
Chiều đâu xao xuyến vàng sông lạ?
Nhịp thở nhẹ hìu bóng chân mây.”
(Đôi Nhịp Chân, Bạch Xuân Phẻ)
Nhờ xem lợi danh mong manh giả tạo như giọt sương đầu cành sáng có chiều không mới nhận ra cuộc đời chỉ là “cuộc thế eo xèo,” như nhà thơ Hàn Long Ẩn đã vẽ ra trong Nét Cọ Cuộc Đời:
“…
Từ điểm khởi ta sổ dài kiếp sống
Như đường gươm vun vút lao nhanh
Rồi đứng yên ngó lại cuộc vi hành
Tâm ta đó, nét nhòe đậm nhạt.
Đã mang kiếp phong trần phiêu bạt
Thì sá chi cuộc thế eo xèo
Hơn thua nhau tảng đá nặng còn đeo?!
Chấm thêm mực ta phẩy dài lần nữa.
…”
Nhà thơ Nguyễn Thanh Huy đã trải nghiệm cuộc thế eo xèo, vô thường và khổ đau nên mới tìm về chùa cũ để gặp sư ông mà vấn đạo cho cuộc sống an lạc. Vừa bước chân vào cõi tịnh (trong) của thiền môn, chưa kịp gặp sư ông, còn đi lang thang trong sân chùa thì nhà thơ đã chợt ngộ ra rằng Phật tại tâm.  
“…
Vào chùa tìm lại sư ông,
Lời kinh ngày cũ trong lòng còn in,
Ngẩn ngơ một thoáng đứng nhìn,
Hỏi tâm mới thấy bóng hình Như Lai.
Từ lang thang giữa trần ai,
Tử sinh mấy độ trải dài cuộc chơi,
Lang thang góc bể chân trời,
Rồi mai cõi tạm xa rời xác thân.
(Vẫn Trắng Tay Đời, Nguyễn Thanh Huy)
Tử sinh từ đó đã thành vấn nạn của cuộc đời, còn khổ đau như nghiệp dĩ cứ dai dẳng bám theo kiếp người từ thuở lạc vào bến mê. Nhờ tâm trong mà con người nghĩ đến con đường giác ngộ để giải thoát khổ đau. Vì vậy, nhà thơ Tuệ Lạc đã dẫn ta đi “Nhặt Lá Bồ Đề.” Bồ đề là giác ngộ, nhặt lá bồ đề là nhặt lấy giác ngộ.
“Tôi đi nhặt lá Bồ Ðề,
Treo lên để nhớ lối về của tâm.
Mỗi chiều nghe tiếng chuông ngân,
Loang đi như dẫn xa dần bến mê…
…”
Nhờ nhặt lá bồ đề mới nhớ lối về của tâm. Lối về của tâm chính là con đường thực hành bồ tát hạnh. Hạnh bồ tát là sống không chấp ngã, không chấp pháp, không vị kỷ tham sân, luôn luôn làm lợi lạc cho người khác, cho chúng sinh, giúp họ giác ngộ vô minh và giải thoát đau khổ, từ vật chất đến tinh thần, từ thể xác đến tâm thức. Thực hành hạnh bồ tát vì vậy, không chấp ở hình danh sắc tướng mà cốt là ở tâm từ bi vô lượng và trí tuệ sáng suốt vô biên.
Nhà thơ Trần Kiêm Đoàn đã kể cho chúng ta nghe về hình ảnh một vị bồ tát vô danh đang có mặt ở trần gian này như con người bằng xương bằng thịt mà ông đã một lần tận mắt thấy. Đó là một cựu sĩ quan cấp bậc đại tá không quân trong quân đội Hoa Kỳ từng tham chiến trong cuộc chiến tranh Việt Nam, nay đã về hưu và mỗi ngày đi lượm lon đem bán để lấy tiền nuôi trẻ mồ côi.
“…
tôi đi loanh quanh gặp một bồ tát trên góc phố
hiện thân thành một ông già Mỹ trắng cực khổ
tôi hỏi ông đi đâu quá sớm thế
trời lạnh kiểu này bên ngoài âm độ
Ông già nói ta đi lượm lon và chai không
sợ đợi hơi trưa xe vệ sinh hốt mất
tôi hỏi sao ông không xin tiền trợ cấp
tiền tuổi già tiền tàn tật nước Mỹ thiếu gì
ông già nói xin làm chi ta dư tiền hưu trí
huy chương đầy mình xưa ta là đại tá không quân
trưởng phi hành trong chuộc chiến việt nam
cuộc chiến đã tàn ta làm từ thiện
nuôi lũ trẻ mồ côi bên đó hay ở đâu cũng được
