Monday, August 22, 2016

Bạch T. Phượng - KỶ NIỆM VỀ THẢO


KỶ NIỆM VỀ THẢO

Bốn mươi ba năm về trước, gia đình chúng tôi có duyên được đón Thảo về sống chung cùng mái ấm. Ba tôi là con trai trưởng của dòng họ Bạch. Ba mẹ cưới nhau gần tám năm mới sanh được chị Hai. Rồi sau đó tuần tự chị Ba, chị Bốn, tôi, em Hoa & em Xoa ra đời. Tất cả là sáu cô con gái. Mẹ muốn Ba có con trai để nối dõi tông đường; mẹ khuyên ba đi lấy vợ bé. Nhưng ba không chịu. Thay vào đó, Ba xin Thảo về làm con Trai. Ba Mẹ muốn Thảo là đứa con hiếu hạnh. Nên ba Mẹ đặt tên cho em là Bạch Xuân Thảo. Một năm sau Mẹ tôi được thọ thai, lần này mẹ sinh được con trai. Ba mẹ muốn con được luôn mạnh khoẻ, nên ba mẹ đặt tên con trai út là Bạch Xuân Phẻ.

Thảo có làn da trắng, sống mũi cao. Đôi chân mày của em đẹp như tranh vẽ. Lúc mới về nhà, em ca hát thật kháu khỉnh, dễ thương. Rồi tự dưng em bị té đùng, chân tay cong quẹo. Mặt em nghiêng, miệng xùi bọt mép. Ba mẹ rước thầy thuốc về, và thầy bảo ,Thảo bị bệnh kinh phong. Ba mẹ tận tình cứu chữa, nhưng em không bớt. Hồi ấy ở quê chỉ điều trị bằng thuốc nam thôi, bệnh của em chỉ được cầm chừng chứ không dứt hẳn. Mỗi lần lên cơn, Thảo hay bị té. Người nhà xoa bóp hai bên thái dương. Thảo thường ngủ một hồi lâu, sau đó thì thức dậy ca hát rồi đi chơi.
Thảo lớn lên trong tình yêu thương đùm bọc của gia đình và lối xóm. Chúng tôi thương Thảo như em ruột. Mỗi lần Thảo muốn kể chuyện với mấy chị em gái, Thảo thường hỏi. " Bà biết gì không? " , rồi sau đó chúng tôi được nghe Thảo kể...
Trong mấy chị em, Thảo thương em Phẻ nhất nhà. Có anh em nhà nọ chọc rằng anh em hắn thân nhau hơn,Thảo trả lời:
"Hai anh em mình như cái tình mấm ruột,
Hai anh em nó như cái cục cức heo!"


Ba Mẹ cho em đi học trường làng. Trường không có lớp học riêng cho người bệnh, nên Thảo học lớp bình thường cùng các bạn làng. Mỗi khi Thảo bị lên kinh phong, lớp học đành giáng đoạn. Một số bạn không thích nên chọc Thảo " Mỹ lai mười hai lỗ đít". Học đến lớp ba, Thảo biết đọc và viết tiếng Việt em đã bỏ không thèm học nữa.


Hồi ở Đầm Sen trong thời gian trị bệnh cho Thảo trước khi đi Mỹ.  Chú Tùng, cô Tâm, và mấy chú quản lý ở trại ai cũng thương và khen Thảo có Hiếu. Có lần trên đường Thảo và tôi ở bệnh viên về, Thảo bị lên cơn. Chú Tùng đang đi xe con đã dừng xe lại và chở chúng tôi về. Tôi rất cảm động trước nghĩa cử của chú. Và từ đó, Thảo rất thương mến chú Tùng. Khi gia đình chúng tôi được đi Mỹ, mấy cô chú đã đưa ra tận phi trường.


Đến Lincoln, Nebraska. Gia đình chúng tôi đã sống ở đấy được tám năm. Gia đình thường xuyên sinh hoạt ở đạo tràng Linh Quang. Ở nơi ấy nhiều cô chú đạo hữu cũng yêu mến Thảo. Lúc duyên lành đưa gia đình tôi về Sacramento, California Thảo và gia đình đã thường xuyên về chùa Kim Quang sinh hoạt. Quí Thầy và nhiều cô chú cũng thương Thảo lắm. Mỗi lần lễ lớn Thảo về chùa nhặt rác, Thảo làm say mê, không chút phàn nàn. Thảo đã được thầy Thiện Duyên ban thưởng. Thầy Thiện Nhơn cũng thương Thảo vô cùng. Mỗi khi Thảo chưa chịu ăn cơm chúng tôi nhắc mà Thảo không chịu ăn, chúng tôi nhờ Thầy, Thầy đến bảo là Thảo nghe lời Thầy ngồi xuống ăn cơm.


Thảo có hiếu với ba mẹ lắm. Nhất là Mẹ. Có chuyện gì Thảo cũng kể cho Mẹ nghe. Ai thương tưởng gì, Thảo cũng để giành tặng Mẹ. Ngày Mẹ sắp trút hơi thở cuối cùng, chúng tôi đưa Thảo vào bệnh viện thăm Mẹ. Thảo đã đứng cầu nguyện suốt mấy tiếng đồng hồ, nhất tâm nhất niệm cho Mẹ được vãng sanh. Giờ Mẹ mất chưa tròn một năm, em đã bỏ Ba và gia đình để đi theo chân Mẹ.


Thảo ơi! Chị và gia đình thương em quá đỗi. Em sống khôn thác thiên ráng nương nhờ cõi Phật. Chị và đại gia đình cùng tăng chúng cầu nguyện cho Em được vãng sanh Cực Lạc Quốc.


Nam mô đạo sư tiếp dẫn A Di Đà Phật.

Ngày em mất...
August 21, 2016
Chị Sáu

CÁO PHÓ VÀ CHƯƠNG TRÌNH TANG LỄ

No comments:

Post a Comment