Saturday, January 22, 2022

Nguyên An: In Memory of My Teacher Sư Ông Thích Nhất Hạnh


Tôi biết và học Phật Pháp từ năm lớp 11 khi lên Chùa Vạn Hạnh phụ giúp cho Cha tôi làm công quả. Quyển sách đầu tiên mà Hoà Thượng Trí Chơn đã tặng cho tôi là quyển “Bát Đại Nhân Giác”.  Từ đó tôi rất thích nghiên cứu và học hỏi thêm về Phật pháp nên bắt đầu làm quen với nhiều tác phẩm khác. Với riêng tôi, để hiểu về Phật Pháp thì nhất định phải đọc sách của Sư Ông Nhất Hạnh. Những đầu sách như “Phép Lạ Của Sự Tỉnh Thức”“Trái Tim Mặt Trời,” “Nẻo Về Của Ý”.. v.v. là những tập sách gối đầu của tôi suốt những năm theo học đại học UCSD – “I don’t think i can make ít through college without your help Sư Ông” – Và cũng từ đó tôi ôm một mộng ước sẽ có một lần qua làng Hồng (before change name to Làng Mai) để tham dự một khoá tu học trực tiếp của Sư Ông.

May mắn thay, khoảng những năm 1987 và 1988 tôi được gặp vị Thầy thần tượng của mình trong một khoá tu được tổ chức tại Chùa Việt Nam, Los Angeles. Năm đó Sư Ông sang Mỹ tổ chức khoá tu cho Chư Tăng, Ni song song có Khoá Tu học cho hàng Phật Tử. Khoá Tu chỉ có 2 ngày nhưng thật đầy đủ ý nghĩa và tôi đã học hỏi được rất nhiều từ Sư Ông. Sau đó cứ mỗi hai năm, Sư Ông lại qua Mỹ để để hướng dẫn các Khoá Tu Học cho cộng đồng Phật tử ở đây.

Năm 1990 thì tại camp Redland; 1992 và 1994 thì tổ chức tại Camp Sealy. Năm 1996 Sư Ông không qua được nên có đã thầy Pháp Ẩn thay thế hướng dẫn khoá tu tại gần Rừng O’Neil, El Toro, California.

Nhớ nhất là lần tham dự khoá tu năm 1991 tại một campground của Cộng Đồng Do Thái… một số thiền sinh trẻ cùng GĐPT tham dự nhưng vì các em hơi ồn nên trong bài giáng cuối của Khoá Tu Sư Ông có nhắc nhở các em phải thực tập gìn giữ chánh niệm nhiều hơn. Khi tôi có dịp “give Sư Ông a Hug” ở cuối khóa, tôi đã thay mặt cho các em xin lỗi Sư Ông nhưng Sư Ông đã hiền lành mỉm cười nói “… hãy thở và giữ chánh niệm” rồi Sư Ông đáp lại cũng với một cử chỉ choàng ôm tôi thật ấm áp chân thiết.

Huynh Trưởng Nguyên An Tôn Thất Thái (trái) | Ảnh: FB Thai Ton

Năm 1995 hay 1996 gì đó tôi không còn nhớ rõ, Sư Ông đã về Chùa Vạn Hạnh để tổ chức Khoá Tu Học riêng cho GĐPT Việt Nam tại Hoa Kỳ. Thật là một khoá tu với nhiều sự mầu nhiệm và nâ cần. Tham dự lần đó chỉ dành cho những lam viên nên chủ đề tất nhiên Sư Ông, Sư Thầ và các Sư Cô tập trung cho GĐPT, Ấn tượng tôi vẫn nhớ nhiều nhất là trong khoá tu này khi ngồi thiền khuya trong một tối Thứ Bảy, điều này như một bài học ấn tượng mà cho đến bây giờ mỗi khi tâm tôi bất an, tôi thường ngồi xuống, và cảnh tượng của ngày nao đó đã hiện về rõ nét.

Đến năm 1998 thì Sư Ông hướng khoá tu tại Santa Barbara. Những năm sau đó đã có tu viện Lộc Uyển thành lập  ở San Diego thì và Sư Ông vẫn thường ghé về tổ chức nhiều khoá tu mà tôi và các Huynh trưởng GĐPT Hướng Thiện cũng đã khuyến khích và hướng dẫn các đoàn sinh thế hệ thứ hai – như Tyler, con trai tôi – tham dự.

Rồi đời sống mấy bận thay đổi công ăn việc làm, nơi ăn chốn ở, tôi đã không còn được gặp Sư Ông thường như trước nữa…

Sư Ông ơi! Con biết Sư Ông bị bịnh nặng mấy năm qua, và điều phải đến đã đến ngày hôm nay. Con cũng biết Sư Ông đã dạy cuộc đời là vô thương và sự ra đi của Sư Ông chỉ là một tiếp nối. Sư Ông như một án mây trắng, một dòng sông tự tại đến rồi đi, nhưng giờ đây nghĩ đến sẽ không bao giờ nghe được lời dạy trực tiếp của Sư Ông nữa thì làm sao tránh được nỗi buồn, tiếc nuối.

Sư Ông ơi! Những bài học của Sư Ông dạy, qua những bài Pháp Thoại, sách vở đã giúp con rất rất nhiều trong cuộc sống hằng ngày bây giờ và sau này.

Một bài dạy của Sư Ông mà không khi nào quên được cũng như thường áp dụng vào những lúc rối trí nhất, tưởng như không còn hy vọng, đó là bài dạy “Dục An Tất An” – muốn được yên ổn tức sẽ yên ổn.

Trong cuốn “Trái Tim Mặt Trời”. Sư Ông có kể lại câu chuyện đi giúp Thuyền Nhân Việt Nam trên Vịnh Thái Lan, nhưng bị chánh phủ Singapore cản trở, một lúc mà phải có hàng trăm vấn đề để giải quyết. Bấy giờ Sư Ông đã viết lên cái chụp đèn trong phòng “Dục An Tất An” và Sư Ông đã ngồi quán niệm bốn chữ này để sự an lạc tái lập và sau đó Sư Ông đã tìm ra nhiều phương cách giải quyết cho các vấn đề. Và cũng như vậy, bài học này đã giúp con trãi qua không biết bao nhiêu khó khăn trong đời sống và công việc lâu nay.

Giờ đây Sư Ông đã đi về cõi Phật, nhưng bao hình ảnh, lời dạy sâu sắc của Sư Ông vẫn còn vang vọng trong tâm trí của con, của các anh chị em GĐPT; của quý vị Phật Tử khắp nơi trên thế giới. Chúng con sẽ thực hành những điều dậy của Sư Ông như một cách báo đáp ân sâu, cũng là để Sư Ông luôn sống mãi, luôn nhắc nhớ chánh niệm cho chúng con trong mỗi hành động, lời nói…

I can said this Sư Ông… if not for your teaching, i cannot be a person that i am right now.

Love You So Much

“qua ngõ vắng
lá rụng đầy
tôi theo con đường nhỏ
đất hồng như môi son bé thơ
bỗng nhiên
tôi cẩn trọng
từng bước chân đi”
– Cẩn Trọng – Thơ của Sư Ông

Nguyên An – Tôn Thất Thái
San Diego Airport January 22nd, 2022

No comments:

Post a Comment