ta lượm lon mỗi tuần hai lần
bán đủ tiền cơm nuôi ba mươi đứa nhỏ
dăm bảy chục nghìn đô la sá chi mà chẳng có
nhưng ta muốn nuôi bằng tâm huyết của mình
như thân xác nầy cần nuôi một trái tim
…”
(Bồ Tát Xuống Trần, Trần Kiêm Đoàn)
Trong truyền thống Phật Giáo Đại Thừa, vị bồ tát được nhiều người biết đến vì lòng từ bi bao la rộng lớn thương yêu và cứu giúp chúng sinh như mẹ hiền thương con là Bồ Tát Quán Thế Âm, hay Quan Âm, mà chúng ta thường thấy tượng ngài được tôn trí trong nhiều chùa. Nhà thơ Huyền kể cho chúng ta nghe về công hạnh của Bồ Tát Quan Âm:
“…
Mắt Người thăm thẳm uy nghi
Từ quang soi khắp nẻo đi lối về.
Xua tan cơn mộng cõi mê
Độ người thoát khỏi bốn bề bão giông
Ngàn tay trải rộng hư không
Ngàn mắt soi thấu tận cùng khổ đau.
Quan Âm Bồ Tát nhiệm màu
Hiển linh giữa chốn trần lao độ đời
Hữu thân trong nẻo luân hồi
Tâm hương một nén xin Người chứng tri.
…”
(Dưới Nhành Liễu Xanh, Huyền)
Trong cõi Tâm Trong chắc chắn không thể thiếu hình bóng quê hương, nơi mà những nhà thơ đã một thời được sinh ra và lớn lên với đầy ắp tình nhà, tình người, tình quê hương dân tộc. Đặc biệt với những chàng lãng tử xa quê đã lâu có dịp về lại quê nhà thì cảm xúc thật khó tả giữa ký ức tình tự thơ mộng và hiện thực xa lạ ngại ngùng.
“Chạm êm ái da chân lên sỏi cát
Từng bước ngập ngừng, thong thả đường quê
Nắng nhiệt đới múa reo trên ruộng lúa
Con cò ngóng nhìn kẻ lạ trên bờ đê
Hít thở ngất ngây mùi bùn đen rạ mục
Mắt lạ lùng nhìn ruộng mía trổ hoa
Mấy năm xa cau dừa lên cao ngọn
Đâu cành che trời rợp bóng tuổi thơ
…”
Xưa gối quê hương trong từng giấc ngủ
Giờ nhìn quê hương ánh mắt xa xăm
…”
(Nhìn Lại Quê Hương, Nguyên Lương)
Với nhà thơ Nguyễn Hoàng Lãng Du, hình bóng quê hương vẫn còn trong ký ức nhưng đó là hình ảnh tang thương khói lửa ngút trời của thời chiến tranh khốc liệt.
“…
Rồi quê hương đêm ngút trời khói lửa.
Viên đạn đồng tàn-nhẫn đã bay qua.
Em nhắm mắt.. Đường mình chia hai ngả.
Anh lang thang, mưa gió, mãi không nhà.
…”
(Trên Giòng Sông Trắng, Nguyễn Hoàng Lãng Du)
Trong ký ức về chiến tranh trên quê hương của nhà thơ Nguyễn Phúc Sông Hương không có cảnh máu đổ thịt rơi trong hận thù chất ngất, mà có chút tình người quý giá như bếp lửa đêm đông của người lính Miền Nam thương cho những người du kích đói lạnh nơi sa trường.
“Ta biết người chờ đêm xuống núi
Kiếm vài túi gạo vác lên rừng.
Ta biết mùa mưa rừng lạnh lắm
Ngươi mò về kiếm tấm nilong.
Người đi cho khéo đừng lay động
Lau lách đôi bờ đang ngủ yên.
Đừng để đầu thôn vang tiếng sủa,
Ta đây nổ súng xé lòng đêm.
….’
(Bên Sông, Nguyễn-Phúc Sông Hương)
Nói đến quê hương và chiến tranh Việt Nam, không ai không nhớ tới những ngày tháng 4 năm 1975, thời điểm đánh dấu sự kết thúc trận chiến và mở ra những hệ lụy đau thương sau đó với tù đây, khổ nhục, vượt biên, tị nạn, v.v…
“tháng tư úp bàn tay anh
dưới bàn tay ấy những vàng – xanh.
anh theo cây rừng mười năm lá rụng
em và trời cũ có thiên thanh?

tháng tư xưa, ngày đang chạy,
ngang qua nhau không kịp vẫy tay chào.
may cho em về trường nối lại những xôn xao,
có dẫm dấu chân anh ngày hôm trước?
…”
 (Tháng Tư, Phan Thanh Cương)
Trong Tâm Trong còn có những mối tình đẹp và mơ mộng nữa. Nhà thơ Nguyễn Hoàng Lãng Du gợi nhớ hình ảnh những mối tình chân quê lãng mạn trong dân ca và thi ca Việt Nam non thế kỷ trước, mà ở đó những gã thanh niên si tình tán tỉnh cô gái quê gánh rượu trên đồi.
“Hỡi cô gánh rượu trên đồi;
Dáng xuân yểu-điệu, cho tôi gánh cùng.
Gánh Trời, gánh cả Non Sông.
Cô đi, tôi gánh cùng chung đường về.”
(Mơ, Nguyễn Hoàng Lãng-Du)
Hay:
“Khi anh về chiều vàng trên phố nhỏ,
Hàng phượng hồng rực-rỡ đã theo em.
Trường khóa cổng nhưng tình không bỡ-ngỡ,
Ngõ ve sầu như động bước chân quen.”
(Thuở Vỡ Lòng Yêu, Nguyễn Hoàng Lãng-Du)
Và có lúc nhà thơ tưởng chừng trái tim mình đã khô héo, nhưng không! Nó chỉ ngủ yên đâu đó để rồi một hôm:
“Lang thang sân chùa nắng đọng
Ngõ hồn buốt ngọn thu phong
Trăm năm rã rời cuộc mộng
Vẫn chưa kịp chết cõi lòng...
(Hồn Thu, Huyền)
Đó chỉ là một vài cái góc nhỏ của vườn thơ Tâm Trong. Vì thích quá không thể giữ trong lòng nên người viết xin giới thiệu với người đọc một vài cảm nghĩ về tuyển tập thơ Tâm Trong để cùng chia xẻ. Nhưng, tự mình đọc Tâm Trong độc giả sẽ cảm nhận thấm hơn, trọn vẹn hơn gấp bội phần vài điều giới thiệu sơ sài ở đây. Hãy đặt mua một cuốn Tâm Trong trên trang nhà www.amazon.com như món quà đầu năm mới.
Đọc Tâm Trong lòng mình sẽ lắng trong và bình an hơn. Khi cõi lòng lặng yên sẽ thấy thế giới và cuộc đời đáng yêu hơn.
Xin cảm ơn mười nhà thơ trong tuyển tập Tâm Trong. 
                                                               Huỳnh Kim Quang

Tập sách mua đây.


Monday, December 21, 2015

Tâm Trong (tuyển tập thơ của nhiều tác giả)

Bìa Uyên Nguyên
Tuyển tập thơ Tâm Trong, nhiều tác giả, NXB Trung Ðạo xuất bản, 2015

Lời Nói Đầu

Xin cảm ơn! Cuốn sách nằm trong tay của quý vị là một thuận duyên cho tất cả chúng ta đang có mặt với nhau, giữa người đọc và người viết. Nơi đây là sự gặp gỡ giữa những tấm lòng vị tha đang cùng hướng gần đến Chân-Thiện-Mỹ. Ai trong chúng ta đều có những nỗi niềm, kỷ niệm, hoài vọng, ước mơ và hy vọng. Chúng ta đều biết thổn thức, trăn trở, rung động hay cảm nhận trước những gì xảy ra xung quanh chúng ta. Nhưng cái khó hơn là nhận chân những gì đang xảy ra ở trong ta. Cái hay, cái đẹp, phải chăng là sự quay về với chính mình. Cho và nhận tuy hai mà một. Nhận và cho tuy một nhưng hai. Vì thế giữa người đọc và người viết không có một khoảng cách, có chăng chỉ là bóng nhạn lướt qua sông hay tựa tơ trời bãng lãng.
Cuốn sách này là một nổ lực chung để làm văn hoá và ngôn ngữ Việt Nam ngày càng phong phú hơn và được phát hành qua hệ thống Amazon, và nếu có lợi nhuận (sau khi ấn loát), số tiền lời sẽ được nhà xuất bản làm việc văn hóa xã hội. Tuyển tập này sắp đặc theo thứ tự của họ tên người viết, bao gồm: Bạch Xuân Phẻ, Hàn Long Ẩn, Huyền, Nguyên Lương, Nguyễn Hoàng Lãng-Du, Nguyễn Thanh Huy, Nguyễn Phúc Sông Hương, Phan Thanh Cương, Trần Kiêm Đoàn và Tuệ Lạc. Rất mong sự hoan hỷ và biết ơn của tất cả quý vị, người đọc và người viết.
Nếu đủ thuận duyên, tuyển tập kế tiếp sẽ ra đời nhằm giới thiệu những tác phẩm văn học tương tự hầu đưa văn học nghệ thuật Việt Nam ngày càng hoàn mỹ hơn.
Kính chào thân ái.
Bạch Xuân Phẻ
Buy this book here; Mua sách ở đây:

Sunday, December 20, 2015

A Brief Story of Our Mother




A Brief Story of Our Mother
      
    My mother’s birth name is Tran Thi Ai; her Buddhist name is Nguyen Ai. She was born on December 20, 1934 in Vinh Hoi Village, An Nhon, Phu My District, in the Binh Dinh Province. She spent her youth in this beautifully romantic coastal province located in the central region of Vietnam. This area is now known as Vinh Hoi Village, Cat Hai Commune, Phu Cat District, Binh Dinh Province.
     My mother was the sixth child in a family of ten children. Her father, Trần Hoành, was a leader of the village. Her mother’s name was Trần Thị Nhĩ. My mother was born into a family with Confucius beliefs, which were also infused with principles of Buddhism. In her childhood, her parents took her and her siblings to the Linh Phong Buddhist Temple where they took the Three Refuges and Five Buddhist precepts. The Dharma seed was instilled in her through words, actions, and examples. She was always soft-spoken, gentle, patient, modest, and willing to make sacrifices.
       Our parents were married for a little over 60 years through a pre-arranged marriage. Their love grew with time and they had six daughters and no sons. Based on the old tradition of the Vietnamese, it is very crucial to have a son in the family to carry on the family name and values and to take care of the parents when they are older. Thus, our parents adopted my brother, Tho X. Bach. Soon, my mother conceived and gave birth to me, Phe X. Bach -- an unexpected child. I was born on day of a full moon in the month of July, 1976. It is a very special day in Buddhism, as we celebrate Ullambana, the Parents' Day in the Buddhist calendar. Today, the day we escort our Mother to the Pure Land, is also a full moon day, exactly one month after the Ullambana Buddhist celebration (this date coincides with the Supermoon, a rare phenomenon that the Americans often call Good Havens). It seems like my mother arranged her own departure; it is such a convenience for her family and for all the people around her as she is calmly and peacefully ascending to the Amitabha Land.
     To us, our Mother is beyond wonderful. It seems impossible to fully describe how much my mother loved and cared for us. Her love is a sweet miracle. My mother is a pure stream, as shiny as a thousand stars, as peaceful as the sounds of bells and prayer. She is a Bodhisattva, as vast as a rice field, as great as the taste of fresh air from our village. She is as great as the scent of herbs, as great as a Vietnamese lục bát poem. My dear Mother! We don’t have enough words to describe you! Your love is immense and it overwhelms our lives. How can we use the limits of language or the finite words to write about the infinite love of our mother? The day our mom passed, our hearts just broke and filled with sorrow. But we tried to keep our calmness to recite Amitabha Buddha’s name to pray for our Mother as her last wish to join the Pure Land.
        We were in the realization of impermanence, and at ease when our own children began to understand important concepts in Buddhist teachings. After nearly 24 hours of our Mother's passing, I went home and picked up my son at the hospital. I was hungry and about to eat some food, when the thought of offering a bowl of food to our Mom first before eating myself brought tears to my eyes. The tears just kept flowing down my cheeks. My wife comforted me, but the one who reminded me that this life is impermanent was our own 9-year-old son, Khang. He said, "It is normal, daddy. Everyone dies. Our grandmother died, you will die, mommy will die, and I will die, too. Don't be sad." Because life is impermanent, that is why our Mom and us are actively loving, living, and contributing more to this life. Our mother lived a very beautiful life, and so was her passing. It was beautiful in the beginning, it was beautiful in the middle, and it was beautiful in the end.
      Comes and goes as the moonlight always shines above our head
      Departing in peaceful rhythms with the Buddha’s Name.
         (Đến đi trăng sáng trên đầu                      
      Thong dong tự tại nhiệm mầu Phật ngôn.)

       We recognize that, our mother still lives in us, her children and grandchildren, as Zen Master Thich Nhat Hanh said, "MOTHER, YOU CONTINUE WELL IN ME!" Our Mother’s hope, ambition, trust, love, and virtues will live on in her children and grandchildren. We will continue what Mom lived by her examples, speeches, and actions. So, Mom, please take your leisured journey to the realms of Amitabha Buddha.
    Mother is vast -- the realms of compassion
    Just the cloud flows over the mountain to escape its impermanence
    Amitabha Buddha is your native land
       (Mẹ mênh mông cõi từ bi
    Mây qua đỉnh núi thoát ly vô thường
    Di Đà đất Phật quê hương)

        Our dearest Mother! Dad, all of us and our families are paying our last gratitude and respect in this earthly realm in the chanting of Amitabha Buddha.
Nam Mo Amitabha Buddha
Nam Mo Amitabha Buddha
Nam Mo Amitabha Buddha


For Vietnamese, please click below:

Sơ Lược Cuộc Đời của Mẹ

Today would be our mom's 81 birthday!

Thursday, December 17, 2015

HÃY DỪNG, GIỮ CHO NHAU


Thư Pháp: Võ Việt Tuấn
 
HÃY DỪNG, GIỮ CHO NHAU



Nam Mô Bồ Tát Lắng Nghe Quan Thế Âm 

            Tình hình tổ chức Gia Đình Phật Tử Việt Nam tại Hoa Kỳ nói riêng và thế giới nói chung đang ở trong một giai đoạn phức tạp, nhiễu nhương, đầy thử thách nhưng có nhiều cơ hội. Vậy, chúng tôi xin được mạo muội chia sẻ tâm tư của một huynh trưởng đang có lòng với tổ chức.

            Tất cả Huynh trưởng chúng ta cần hiểu rõ rằng: Dù đang sinh hoạt ở những cơ chế, hệ thống nào đi nữa, chúng ta cần phải tôn trọng lẫn nhau. Hiện nay, ở Hoa Kỳ, chúng tôi ước tính lạc quan có khoảng 4500* Huynh trưởng và đoàn sinh đang sinh hoạt với tất cả các hệ thống. Con số này rất nhỏ với tỷ lệ người Việt Nam đang ở Hoa Kỳ là 1,724,508 (vào năm 2013). Tỷ lệ chỉ có 0.26%, nhưng chúng ta rất rời rạc, thiếu đoàn kết và chưa phát triển đúng với tiềm năng nhân sự đang có. Con số này, lại rất nhỏ so với lượng huynh trưởng và đoàn sinh trong nước.

            Chúng ta đã và đang kế thừa một tài sản vô giá nhưng rồi chúng ta, quý anh chị và chúng em, cũng tuần tự ra đi theo niêm luật vô thường. Vậy thì, chúng ta đang và sẽ làm gì trong thời gian còn lại trên cõi đời này. Gia tài nào, ngôi nhà nào quý anh chị để lại cho hàng hậu duệ? 
            Thực ra tổ chức nào, cơ chế nào, hệ phái nào, cũng cần thiết, nhất là tổ chức giáo dục Gia Đình Phật Tử. Ai cũng có chỗ đứng trong một đất nước rộng lớn, tự do, nhân bản, và tử tế này. Cho nên trong khi hành hoạt, xin tất cả chúng ta hãy hoan hỷ, tương thân, tương ái và tôn trọng lẫn nhau. Nếu thương đàn em, chúng tôi tha thiết kêu gọi nhau thực hiện “6 Không” căn bản như sau--dựa trên lời dạy của Đức Phật về Sáu phép Hòa Kỉnh:

1.     Không làm khổ nhau, không chụp mũ, lên án hay đả kích

2.     Không nói xấu nhau, phóng đại, thêu dệt hay tranh luận

3.     Không suy nghĩ tiêu cực, chia rẽ hay thiếu nhân văn

4.     Không phạm năm giới của người Huynh trưởng, mà đồng lòng tu học

5.     Không tranh đua, ghen tị hay hờn ghét, mà hoà giải, tương sám tương thân

6.     Không đăng tải hay truyền tin thiếu trung thực và lành mạnh, mà hành tứ nhiếp pháp để lợi mình lợi người.


            Đó là điều căn bản nhân văn nhất vì chúng ta chưa nói đến mục đích tối hậu của Gia đình Phật tử vẫn là Bi-Tri-Dũng và Hòa-Tin-Vui để đưa tập thể Huynh trưởng và đoàn sinh đến gần bờ giác.


           Vậy chúng ta hãy dìu dắt, nâng đỡ và cùng tiến trên bước đường Hoa Sen Trắng.


            Viết tới đây, chúng tôi nhớ lại lời dạy của Hòa thượng Thích Minh Đạt, cố vấn GĐPT Miều Liễu Quán, có dạy chúng ta phải niệm 3 lần trước khi đi ngủ:  "Huynh trưởng _____________ (bỏ tên mình vào) sống hỷ xả để dũng tiến trên đường đạo".

            Càng chiêm nghiệm càng thấy càng hay và cần thiết. Năm điều luật GĐPT là tinh hoa của tổ chức, của Đạo Phật mà ai trong chúng ta thực sự hành trì một cách nghiêm mật. Phải chăng điều tất cả chúng ta phải làm từ bây giờ là việc thực hành nghiêm chỉnh 5 điều luật để tổ chức chúng ta nói riêng và PGVN nói chung ngày càng thăng hoa.  Thêm vào đó, con đường hướng tới của tổ chức GĐPT phải luôn thực thi việc tu học và giáo dục tuổi trẻ mà thân giáo là nên tảng. Vì thế em vẫn luôn nghe lời Phật dạy mà thường Phản quan tự kỷ và Hồi quang phản chiếu cho mình và cho tổ chức.
            Vậy xin hãy dừng lại, yêu thương, bao dung, tha thứ, tôn trọng và gìn giữ phẩm tính cho nhau.



Phụ lục tham khảo:
1. The 2010 Census reported that the Vietnamese population was the 4th largest among Asian population groups in the United States. Between the years 2000 to 2010, the Vietnamese population has gained a numeric increase of 425,921, or 37.9% compared with the total population growth at 43.2% and the United States at 9.7%.
     Vietnamese population, 2000: 1,122,528 (Dân số người Việt tại Hoa Kỳ, năm 2000)
     Vietnamese population, 2010: 1,548,449 (Dân số người Việt tại Hoa Kỳ, năm 2010)
     Vietnamese population, 2013: 1,724,508 (Dân số người Việt tại Hoa Kỳ, năm 2013)
​         (Estimated based on annual population growth percent)

2. *Nguyên Túc, Personal communication, Washington, DC, November 22nd, 2015.


Thư Pháp: Võ Việt Tuấn


Sunday, December 13, 2015

CẠO TÓC TIÊN CHO MẸ

Thư Pháp - Võ Việt Tuấn

CẠO TÓC TIÊN CHO MẸ
Mẹ xả tóc Mẹ xả luôn phiền não
Hạt Bồ Đề tỉnh giác niệm Nam mô

Cạo tóc Mẹ lệ nhoà khóe mắt
Tóc bồng bềnh mềm mỏng lụa là
Mái tóc bạc sương trời đã ủ
Bao thời gian hương tóc thơm lừng

Từ khi đẹp đôi, Ba Mẹ chung lưng
Mẹ chưa có khi nào đi cắt tóc
Mẹ giữ tóc như Sơn hà gấm vóc
Cuộc tình chung đã sáu chục năm tròn

Cạo tóc Mẹ niềm vui mãi trong con
Nay Mẹ xả bao muộn phiền luyến ái
Mẹ xả tóc đẹp bao đóa hoa sen
Và giống quá! Mẹ hiện thân của Ngoại

Mẹ và Ngoại hai người hiền như Bụt
Luôn hy sinh, dạy dỗ đàn con thơ
Mẹ là tình thương từ vô thủy hoang sơ
Cho đến cõi vĩnh hằng đều có Mẹ

Đối với chúng con, Mẹ là Bồ Tát
Cuộc đời này, có Mẹ bỗng đẹp hơn
Nguyện Người sống để chúng con đền ơn
Vì Tình Mẹ mênh mông như Ngân hà bất tận.

March 10th, 2014


Tuesday, December 8, 2015

THA THỨ BAO DUNG - TOLERANCE AND FORGIVENESS

Thơ Tâm Thường Định tiễn Thầy Phổ Hoà (anh Hồng Liên PTC). Thư pháp Uyên Nguyên


THA THỨ BAO DUNG

Có những lời nói làm ta nổi sân si
Có những điều nghi làm ta nổi điên và giận 
Có những cơn hận thiêu đốt rừng công phu
Có những ngục tù làm thân tâm đày đọa
Nhưng có những cái hoạ làm ta hiểu và thương
Y như những hạt sương mong manh hư ảo
Y như hoa thạch thảo sớm nở chiều tàn
Y như vô thường có gì đâu miên viễn
Y như đóa Hồng Liên Phổ Hòa buông hết
Làm sao khi ta chết thanh thản nhẹ nhàng
Tất cả đã lỡ làng làm sao ta níu lại
Nhưng nếu ta tự tại--nước chảy dưới cầu
Trong tận cùng khổ đau cũng có mầm hạnh phúc.


TOLERANCE AND FORGIVENESS


There are words that make us angry
There are suspicions that make us feel anger and even madness
There are bouts of hatred that burn forests of merits
There are poisons that imprison our hearts and minds

But it is from these unfortunate incidents that we harvest understanding and love 

Just as the mist is fragile and illusory 
Just as the flower blossoms in the morning and dies at sunset
Just like everything else, it is ephemeral
Just like Venerable Thich Pho Hoa, letting go once he returns to earth

It is through how we live that death becomes gentle and serene.
All our worries are not what we need to cling to
But if we are at peace – just like water flowing under the bridge

In the deepest form of suffering, happiness shall also sprout and flourish.